Phấn Thơm

Phấn Thơm - Chương 14





Đêm.


Bầu trời thắp lên đầy sao, hiếm có khi nào tôi được đắm mình dưới một khung trời thơ mộng như thế,...chầm chậm, an yên...


Nhận thấy vận tốc bay của tôi giảm dần, Ken ngó lên.


_Sao mày bay chậm vậy?


Bị "đánh thức", tôi chợt chuyển từ cái nhìn xa xăm thành nhìn về thực tại.


_Hả?


Vic thêm:_Em buồn ngủ hả?


_Kh...không có....Em chỉ hơi mỏi cánh một chút.-Tôi viện cớ.


_Vậy ta dừng một lát.


_Không cần đâu. Cũng sắp tới nơi rồi.-Tôi ngượng.


_Ừ, vậy cũng được.


_Trời ơi, thanh niên trai tráng kiểu gì vậy? Mới bay chưa được nửa đoạn đã thấy mệt rồi sao?-"Thanh niên trai tráng" Ken lên tiếng.




Rõ biết tính nó, tôi làm thinh, chẳng "phản" lại lời nào. Tưởng chừng như không nghe thấy tiếng tôi đáp thì nó sẽ không nhiều lời nữa, nào ngờ nó mở miệng.


_Phải như tao đây này, thấy không?- Vừa nói, nó vừa phổng mũi.


_Đoạn đường này hơi tối một chút.-Tôi lên tiếng ngầm nhắc nhở mọi người cẩn thận.


_Làm lơ tao hả mạy?- Ken nó thốt lên.


_Thì cứ nói đi. Tao có làm gì mày đâu?


_Hừ! Không thèm nói với mày nữa, thằng đểu.-Nó chu mỏ, điệu bộ hờn trách.


Ơ hay? Cái thằng này. Tôi đã làm gì nó đâu?


Vậy là tiếp một khoảng lặng nữa, không một âm thanh, không một tiếng động. Tôi lại ngước lên vòm trời đêm và thường hay nghĩ mông lung vào những lúc như thế.


***


Đến rồi! Trong sân trường, cây bàng đối diện với cửa sổ lớp học của Helen, chỗ em ngồi. Tôi đang dẫn Ken và Vic đến cành cây nơi tổ bác chim sẻ, nhưng lạ thay, hồi chiều tôi rõ nhớ là cành cây này cơ mà? Khoan đã...Tổ của bác ấy đâu?! Nghe thấy tiếng động, tôi vội nhìn xuống dưới chân, một âm thanh nào đó phát ra từ phía gốc cây và dội lại trong không trung, lạnh lẽo đến rơn người. Tôi nheo mắt nhìn và tiến đến đó gần hơn nữa.


_Em xuống đấy làm gì vậy?



Vic gọi với theo nhưng cũng như Ken, chị không tránh được việc phải đi theo tôi.


Dường như có cái gì đó đang động đậy và...lầm bầm.


_Bác chim sẻ?-Tôi gọi vang như mục đích chính là đi tìm bác.


_Ồ, cháu đấy à? Khụ khụ...


_Bác làm gì ngoài này vậy? Đêm hôm, bác không lạnh sao?-Tôi hỏi han.


_Có chứ, nhưng tổ của ta bị hỏng rồi.


_Sao vậy bác?


_Vợ ta mới từ nhà người họ hàng về sau việc đở đẻ cho cô em gái, khi vào phòng, bà ấy vô tình nhìn thấy cuốn tạp chí phụ nữ mà ta cất trong ngăn kéo. Thế là bà ấy nổi cơn ghen và đạp tổ từ trên cành rơi xuống nát tam bành rồi đi đâu mất dạng.


Vừa nhìn thấy khuôn mặt biến dạng của tôi, bác mới chậm rãi giải thích.


_Đừng hiểu lầm nhé. Ta mua tạp chí phụ nữ là để tìm mua lò vi sóng cho bà ấy, dạo này ta thấy bà ấy để ý đến chúng, vì bà ấy rất thích nướng bánh mà.


_Ra thế.- Tôi gật gù.
s



_Sao lúc đấy bác không đuổi theo rồi giải thích cho bà ấy?- Vic nhỏ giọng hỏi.


_ Trước đó ta dặn bà ấy ở nhà, rồi một mình ta đi kím sâu. Khi về thì chẳng còn tổ nữa, mà chỉ thấy toàn là vụn cành lá rách nằm xơ xác dưới gốc cây mà thôi... Tình cờ "bắt gặp" được cuốn tạp chí phụ nữ mà ta đã mua cách đó không lâu đang nằm đó trơ trọi một mình, nhưng chẳng còn nguyên vẹn nữa, trên đó có vài vết rách, ta nghĩ đến ngay, hẳn là do bà ấy dùng móng chân cào rách vì ghen, và cái tổ cũng vì thế mà tan tành, cũng chẳng thấy bà ấy đâu, biết tìm nơi nào bây giờ? Ta dò hỏi ở những nhà bà con gần đây nhất cũng chẳng thấy. Cũng khuya rồi, ta quay trở về với đống trơ trọi này để xây, dựng lại, cho dù trước khi thành ra như thế, nó là một nơi trú ngụ nhỏ, nhưng đó vẫn là mái ấm hạnh phúc của ta và bà ấy suốt mấy chục năm qua.


_Vậy sao bác chưa xây?- Ken thắc mắc.


_Đêm khuya rồi, tuổi già, sức cũng yếu đi, mắt cũng kém đần, biết làm gì ngoài việc ngồi đây mong đợi?- Bác nói trong tuyệt vọng.


_Để chúng cháu giúp bác.- Tôi từ tốn đưa ra lời đề nghị.


_Vâng. Bác chỉ cần hướng dẫn cách xây tổ chim thôi.- Ken tiếp.


_Ôi...nếu thế thì hay biết mấy.


Bác mừng rưng rưng, tuy điệu bộ trẻ con và hơi giống con gái một chút nhưng tôi thật sự nghĩ rằng Bác gái đã có một ông chồng thật tuyệt vời!


***


Bác chỉ từng bước cho chúng tôi. Việc đầu tiên cần làm là tìm những nhánh cây to làm khung đan cài các nhánh cây con xung quanh.


Bắt tay vào việc đi tìm, ba người chúng tôi_Vic, Ken và tôi_ Chia ra ba hướng khác nhau cũng cách đó không xa nên có thể yên tâm hơn trong buổi đêm u ám thế này.