Phản Thiên [Thượng Thương Nhân]

Chương 48






Lúc đợi Lữ Mộng Quân dắt ngựa vào chuồng, Nam đi đến chợ mua hai chum rượu ngon.

Đang đi trên đường thì đột nhiên Mạc Phàm phát giác ra một cái món bảo bối tu chân, qua cảm nhận của hắn thì cái bảo vật này không hề bình thường, chí ít cũng là hàng từ tiên giới.
Thế là Mạc Phàm liền kêu Nam tới chỗ bán thử xem coi cái kiện pháp bảo đó là cái gì.

Hoá ra món hàng đó là một cái mặt dây truyền phụng hoàng, bên trong còn ẩn chứa một cỗ sinh khí của phượng hoàng niết bàng sắp thành.

Tuy nhìn bên ngoài không có gì đặt biệt ngoài một viên ngọc hình một con chim phượng, nhưng tuyệt đối là chí bảo.

Nhìn sơ qua thì Mạc Phàm liền có thể đoán ngay ra được nguyên nhân cái viên thạch này hình thành.
Lúc sắp niết bàng trùng sinh thì con phượng hoàng này bị một cái cỗ lực lượng nào cực kỳ khủng bố giết chết.

Sau đó người hóa thành thạch, lông hóa thành nhiệt, rơi xuống chỗ này.

Mà người nào có lực lượng khủng khiếp là ai thì Mạc Phàm không thể nào đoán được.
Thế là bằng một cái mồm siêu cấp dẻo của mình, Nam đã trả giá cái mặt dây chuyền này từ 50 Kim Tinh lên thành 60 Kim Tinh.

Tuy chịu cao hơn giá niêm yết 10 Kim Tinh nhưng đổi lại Nam nhận được sự chiếu cố của ông chủ đó tại kinh thành.

Ông ta sau khi biết anh là người mà lão Bạch từng nhắc đến cũng liền tặng cho anh vài viên đá, coi như quà gặp mặt.
Qua kiểm nghiệp của hệ thống thì mấy viên đá này dù chỉ là phế phẩm, nhưng ẩn sau đó là một đoạn ân tình chữ nghĩa rất lớn.


Nên thành ra bán cũng được những 100 Kim Tinh, chuyến đi này quả thực là vận may độ anh mà, không những thu được bản nguyên sơ thể của phượng hoàn niết bàng mà còn thu được cả 40 Kim Tinh thạch.
Mà viên đá phượng hoàng niết bàng này mang hàm nghĩa hỏa diễm rất lớn, không phù hợp với cả Mạc Phàm và Nam.

Người phù hợp với nó bây giờ chỉ có tướng quân Lữ Mộng Quân với hỏa linh căn trời sinh, cái món này chính là bổ trợ rất lớn cho nàng trong con đường tu hành sau này.

Mộng Quân sau khi sắp xếp tiến vào cung xong thì quay trở về phòng trọ nghĩ ngơi, lúc này Nam từ đâu mà ló đầu ra rủ nàng đi làm một chum rượu giải sầu.

Nhân lúc buồn bực, Mộng Quân cùng Nam đi đến một quán ăn.
Hai người gọi ra miếng đồ nhắm rồi bắt đầu rót rượu uống.

Tâm trạng hôm nay của nàng quả thực cực kỳ tệ, một con người luôn giữ mồm mét cực kỳ kín kẽ, không bao giờ chửi người khác như Mộng Quân cũng bắt đầu xuất ra những lời cực kỳ cay độc, nó cay độc đến mức một thanh niên sống trong cái xóm lao động từ nhỏ như Nam cũng có đôi lúc cảm thấy hơi khó nghe.
Chửi xong lại uống, uống xong lại chửi.

Cuối cùng lại hoàn toàn say, còn Nam từ đầu chí cuối chỉ ngồi ăn mồi nghe chửi, hoàn toàn không nói một lời hay uống chút rượu nào, hai chum rượu 30 độ đều bị một mình Lữ Mộng Quân nốc sạch.
Lúc này Mộng Quân mang một khuôn mặt đỏ bừng bừng nói mớ.
“Này chàng! Nếu bây giờ cả một gia đình của chàng bị diệt sạch thì chàng sẽ làm như thế nào?”
Nam thì rất cởi mở thể hiện quan điểm của mình.
“Oan oan tương báo, bao giờ mới dứt? Tốt nhất là nên chọn cách tha thứ, đỡ đi gánh nặng trong lòng”
Nghe thế Mộng Quân liền giận dữ đạp bàn nói
“Nếu như thế thì thà chết luôn đi cho rồi.

Có thù mà không trả thì chỉ có… thể là kẻ vô dụng!” - Nói rồi, nàng cầm ly rượu cuối cùng nốc cạn.
Còn Nam thì trầm mặt không nói gì.

Nói đến vấn đề hận thù thì anh cũng có một mối hận thiên cổ với người trong gia đình mình, từng có lúc muốn làm lớn chuyện.

Nhưng rốt cuộc vẫn là lựa chọn buông xuôi, không truy cứu nữa.
“Là kẻ vô dụng hay không thì phải dựa vào đóng góp của bản thân mình cho xã hội, chứ không phải có thù là phải trả”
Nam vừa nói xong thì Mộng Quân gục mặt xuống bàn khóc thút thít.
“Không, không.

Thiếp là một đứa con bất hiếu, là một đứa con vô dụng, đến cả thù sát hại phụ thân mà ta cũng không dám trả.

Lại còn trốn tránh những mấy năm, thiếp quả thực là một đứa con giá bất hiếu, là một đứa con gái vô dụng”
Khi nghe đến đây thì Nam đã hiểu rõ căn nguyên ngọn ngành về vấn đề của Lữ Mộng Quân.


Hiểu được vấn đề, anh liền có cách giải tỏa cho nàng.
Đứng dậy, Nam bước tới cái ghế dài mà Mộng Quân đang ngồi rồi ngồi xuống kế bên cạnh nàng.

Anh lấy từ trong hệ thống ra một cái khăn rồi lau nước mắt cho Mộng Quân, rồi nhẹ nhàng nói.
“Nếu vậy thì cứ giao việc này cho ta, ta đảm bảo sẽ lo chăm lo chu toàn chuyện này.

Đã là người một nhà, cớ sau thù nàng lại không phải thù ta?”
“Chàng nói thật chứ? Thù ta chính là diệt cả hoàng đế đấy.”
Đáp lại lời của Lữ Mộng Quân, Nam chỉ cười nhẹ nói.
“Thiên địa ta còn dám đối đầu, sao một hoàng đế ta lại không dám?”
Cái lời nói này chính là một con dao cắt đứt đi cái gánh nặng trọng trách một mình Mộng Quân gánh vác.

Giờ đây cái trọng trách trả thù đã có Nam cùng gánh cùng, mặc dù không biết có trả được thù hay không, nhưng trước mắt thì tâm lý nặng nề của Mộng Quân cũng được gỡ bỏ một chút.
An ủi xong rồi, anh lấy ra một sợi dây chuyền đeo lên cổ cho nàng.
“Đây là?” - Mộng Quân hỏi
“Coi như qua ăn mừng việc chúng ta đi đến kinh thành đi.

Đi suốt mấy tháng như thế mà lại không có một cái gì kỉ niệm thì thật là đáng trách”
Nàng ta hạnh phúc mỉm cười mân mê cái mặt dây chuyền rồi hôn vào má Nam một cái, sau đó thì gục hẳn xuống bàn.

Nam được một tràn như thế liền nhẹ nhàng nhìn nàng cười một cái, rồi kêu tiểu nhị tính tiền.
Nam cõng Lữ Mộng Quân trên lưng bước thẳng về nhà trọ, tuy trên đường nàng không ít lần nôn mửa vào quần áo anh.

Nhưng Nam không hề cảm thấy kinh, mà còn cảm thấy hơi buồn cho nàng.

Chỉ vì một cái mối thù diệt gia như thế mà hình thành nên tâm ma, suốt đời mang một nỗi khiếp sợ cái nơi mà gia đình mình bị xử tử.


Sáng thức dậy, Lữ Mộng Quân thấy mình không ở trong quán rượu mà đang ở trong phòng trọ mà hôm qua thuê.

Bên cạnh nàng là một Thanh Nam đang bị một cái chân của nàng gác lên không thương tiếc.
Nàng chợt nhận ra là hôm nay là ngày tiến vào triều, thế là nhanh chóng đánh thức Nam bằng cách đạp anh một cái, khiến cho lăn xuống đất.
Nam vừa tỉnh dậy, mơ màng hỏi.
“Chuyền gì thế? Trời sáng rồi à”
Chưa kịp nói xong thì Mộng Quân đã quăng một bộ đồ cho anh, rồi nàng nhanh chóng mặc chiến phục.
“Hôm nay chúng ta phải lên triều, hôm qua thiếp quên nói.

Xin lỗi chàng… Thế nên nhanh một chút, chúng ta sắp trễ rồi”
Nghe thế Nam ngay được nốc cà phê, anh liền lập tức bừng tỉnh, nhanh nhẹ cởi bộ đồ ngủ của mình ra rồi thay một bộ chiến phục y hệt với Lữ Mộng Quân.

Rồi nhờ Mạc Phàm thay thế, hắn sử dụng Vân Ảnh Bộ ôm theo Lữ Mộng Quân, thẳng tiến đến Tử Cấm Thành.
Trên đường đi thì Mạc Phàm không ít vẻ mặt kinh ngạc của người đi dường.

Cả đời bọn họ chưa từng thấy cao thủ hay đạo sĩ nào kinh không vừa nhanh vừa biến ảo như Mạc Phàm cả.
Vừa đến Tử Cấm Thành thì có một toán thị vệ đến ngăn Mạc Phàm lại.

Mạc Phàm định không nói lý lẽ định xông vào nhưng liền bị Lữ Mộng Quân vác trên vai ngăn cản.
Nàng ta dược Mạc Phàm thả xuống rồi bắt chuyện với toán lính, có vẻ danh tiến của nàng rất cao trong kinh thành nên chỉ bằng hai ba câu đã khiến bọn lính sợ khiếp vía, không dám ngăn cản nữa.