Phản Thiên [Thượng Thương Nhân]

Chương 14






Luyện được xong bộ pháp thì Mạc Phàm liền muốn thử ngay sức mạnh của nó, hắn hít một hơi rồi vận nội lực trong cơ thể của mình mà dồn vào chân nhảy.
Một cú nhảy của Mạc Phàm cao hơn 10m.

Nhưng hắn vẫn còn có thể nhảy tiếp được nữa, thế là Mạc Phàm đạp vào không khí mà phóng tới hơn 50m.

Một cú nhảy của hắn đã trèo tót lên ngọn cây rồi, nhưng tham vọng của Mạc Phàm không dừng lại ở đó.
Lại một lần nữa hắn vận nội lực phóng thẳng bản thân của mình lên tới đỉnh ngọn cây cao hơn 100m, tương đương với một tòa nhà cao tầng.

Đứng trên một cái lá cảu đầu ngọn cây, Mạc Phàm ngắm buổi chiều tà hoàng hôn.

Cái ánh sáng của mặt trời đỏ hỏn như một cái đèn lớn, từng đám may bay xung quanh cái đèn ấy đều bị cái ánh sáng ấy biến thành một màu cam huyền diệu.
Nhìn thấy cảnh đó khiến cho Mạc Phàm hơi lay động, lần đầu hắn đứng trên ngọn cây ngắm hoàng hôn chính là lần Diệp Mạc Phàm hắn được phu nhân của mình, Tiểu Ly Ly đưa lên ngồi giữa một cái tháp chọc trời.

Cái khung cảnh ăn bánh uống trà cùng nàng ấy khiến hắn mãi không quên được.
Mạc Phàm chỉ tay lên trời tự thoại nói.
“Chờ ta, Tiểu Ly !”
Nói rồi Mạc Phàm thả lỏng bản thân cho cơ thể mình rơi xuống đất.

Cái cơ thể cứng rắn của hắn như một tảng đá rơi thẳng xuống đất, nhưng trước khi tiếp đất thì Mạc Phàm hắn lộn một vòng rồi vận dụng Ảnh Vân Bộ nhẹ nhàng tiếp đất.
Sau đó hắn tự hỏi sẽ ra sao nếu cú đó mình không thể thi triển ra Ảnh Vân Bộ? Chẳng phải sẽ gãy mất vài cái xương sao? Nhờ hai câu hỏi đó Mạc Phàm nhận ra thiếu sót của bản thân mình lúc bấy giờ đó chính là phòng thủ.


Nếu dựa vào cường độ thân thể thôi thì chưa đủ, phải cần có cả công pháp chuyên về phòng thủ cho cơ thể của bản thân mình nữa.
Thế rồi hắn dựa vào ký ức chinh chiến của mình cộng thêm kinh nghiệm sáng tạo ra hai bộ công pháp nội công thì Mạc Phàm sáng tạo ra bộ Nhục Huyết Thể, dùng tốc độ chảy của máu mà gia tăng lực phòng thủ cho cơ thể.

Các thức tu luyện cũng rất đơn giản, vận công đến khi nào máu huyết đến cực độ rồi dùng nội công bao phủ huyết mạch tránh trường hợp vì bơm nhiều quá mà mạch máu phát nổ.
Nghĩ là làm, Mạc Phàm vận nội công cho máu huyết chạy luân hồi khắp cơ thể.

Cơ tim của hắn cũng đpạ với cường độ khủng khiếp, 500 nhịp trên giây, nếu không dùng nội lực Tiêu Thiền Công thì e rằng Mạc Phàm cũng sớm phát nổ mà chết rồi.
Nhưng cái công pháp này không phải là hàng dùng 1 lần là xong.

Mạc Phàm dùng tất cả nội công của mình thúc đẩy sự phát triển làm quen của cái sự gia tăng đột biến này, từng mạch máu của hắn lúc trước yếu ớt mà giờ nhờ máu huyết chuyển động cực nhanh cộng thêm cả nội lực thúc đẩy mà luyện nên một mạch máu cứng như hắc thiết.

Nhục Huyết Thể đã luyện đến đại thành !
Mạc Phàm thở phào, một ngày như thế mà sáng tạo ba cái cao giai công pháp cũng thật bá đạo mà.

Mặc dù nội lực của hắn nếu không luyện Bất Hoại Thân Ma thì chỉ mãi mãi so găng cùng Kết Linh cảnh trở xuống mà thôi.
Mà trong cái thế giới tu chân thì đệ tử ngoại môn tinh nhuệ đã là Kết Linh tầng 1 sơ kỳ rồi.

Nếu muốn đối đầu thì điều kiện kiên quyết là phải vượt được lên mức xuất phát Kết Linh, vì sau Kết Linh thì tu sĩ mới là tu sĩ, còn lại chỉ được gọi là tán tu và đệ tử, bọn chúng quá yếu đuối để gọi với hai từ tu sĩ.
Tập luyện xong thì Mạc Phàm mang hai cái thân cây của ngày hôm nay bán cho tiểu thương.

Lão Bạch là người mua lần này, hắn là người giàu nhất cái làng này với cái tài sản chiếm hơn sáu phần trong mười phần của làng.

Tuy là giàu có như thế nhưng lão Bạch không hề kiêu căng với bất kỳ người nào, vả lại còn nhiệt tình quyên góp để giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn nữa.

Vì ông ta hiểu một điều, trong một cộng đồng nhỏ mà không giữ được hòa khí thì không thể kinh doanh được.
Ông ta vỗ lưng Mạc Phàm một cái nói.
“Tốt tốt, toàn bộ chỗ gỗ mà ngươi mang cho lão Bạch này đều là đồ tốt.

Nếu mai mốt có săn được những cây như này thì bán cho ta thôi nhé, ta đảm bảo trả gấp đôi mấy tên kia”
Mạc Phàm thân thiện cười lại đáp.
“Nế ta không bán cho ông thì bán cho ai? Trong làng có ai không biết ông là người duy nhất có liên kết với đoàn thương gian dưới núi ! Bán gỗ cho mấy tên khác buôn lậu thì không thu lại được nhiều, chỉ bán cho lão Bạch ông mới có thể kiếm lời”
Lão Bạch nghe thế cười ha hả, ông ta vuốt nhẹ bộ râu cùng cái bụng bự phúc hậu của mình nói.
“Ta thích những người như ngươi đấy, vừa hiểu chuyện lại còn thông thạo việc buôn bán.

Bán gỗ cho những tên buôn tà ác thì dễ bị quan phủ cong cổ đi lắm đấy”

Nghe thấy thế Mạc Phàm cười tự tin, giờ chỉ có tán tu mới có thể so với hắn thôi, quan phủ sao có thể?
“Ông yên tâm đi, võ công của tôi rất khá dù có bị truy nã thì cũng ai bắt được họ Diệp này đâu”
“Ngươi nói thế làm ta buồn đấy.

5 tháng qua nguồn gỗ quý hiếm đều dựa vào ngươi hết đấy.

Ngươi mà bị truy nã thật thì lão Bạch này lấy đâu ra gỗ quý mà bán đây?”
Thấy Lão Bạch quan tâm đến mình vậy, Mạc Phàm rất hài lòng.

Chuyện hắn hợp tác với lão Bạch đều là do Nam.

Một lần quen tay, Nam lỡ chơm vài bộ tài liêu buôn bán quan trọng, khi đó anh phát hiện lũ mà Mạc Phàm bán cho đều là dân buôn lậu hiện đang bị truy nã cực kỳ gắt gao.

Bọn hắn nhắm tới vùng này cũng vì ở đây toàn gỗ quý nhưng lại cực kỳ hoang vu, dễ qua mắt triều đình.
Thế là Nam kêu Mạc Phàm ngưng bán cho “người quen” đi mà bán cho người khác, Nam trong lúc tìm người bán gỗ thì tìm được lão Bạch.

Anh cùng ông ta nói chuyện rất hợp nên từ đó Thành Nam kêu Mạc Phàm bán gỗ cho lão Bạch.
Nhận được 150 Kim Tinh rồi, Mạc Phàm trở về nhà.

Nhưng trên đường đi về nhà thì hắn thấy một tiệm bán quần áo, nghĩ Diệp Hồng chỉ có mỗi hai bộ để mặc luân phiên thì cũng sầu.

Trẻ con đang tuổi ăn tuổi lớn mà chỉ có hai bộ như thế không ổn.

Nghĩ rồi Mạc Phàm quyết định vào tiệm để mua cho nàng vài bộ.
Nam cũng tham gia vào vụ lựa quần áo cho Diệp Hồng, vì từng là một tác giả nên kiến thức của Nam gần như trải dài khắp mọi lĩnh vực, một trong số đó là quần áo.


Bước vào tiệm, Mạc Phàm khá là choán với rất nhiều loại vải, lần cuối hắn đến một tiệm may quần áo các đây 3 triệu năm rồi nên bất ngờ cũng phải thôi.

Tiên nhân cần quái gì quần áo, tự tạo ra thần khí để mặc không phải tốt hơn sao?
Nam thay thế Mạc Phàm để chọn vải và phát thảo trang phục để cho chủ tiệm may.

Từng bộ của anh vẽ ra tuy không đẹp nhưng cũng vừa đủ để minh họa cho ông chủ tiệm may hiểu.

Ông ta nhìn xong thì trợn mắt, cái cách trang phục của Nam vẽ ra không phải của thời đại này mà là thuộc thời hiện đại, dù sao quần áo ở thời hiện địa cũng ít tốn vải và kiểu cách cũng đơn giản hơn.
Trong hai canh giờ, Nam cũng nhận được hai cái quần và hai cái váy caro.

Anh rất hài lòng, định may thêm cả một bộ quần áo ngủ cho Diệp Hồng thì bị chúa keo Mạc Phàm ngăn lại, hắn ta nói như thế là đủ rồi không cần mua thêm.

Nhưng bị Nam khẩu chiến một hồi thì Diệp Mạc Phàm hắn cũng đồng thuận may cho Diệp Hồng một bộ quần áo ngủ.
May cho Diệp Hồng xong thì đột nhiên Mạc Phàm đột nhiên thở dài, hắn nói.
“Cái ngày mà muội muội của chúng ta chuẩn bị rời xa hai ca ca này rồi”
“Ý ngươi là sao?”
“Thanh Huyền Thú Môn sắp tới.

Ngươi có muốn nói gì thì cứ nói với nó đi, ngày mai là bọn chúng tới rồi….Tuy đáng ra là ngày vui nhưng ta không hiểu sao ta lại có một dự cảm không lành”