Phán Thần Hệ Thống

Chương 159: Tiểu đảo




Phi Thiên Ngân Chu một đường phi hành, thỉnh thoảng gặp một số thành thị lớn thì bốn người lại đi vào thăm thú một phen rồi mới tiếp tục rời đi.

Trần Dương nhân dịp này cũng thu mua đầy đủ nguyên liệu luyện chế Kim Kiếm. Bất quá vẫn chưa có thời gian để tiến hành chế luyện.

Mà Phi Thiên Ngân Chu toàn lực phi hành hơn một tháng thì cả ba người đều cảm nhận được mùi vị mặn mặn thổi đến, xem ra đã cách biển không còn bao xa.

Một sáng nọ, Trần Dương như thường lệ cảm ứng phía trước một chút liền nói:

- Phía trước có lẽ là Hắc Hải. Từ nơi này chúng ta tốt nhất là phi hành chậm rãi, thứ gây thu hút nhứ Phi Thiên Ngân Chu cũng không nên sử dụng nữa!

- Trương huynh nói phải, Hắc Hải nghe nói là thế giới của Đại hải yêu thú, thập phần kỳ lạ, xem ra chúng ta nên cẩn thận cũng không có gì thừa. Tiểu Nguyệt, hòn đảo ngươi nhắc đến nằm ở vị trí nào, có cần xác định lại một chút hay không?

Hoàng Thiên cẩn thận nói.

Vân Bạch Nguyệt nghe vậy thì gật nhẹ đầu.

Trần Dương liền thu lại Phi Thiên Ngân Chu rồi cả bốn người cùng hạ xuống bên bờ biển.

Vân Bạch Nguyệt vỗ túi trữ vật lấy ra một cái ngọc giản rồi tập trung tinh thần vào đó, chốc chốc lại nhìn chung quanh xác định phương hướng một chút, ra vẻ suy tư.

Chừng nửa giờ sau, Vân Bạch Nguyệt thở ra một hơi nói:

- Từ đây đi về phía Đông có lẽ cách khoảng hai vạn dặm nữa. Nếu chúng ta toàn lực phi hành thì phỏng chừng mất khoảng mười ngày. Bởi vì trên đường chưa biết chừng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên nơi này ta chuẩn bị sẵn ba phần bản đồ. Bên trong có đánh dấu một điểm đỏ là nơi hội họp, còn điểm màu trắng là vị trí của người giữ bản đồ. Mỗi người một bản, nếu như gặp chuyện gì đó thì cũng có thể hội họp tại chỗ kia! Các vị thấy sao?

Hoàng Thiên cũng bổ sung:

- Ừm, ta thấy cách này chấp nhận được. Hải thú Hắc Hải vốn rất bất thường, ta cũng có thăm dò qua thì trên biển này thỉnh thoảng có thể xuất hiện một ít hải triều kỳ lạ, chúng ta phòng ngừa trước cũng không hại gì. Dù sao, ngay cả tu sĩ Kết Đan Kỳ tiến vào Hắc Hải cũng muốn chuẩn bị thật cẩn thận, đừng nói chúng ta!

Trần Dương và Hồng Miên thì chỉ gật nhẹ đầu, không có ý kiến gì.

Trần Dương mặt ngoài lãnh đạm nhưng trong lòng cảm thấy thở ra, dù sao hắn cũng muốn tìm cơ hội đi tìm nơi có Thanh Mặc Thạch kia một chút. Nếu như có những người này kè kè bên cạnh thì cũng không tiện lắm.

Sau khi phân chia bản đồ xong, Vân Bạch Nguyệt bèn nói:

- Được rồi, chúng ta xuất phát!

Ba người còn lại nghe lời này thì gật đầu đồng ý, bốn đạo độn quang thoáng cái bay lên khuất khỏi tầm mắt.

Trần Dương cảm nhận làn gió mặn vùn vụt sát qua mặt, xung quanh toàn bộ là một màu xanh lam ngút tầm mắt, thỉnh thoảng có một vài hòn đảo nổi lên nhưng đều không có người ở, hơn nữa xa xa mới xuất hiện một cái, diện tích nhỏ xíu.

Nhìn từng cơn sóng biển như những con cá nhỏ li ti nhộn nhạo dập dìu phản chiếu ánh mặt trời làm cho Trần Dương hồi lâu cũng có chút hoa mắt.

Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng Trần Dương lại nhìn thấy một số đàn cá nhỏ không tên, số lượng ít thì vài trăm con, nhiều thì không đếm xuể kết thành từng bầy lao đi bên dưới mặt biển.

Chốc chốc, lại có một vài con cá có hình thể tương đối lớn một chút nhảy lên mặt biển rồi phun ra một vòi nước rồi rớt xuống, toàn bộ thân mình đập vào nước làm nước văng tung toé.

Bốn người bay đi suốt hai tuần thì ngay cả là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thì cũng cảm thấy mệt mỏi.

Cũng may, ngay khi trời vừa ráng chiều, ánh hoàng hôn vàng óng vừa trải dài trên mặt biển thì trước mắt bốn người hiện lên một hòn đảo nhỏ hiện ra.

Hòn đảo này tuy không lớn, nhưng có cây cối xanh tốt mọc đầy trên đảo, dưới ánh hoàng hôn dường như bị nhuộm thêm một màu vàng xen lẫn với từng làn sóng xô lên bờ cát trắng khiến cho khung cảnh trở nên xinh đẹp lạ thường.

Cả bốn người không ai bảo ai, liền chậm rãi hạ xuống hòn đảo.

Hòn đảo không lớn, bốn người chỉ cần đảo thần thức thăm dò một chút liền đã nhất thanh sở thị quan sát toàn bộ tình hình trên đảo.

Hoàng Thiên xung phong đi vào giữa đảo, sau đó dọn dẹp một bãi đất trống rồi nhóm một đống lửa.

Bốn người không ai bảo ai đều tự lấy ra linh thạch để phục hồi lại linh lực tiêu hao, lần nữa chậm rãi điều chỉnh trạng thái cơ thể đến mức tốt nhất.

Trên hòn đảo không có sinh vật nào sinh sống ngoài vài loại côn trùng nhỏ không biết tên, cho nên bốn người trải qua một đêm rất an tĩnh.

Trời vừa tờ mờ sáng, Trần Dương là người mở mắt ra đầu tiên.

Vừa rồi, vô tình dùng thần thức quét qua chung quanh như một thói quen, Trần Dương bỗng mơ hồ cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.

Hắn không nhịn được nhíu mài, trời còn chưa sáng liền một mình đứng dậy sau đó đi vài vòng chung quanh đảo.

Mặc dù trời còn mờ mờ, nhưng những tia nắng đầu tiên từ chân trời phía xa cũng men theo mặt biển mà đến. Thời điểm này, nếu đi dọc bờ biển cảm thụ gió mát và tiếng sóng vỗ từng đợt lên bờ cát thì đúng là không còn gì bằng.

Đáng tiếc, Trần Dương cũng không có tâm trạng gì mà theo bước chân chậm rãi đi chung quanh càng lâu thì một cảm giác bất an trong lòng càng dâng cao.

Trần Dương phóng tầm mắt nhìn về phía trước, liền phát hiện cách đó mấy trăm dặm có một hòn đảo nhỏ nhô lên giữa biển, mà bốn chung quanh trùng hợp cũng có bốn mỏm đá nhỏ tựa như những cù lao nổi lên.

Những hòn đảo nhỏ chung quanh này đều có kích thước khá nhỏ, nhưng có một điều là vị trí giữa chúng hình như có gì đó liên quan đến nơi mà đám người Trần Dương đang trú ngụ.

Trần Dương nhăn trán, cảm giác như đã phát hiện ra gì đó, nhưng càng nghĩ càng không ra đầu mối gì, cuối cùng thở dài đi về chỗ ba người.

Khi Trần Dương bước đi thì cả ba người đều phát hiện ra, nhưng cũng không có gì dị nghị. Dù sao, đối với Trần Dương bọn họ cũng không phải mới tiếp xúc ngày một ngày hai, bọn họ tin rằng hắn cũng sẽ không làm những chuyện rỗi hơi không đâu.

Trần Dương sau khi quay lại thì thấy ba người đã mở mắt, hơn nữa còn đang nhỏ giọng nói chuyện gì đó.

Hoàng Thiên thấy Trần Dương quay lại liền hỏi:

- Trương huynh, có phát hiện gì không?

- Phát hiện thì không có, bất quá từ lúc đến nơi này ta đều có một cảm giác kỳ lạ khó hiểu...

Trần Dương nhíu mài suy tư nói.

Vân Bạch Nguyệt nghe vậy thì gật đầu phụ hoạ:

- Nói đến thì ta cũng có cảm giác tương tự như Trương đạo hữu. Chắc có lẽ Hắc Hải là địa phương nguy hiểm, cho nên chúng ta liền có loại cảm giác kỳ lạ này. Nghe nói một số người lần đầu tiên tiến vào Hắc Hải đều có loại cảm giác này, phải mất một thời gian mới có thể thích ứng được.

Hồng Miên cũng chép miệng nói:

- Ta thì nghĩ có lẽ Trương huynh đa nghi quá đó thôi. Có lẽ trên đường phi hành tương đối mỏi mệt nên mới có loại cảm giác bất an như vậy. Ta cho rằng hoàn cảnh nơi này không tệ, ít nhất không sợ hải thú phát hiện và tập kích. Chúng ta nên ở đây thêm vài ngày, chuẩn bị cho linh lực lẫn thần thức phục hồi tốt nhất rồi hãy tiếp tục di chuyển tiếp, mọi người thấy sao?

Hoàng Thiên hơi suy nghĩ một lát liền gật đầu:

- Hồng tiên tử nói có lý, ta cũng có cùng ý này. Nơi này mặc dù hơi nhỏ, nhưng chúng ta cần một nơi yên tĩnh để phục hồi thì không biết chừng rời khỏi đây rồi thì có tìm được một nơi nào khác thích hợp như vậy hay không. Do đó ta tán thành đối với đề nghị của Hồng Miên tiên tử!

Vân Bạch Nguyệt xoay chuyển tròng mắt một chút, cũng nhìn Trần Dương nói:

- Ta cũng ủng hộ ý kiến này. Trước mắt vẫn cứ nên ở lại đây thêm một hai ngày đợi tu vi khôi phục hoàn toàn rồi rời đi cũng không muộn. Không biết Trương huynh thấy sao?

- Tốt, nếu mọi người đã như vậy thì ta cũng không có ý kiến gì. Bất quá, ta cũng mong mọi người nên cẩn thận một chút.

Trần Dương do dự một chút cũng gật đầu, nhưng cũng hảo tâm nhắc nhở mọi người một chút.

Ba người nghe vậy thì thận trọng gật đầu. Điều này thì không cần Trần Dương nhắc nhở, bản thân bọn họ cũng luôn giữ vững tinh thần, không hề lơ là.

Chỉ có Hồng Miên thì cười nói:

- Xem ra Trương huynh cũng nên pha một ly trà uống cho tĩnh tâm à nha!

Trần Dương nghe rõ ý châm chọc của Hồng Miên nhưng cũng không có trả lời mà chỉ lắc đầu cười cười đi hướng ra bờ biển phía đối diện.

Dù sao, mặc dù đồng ý ở lại với ba người họ nhưng thuỷ chung trong lòng Trần Dương vẫn có cảm giác bất an.

Trần Dương tu luyện là Tiên Thiên Kinh, luôn lấy tự nhiên chi đạo làm đầu, đối với thiên địa cảm ứng luôn có một loại trực giác vô hình khó giải thích.

Cho nên Trần Dương thà tin vào trực giác bản thân chứ không tuỳ tiện lơ là, xem nhẹ an nguy tính mạng.

Trần Dương đứng trên bờ biển, lấy tay vốc một nắm cát, cảm nhận cảm giác mát mẻ mềm mại khi cát chảy giữa kẽ các ngón tay mà chân mài càng ngày càng nhíu chặt.

Đặc biệt khi nhìn đến những hòn đảo phía xa xa thì trực giác bất an của Trần Dương ngày càng mãnh liệt hơn.

Đột nhiên, Trần Dương nhìn về phía làn khói do đống lửa mà Hoàng Thiên đốt từ tối hôm qua, hiện giờ đã bắt đầu lụi tàn, chỉ còn lại một vệt khói kéo dài lên tận phía trên.

Trời lúc này hoàn toàn không có gió, nhưng rõ ràng làn khói đang giống như bị gió thổi lệch qua một bên, tựa như khói toả ra từ một đoàn tàu hoả.

Trần Dương càng nhìn, tròng mắt càng co rụt lại, một cảm giác tê tái da đầu lập tức dâng lên trong lòng.

Trần Dương không chút do dự lấy tốc độ nhanh nhất chạy về giữa đảo, đồng thời hét lớn:

- Không ổn, mọi người mau chạy!

Mà ngay khi Trần Dương vừa hét lớn lên thì dị biến nổi lên, Trần Dương còn chưa chạy đến giữa đảo thì cảm nhận được gì đó, sắc mặt đại biến không nói hai lời quay đầu bỏ chạy.