Phản Thiên [Thượng Thương Nhân]

Chương 70






Đạo trưởng lúc này đây đang chìm trong niềm vui sướng khi được tung hô nên không kịp phản ứng, liền bị một đầu mãng xà quấn chặt lấy.

Người của hắn ta như bị nén lại, cơ thể chỗ phồng ra, chỗ bị xiết chặt trong cực kỳ đau đớn.
Lúc này một vị sư đệ ở dưới tay bấm pháp quyến lấy ra một thanh đoản đao phóng thẳng vào mắt của con mãng xà nhưng thất bại.

Tuyền Hoàng Chư Xà lườm vị để tử đó một cái rồi dùng cái đuôi quất mạnh về hướng của vị sư đệ ấy.
Tưởng chừng như vị đệ tử đó phải bỏ mạng trước cái quật đuôi này thì đột nhiên có một cánh tay cứng rắn bắt lấy cái đuôi đó.

Vị đạo trưởng ấy giận dữ hét lên.
“Dám làm hại đệ tử của ta, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ”
Đạo trưởng hai tay đan lại tạo thành mười cái ấn rồi niệm.
“Thượng Quyết: Cầm Cung Thổ Độn”
Người của hắn ta từ từ chìm xuống mặt đất.

Sau khi thân thể hắn hoàn toàn chìm xuống thì từ bên dưới phóng lên một bàn tay to lớn bằng đất, bắt lấy con rắn bóp chặt.

Con Thuyền Hoàng Chư Xà cố gắng dẫy dụa, nhưng lực bóp quá mạnh, nó không tài nào chống cự được.
Từ trên bàn tay lồi ra một thân ảnh thiếu niên mặc bộ độ màu xanh lam nhạt, tay cầm Song Phi Vũ Kiếm cực kỳ lợi hại.

Xẹt một tiếng, một mảng thịt thịt của con mãng xà bị cắt phăng đi.

Con Thuyền Hoàng Chư Xà ấy đau đớn, nó nhất định phải thoát khỏi tình huống này mới được.
Tuyền Hoàng Chư Xà cố sức vùng vẫy, khiến cho máu từ vết thương đấy ứa ra làm tăng độ trơn trượt của cơ thể nó.

Vị đạo trưởng thấy chuyện không ổn bèn hét to.
“Sư đệ, sư muội mau tránh ra, con rắn này sắp thoát rồi”

Nói rồi hơn bốn thân ảnh ngay lập tức lùi lại.

Sau khi xác nhận mọi người đã an toàn thì người thanh niên đó mới bắt đầu niệm pháp quyết, siết chặt lại con Thuyền Hoàng Xà, nhưng càng siết thì thân thể của nó như cục xà bông, càng trơn tuột.

Cuối cùng vị tu chân giả đó không giữ được nữ, khiến nó thoát ra.
Vừa thoát ra con mãng xà ấy toang bổ chạy, nó không muốn ở lại cái nơi toàn tu chân giả thế này đâu.

Nhưng vừa định quang đầu lại thì đã có một sợi dây xích màu vàng phóng thẳng tới nó, đem nó trói lại.
Những vị tu chân giả này đã quyết định hôm nay chính là ngày giỗ của con rắn này rồi nên nó không thể nào thoát được một cách dễ dàng như thế.

Con Tuyền Hoàng Chư Xà cũng đã nhận thức được độ nguy hiểm của mấy vị tu chân này, nên nó dùng hết yêu khí bên trong nội đan của mình mà bạo phát sức mạnh ra sức mạnh Luyện Linh tầng 5 viêm mãn.
Quặn người một cái, một tiếng rắc vang lên, toàn bộ những kim xích xung quanh nó đều đứt toạc.

Các vết thương của nó đang đều được lành lại một cách chậm rãi.

Vị tu chân giả đứng đầu đám này thấy vậy thì lo sợ, từng giọt mồ hôi lạnh trên người hắn bắt đầu ứa ra ướt cả áo, hơi thở của hắn cũng trở nên nặng nề hơn lúc trước.
“Sư muội chuẩn bị đi, chúng ta toàn bộ ứng chiến.

Con Tuyền Hoàng Chư Xà này nổi khùng rồi”
Nghe thế, vị sư muội liền rất kinh ngạc.
— QUẢNG CÁO —
“Chả phải con rắn này khi cuồng loạn lên thì cũng chỉ là tu vi Luyện Linh tầng 5 hay sao? Chúng ta liên kết lại chả phải sẽ hạ gục được nó sao?”
“Muội bị ngốc à? Ở đây là phàm giới, đương nhiên tất cả thực lực vốn có của con mãng xà này sẽ bị hạn chế ở mức tối thiểu nhất.

Nhưng đây chỉ là hạn chế về linh lực thôi, chứ cường độ thân thể của nó có thể sánh ngang với Luyện Linh tầng 8 đỉnh phong đấy, đừng có có đùa”
Nghe thế thì vị sư muội này lập tức chấn kinh, ả ta không ngờ rằng con quái vật mà mình đang đối mặt lại mạnh đến như vậy, nếu nơi đây không phải là phàm giới thì có lẽ ả đã bị giết rồi.
Sư muội cầm thanh phi kiếm lên hô to.

“Tất cả mọi người tập hợp lại, chuẩn bị kết trận”
“Rõ”
Cả sáu người đứng thành một đường thẳng dài rồi sau đó tách ra thành vô số hướng.

Mỗi người tay đều cầm một thanh phi kiếm, phi thẳng về cùng một phía.

Sáu thanh kiếm một lại thành một đóa hoa đầy kiếm khí, xoay thẳng về phía con mãng xà.
Con mãn xà trường người một cái, né được một đòn này của mấy người đó.

Nhưng sau đó nó lại nhận ra chỗ mình đang đứng đang là trung tâm của của một cái trận pháp, không thể nào thoát ra được, mỗi khi định thoát thì con mã xà này đều bị cản lại bởi bát luân kiếm cực kỳ khó chịu.
Nó không thể chịu được sự áp bức này, nên điều cuồn lao về phía sư muội toang mở đường máu chạy thoát.

Nhưng mới vừa tới gần thì đã bị một sợi dây thừng màu đen cản lại, không cho chạy khỏi.

Tuyền Hoàng Chư Xà tức giận mở mang của mình ra, mạnh mẽ quẫy thẳng một đuôi vào võ trận, nhưng không tài nào lung chuyển được dán đứng vững như thái sơn của đám người tu chân.
Mãng xà dường như mất hết kiên nhẫn, nó không thể nào chịu đựng được cái cảnh hiếp bạch này hơn được nữa.

Nó muốn thoát ra khỏi cái trận này, nó muốn trở lại rừng xanh!
Nhưng con quái vật càng mất bình tĩnh thì mấy tu chân giả đó lại càng thoải mái dễ chịu, hành động của nó hiện tại chả khác nào một cái cây chỉ biết thò đầu ở chỗ nhiều kẽ hở nhất mà chui ra, mà đâu ngờ cái điểm hở đó lại là điểm cứng cáp nhất trong Bát Liên Kiếm trận.
Càng đâm đầu vào tường trận, con Tuyền Hoàng Chư Xà càng bị bát luân kiếm chém càng đau, những vết thương này sâu đến mức nhìn được chút xương trắng bên trong, máu tươi trong người của của nó không ngừng tuôn ra, ướt đẫm cả một vũng to lớn.
Mạc Phàm đứng bến bên ngoài chăm chú quan sát, không bỏ lỡ một giây nào của cuộc chiến.

Đối với tu luyện Bất Hoại Thân Ma, chân khí tầng một thôi thì chưa đủ, cần thêm cả một chút tà khí từ nội đan của yêu thú thì mới có thể đột phá.
Bất Hoại Thân ma chia thành ba quyển, quyển đầu tiên là tu luyện nội lực bên trong cơ thể, biến nội lực trở thành thứ được gọi là chân khí.
Chân khí tùy vào từng tầng mà phân ra mạnh yếu khác nhau, theo như Mạc Phàm biết thì quyển nội gồm năm tầng, tầng đầu tiên là Địa Cơ, tầng thứ hai là Thú Tâm, tầng thứ ba là Mạ Quỷ, tầng thứ tư là Vĩnh Thế Lạc Hồng Thể, tầng thứ năm là Vô Lượng Mã Đạo Siêu, mỗi tầng đều chia ra các tiểu cảnh từ một đến mười, cảnh thứ mười được gọi là viên mãn, nên đánh theo số chỉ có chín.
Hiện tại Mạc Phàm đang là tầng Địa Cơ cảnh giới thứ nhất, chân khí tuy vô cùng vô tận nhưng thực chất vẫn là có chút không thể vận dụng được, miễn cưỡng lắm hắn mới có thể tung ra vài cú đấm quèn bộc chân khí, chứ không thể nào tung ra được một chiêu hoàn chỉnh được.

— QUẢNG CÁO —
Muốn tung ra một chiêu hoàn chỉnh thì cần đến tầng hai, khi chân khí bắt đầu ngưng tụ lại ở mức có thể sử dụng được, chứ không loãng như không khí như ở tầng thứ nhất.

Mà muốn đột phá thì phải thông qua tà khí từ nội đan ma thú chèn ép để ngưng tụ, thế nên nội đan của con Tuyền Hoàng chư Xà này chính là thứ không thể thiếu được.
Mạc Phàm đang chờ đợi một cơ hội để xông thẳng vào, một quyền bọc chân khí giết chết nó, nhưng có vẻ mọi chuyện không được suông sẻ cho lắm, đám tu chân giả tuy chông chiếm thế thượng phong nhưng kỳ thực cũng chỉ là cầm chừng không để mất mạng, còn con mãng xà thì đã trực tiếp phát điên rồi, các chiến thuật bình thường có vẻ không dùng cho nó được nữa.
Hắn như thế hít một ngụm khí lạnh nhìn qua Mộng Quân nói một câu lạnh lùng, chất chứa đầy chiến khí.
“Đồ đê, ngươi ở đây trấn giữ.

Sư phụ đi chiến đấu một chút”
“Chiến đấu? Ý sư phụ là đi giết con mãng xà đó à?”
“Đúng vậy”
Mạc Phàm vừa nói xong, thì Mộng Quân không thể nào kiềm lại cái suy nghĩ của mình mà phản biện thẳng mặt Mạc Phàm.
“Người bị điên à? Con quái vật đó là bây giờ đang bạo phát sức mạnh đấy, sức của nó xem chừng có thể đem hai chúng ta đè xuống rồi cắn nuốt một trận đấy!”
“Sư phụ biết chừng mực, không khiến huynh ấy tổn thương đâu”
Mạc Phàm thoáng một cái, phóng thẳng về phía võ trận, một quyền bọc chân khí mạnh mẽ đấm tới.

Bùm một tiếng, con mãng xà bị đẩy lùi khoảng chừng 5m, thân hình của con quái vật in hình một cái nắm đấm to bự.
Chứng kiến một tràng như thế, không khỏi khiến cho cả đám tu chân giả như thế cảm thấy kinh ngạc.

Vị sư huynh vội bước đến trước mặt Mạc Phàm, nhã nhặng chìa tay ra đầy thiện cảm nói.
“Cảm ơn đạo hữu đây, nếu không nhờ một quyền này của đạo hữu, chắc trận của chúng ta sẽ bị con ma thú này phá nát mất thôi”
“Không cần cảm ơn đâu”
Bụp một tiếng, máu tươi từ miệng vị sư huynh đó phung đầy ra, ướt đẫm cả bộ quần áo.

Gã ta khó khăn nhìn Mạc Phàm, mặt đầy sự khó hiểu nhìn hắn.
“Sao đạo hữu lại tấn công tại hạ?”
Mạc Phàm lạnh lùng đáp lại kèm theo một cú đấm mang chân khí nồng đậm thẳng vào đầu gã.

— QUẢNG CÁO —
“Cào cào săn mồi, chim sẽ đứng phía sau.


Đạo lý đó, ngươi không hiểu à”
“A”
Một tiếng đau đớn hét lên, nắm đấm của hắn nhiệm nhiên ướm đầy máu tươi tanh nồng.

Cùng lúc đó, kiếm luân phóng tới định đoạt mạnh Mạc Phàm.

Mạc Phàm nhanh nhẹn nhảy lên trời, thuận tay cầm lấy kiếm luân, phóng thẳng về phía Tuyền Hoàng Chư Xà, tàn ác giáng xuống một kiếm.
“Xẹt”
Cái đầu của com Tuyền Hoàng Chư Xà bị chém sâu đến mức nhìn thấy được xương cốt trắng bạch.

Chứng kiếm một kiếm mạnh mẽ này không thể không khiến mấy người tu chân giả cùng với đám binh lính của Lưu U Quốc kinh ngạc.

Đến vị sư huynh bị đấm một quyền đang nằm trên mặt đất, tu vi Luyện Linh tầng 5 trung kỳ cũng không thể khẳng định có thể xuất ra một kiếm như này.
Con mãng xà bị một kiếm của Mạc Phàm chém đến trọng thương, nhưng cũng vì một nhát chém đó mà cũng khiến nó bình tĩnh hơn phần nào.
Khi lấy lại được một chút ý thức của một con vật, nó liền nhìn Mạc Phàm với một ánh mắt đầy sự sợ hãi.

Trong mắt con quái vật này, nó thấy một hình dáng của một con quỷ la sát, tay đang cầm kiếm chĩa thẳng trước mặt nó, ánh mắt trần đầy chiến khí ma quỷ kinh hồn.
Tuy kinh sợ là như thế, nhưng giờ nó cũng không còn đường lui nữa rồi, chỉ có thể cùng Mạc Phàm địa chiến một trận.

Một người một rắn lao vào sống chết một phen,Tuyền Hoàng Chư Xà đã mệt mỏi sau một khoảng thời gian chiến đấu rất lâu nên đã bị Mạc Phàm tung trăm ngàn quyền giết chết, nhưng hắn cũng chả khá hơn là mấy, chiến đấu với con mãng xà ấy đã gây nên ba thành nội thương.

Mặc dù không thể nói là cửu tử nhất sinh, nhưng cũng là nội thương khá nghiêm trọng.
Đánh xong, Mạc Phàm lấy từ trong xác của con Tuyền Hoàng Chư Xà ra một viên bi màu tím, viên bi ấy bốc lên vài ánh sương màu tím nhàn nhạ trong cực kỳ ma mị.

Đây chính là nội đan yêu thú, một trong những tài liệu mà những người tu chân giả thèm muốn nhất.
Mạc Phàm cất nó vào trong áo, chuẩn bị ra về.

Đột nhiên có một bàn tay lạnh đặt lên chỗ vết thương ở vai hắn.
Một tiếng thì thào vang lên.
“Đạo hữu không thể đánh tại hạ như thế mà bỏ về được”.