Phán Quan

Phán Quan - Chương 116




Quy luật cuộc sống là vậy đó, nếu đã có khổ tận cam lai thì cũng sẽ có cái cảnh phồn thịnh đến cực điểm rồi cũng phải suy giảm.

Núi Tùng Vân và biệt thự Thẩm gia trở về với hình dáng của dĩ vãng, còn bổn trạch Trương gia bên Tây Hoàn lại là một cảnh tượng khác ——

Trước đó bởi vì trạch viện sụp đổ sau một đêm, địa danh Ngõ Trương Gia này xuất hiện liên tục trên tin tức địa phương Ninh Châu. Thoạt đầu họ bảo là không rõ nguyên nhân sụp đổ, dấy lên một đợt nghị luận và suy đoán. Về sau, họ giải thích là bị nổ gas, sau đó chuyện này bị nhấn chìm trong đống tin tức hằng ngày vỗ đến như thủy triều.

Như thể bất thình lình, chẳng ai nhớ đến chuyện này nữa.

Chỉ là đôi lúc đi ngang qua nơi đó, mọi người mới có chút ấn tượng mang máng, do bây giờ trạch viện kiểu Trung Quốc chằng chịt xen lẫn ấy thiếu một vùng lớn, tựa một vết sẹo xấu xí đột xuất.

“Chị Lam, chị định xử lý đống hoang tàn kia bằng cách nào?” Đại Đông hỏi một câu.

Người ngồi bên cửa sổ chống khuỷu tay, cậy móng tay dài sơn màu xanh lá đậm, đờ đẫn nhìn chằm chằm xuống những cục gạch, không nói câu nào.

“Chị Lam?” Đại Đông lại gọi thêm một tiếng, thấy đối phương không có phản ứng thì đưa tay vẫy qua vẫy lại trước mắt cô, “Chị Lam!”

“Hả?!” Trương Lam bỗng hoàn hồn, “Chú nói gì cơ?”

“Em nói á ——” Đại Đông hỏi: “Chị định xử lý đống hoang tàn kế bên bằng cách nào, thứ đó nằm trơ trơ ngoài trời nhiều ngày lắm rồi, cũng chả phải chuyện gì to tát hết. Chị muốn xây lại y chang hay dọn sạch chỗ đó rồi xây thứ gì khác?”

Trương Lam ngước mắt.

Đống hoang tàn ấy nằm ngay sau ngôi nhà này, từ cửa sổ này nhìn ra ngoài vốn có thể trông thấy hồ non bộ, rừng trúc nhân tạo và một góc mái hiên treo chuông của trạch viện chủ gia tộc.

Bây giờ, những thứ đó đã không còn tồn tại, chỉ còn lại một đống tường đổ nát.

Không bàn đến vẻ quạnh quẽ, chủ yếu là có phần khó coi —— nó nhắc nhở mỗi người nhìn thấy mình đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra với Trương gia.

Ngay cả các tiểu bối của gia tộc khác và nhánh bên của Trương gia cũng sẽ cảm thấy hơi xấu hổ, huống chi là Trương Lam.

Cửa sổ này là chỗ cô ở, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy ngay.

Đại Đông nhìn trộm nét mặt của Trương Lam, trong lòng tự nhủ trong lòng bà cô này chắc cũng không mấy dễ chịu.

Thực ra, gần đây cả Trương gia đều không ổn lắm.

Vì chuyện có dính líu đến lão tổ tiên Trương Đại Nhạc, thanh danh của Trương gia tuột dốc không phanh, ngã xuống hàng thấp nhất.

Trước đây người bà con xa lắc xa lơ kiểu cách xa mười bảy mười tám nhánh đều há mồm là nói một câu “tôi thuộc Trương gia”, bây giờ ngay cả một vài tiểu bối thuộc bổn gia cũng không mở miệng nói vậy nổi.

Hơn nữa, Trương Nhã Lâm cứ mãi không chịu hồi phục, con rối luôn luôn theo sau hắn cũng không có mặt, cả Trương gia đều có một xu hướng sắp ngã quỵ như thế.

Hiện giờ, những người luôn mồm ‘chị Lam’ ơi ‘chị Lam’ à đã tản đi hơn phân nửa.

Nhưng Đại Đông vẫn chẳng khác gì trước đây, ngoại trừ không thường khoác lác nữa, mọi thứ đều như cũ. Hắn và Chuột trở thành người tới lui đại trạch bổn gia nhiều nhất và cũng có chút tấm lòng thật lòng bầu bạn với Trương Lam.

Cũng vì là bạn, hắn mới luôn nhắc Trương Lam dọn dẹp đống hoang tàn, để tránh phải nhìn thấy mà buồn phiền trong lòng.

Thành thật mà nói, việc khôi phục đống hoang tàn ấy về hình dạng ban đầu thì cũng không quá khó đối với Trương Lam, đó chỉ là một chuyện tốn chừng bốn năm ngày mà thôi. Nhưng Đại Đông lại không đề nghị như vậy. Hắn tìm kiếm trong điện thoại vài lần, bấm ra một tấm hình để đưa cho Trương Lam xem: “Đây là thứ mà em và Chuột đã tìm được mấy bữa rày, xây một cái hồ lớn như vầy cũng không tệ lắm, nuôi chút bông súng và cá chép gì đó, trông nó mới khí thế, sang trọng!”

Thực ra chủ yếu là để cái nơi mà bầu không khí đầy ắp nỗi chết chóc này có chút sức sống, nhưng hắn không hề nói mà không biết ngượng.

Ai ngờ Trương Lam nằm nhoài lên khung cửa sổ, nhìn đống hoang tàn chăm chú thật lâu rồi bảo: “Tôi lại chẳng có dự định xây gì hết trơn.”

Đại Đông mộng: “Há?”

Trương Lam nói: “Cứ như vầy, cứ giữ y nguyên như thế đi, trông cũng được mà.”

Đại Đông: “???”

Nếu không phải vì hắn sợ, e rằng đã sờ trán bà cô này để coi phải chăng đã bị sốt, ban ngày ban mặt như thế này sao lại nói mê được chứ.

“Mấy cục gạch ngói lát vỡ vụn này vừa vô dụng vừa xấu hoắc, giữ chúng lại làm gì đâu chị?”

“Giữ lại cho người ta ngắm nữa chớ.” Trương Lam đáp.

“Cho ai ngắm vậy chị?”

“Chị chứ ai vào đây.” Trương Lam dời tay khỏi cửa sổ, ngồi dậy, vỗ đi bụi bặm chẳng hề rõ rệt, lông mi dài rậm che phủ đôi mắt đang cụp xuống: “Cho bản thân chị ngắm thêm chút ít.”

Đối với Trương gia, chuyện đó làm cho cả gia tộc long trời lở đất chỉ sau một đêm.

Nhưng đối với cô, chuyện đó khiến cô rơi thẳng xuống thung lũng từ một địa vị cao quý tựa như mặt trăng được muôn vì sao vây quanh. Đúng ra thì cũng không rơi nghiêm trọng lắm, nhưng nói cho cùng vẫn trở nên mờ pha.

Trước kia đụng phải chuyện lớn, cô vẫn luôn có Nhã Lâm ở bên cạnh. Lần này chỉ có một mình cô —— cô thuận lý thành chương trở thành tân chủ gia tộc, thu dọn cục diện hỗn loạn còn dư lại rồi đợi Trương Nhã Lâm tỉnh lại.

Suốt một thời gian dài trong tương lai tiếp đây, cô cần có một đống hoang tàn hóa thân thành nhân chứng cho sự thăng trầm của gia tộc hiện hữu bên ngoài cửa sổ, để nó mỗi ngày nhắc nhở cô là đừng có đi sai đường, nhắc nhở cô tại sao danh hiệu Phán Quan này lại tồn tại và vì lý do gì lại được truyền nối đến ngày hôm nay.

Cô còn nhớ lần đầu mình cúng ra bùa, lần đầu Trương Nhã Lâm quấn dây rối, không phải do hai chị em cô thuộc gia tộc nào, mà là bởi vì những chuyện xưa về Phán Quan trong sách vở.

Chuyện xưa kể rằng chúng sinh ai cũng khổ sở, có người lo âu quá nặng nên vùi mình trong ngục tù.

Đây là khởi điểm của họ.

“Tiểu…” Trương Lam ngoái đầu muốn gọi ai đó, ai dè mới mở miệng đã khựng lại.

“Tiểu gì chị?” Đại Đông xoay qua theo, nhìn quanh một hồi nhưng vẫn chẳng thấy ai.

“Tiểu Hắc.” Trương Lam nói: “Con rối tinh thông quẻ thuật của Nhã Lâm ấy, nhưng bây giờ cậu ta không có mặt ở đây.”

Đại Đông “ồ” một tiếng, cũng không biết nên nói gì: “… Anh Nhã Lâm mà khỏe lại thì cậu ta sẽ có mặt. Rối mà, toàn theo chân rối chủ thôi chị.”

Lúc hắn đang nói, Trương Lam đã móc ra vài đồng tiền xu từ trong chiếc tủ năm ngăn, sau đó tự bày trên bàn: “Cứ xem nó bói mãi, chị cũng thử một lần đây.”

“Chị định làm gì vậy?”

“Tìm thời gian.”

“Chi thế chị?” Đại Đông nói với vẻ hoang mang.

Trương Lam vừa sắp xếp đồng xu vừa đối chiếu với sách, nói: “Báo tin buồn.”

Vào hôm tiết Bạch lộ(*), Trương gia treo màn trắng, dựng linh đường, bài vị trong công đường ghi ba chữ —— Trương Chính Sơ. Trương Lam khoác áo tang trắng quỳ gối ở tiền đường và tiễn đưa người mà cô vốn nên gọi là ông nội.

(*) tiết Bạch lộ: một tiết khí trong năm bắt đầu vào khoảng ngày 7 hoặc 8 tháng 9 dương lịch, ý nghĩa là nắng nhạt.

Cô và Trương Nhã Lâm đã gọi ông nội hơn ba mươi năm, nhưng người thật sự phải đáp lời lại bị chiếm tổ nên chẳng thể nghe thấy một tiếng nào.

(*) ý là ông nội thật sự nên đáp lời khi hai người gọi lại bị Trương Đại Nhạc chiếm chỗ.

Ngày thứ ba linh đường được bày bố, La gia đến từ Vân Phù, Dương gia ở Vị Nam, Lâm gia của Trường Lạc, Ngô gia dừng chân tại Tô Châu, vân vân, đều đến, từ những chủ gia tộc ngang hàng với Trương Chính Sơ đến hậu bối thường lui tới đều đến thắp nhang.

Ban đầu, Trương Lam khá là bất ngờ, dù sao Trương gia nay đã không bằng hồi xưa, cô không ngờ các gia tộc đều sẽ tới.

Nhưng sau đó, cô lại không bất ngờ như thế nữa —— người có thể làm hoài một điều suốt đời đời kiếp kiếp, bởi thế ngoại trừ những chuyện có liên quan đến thế tục, ít nhiều gì họ cũng sẽ nảy sinh chút ràng buộc trước đôi điều.

Lúc kính hương, cụ La nhìn bức ảnh trên linh đường rồi nói với Trương Lam: “Dùng hình hồi trẻ của ông ấy… có dụng ý đấy.”

Thực ra, Trương Chính Sơ thời trẻ có một đôi mắt cười.

“Cha con quả là y như được đúc ra từ một khuôn với ông ấy, nhất là đôi mắt.” Dứt lời, cụ La lại nhìn Trương Lam đôi chút rồi nói: “Con và Nhã Lâm thì lại giống mẹ hơn.”

“Trước đây ông còn từng nói giỡn với ông nội con, rằng đôi mắt của ổng không hợp để làm chủ gia tộc, về sau mà ổng già đi, e rằng sẽ chẳng có chút uy nghiêm gì hết…”

Ông vốn sẽ là một ông cụ hiền lành, không bao giờ phát cáu trước mặt tiểu bối, bảo sao làm vậy. Ông thực sự sẽ tay trái ôm một đứa, tay phải dắt một đứa, đi đến chợ hoa phố chim, đi đến sông hồ để câu cá. Rồi trước mặt bạn già, ông sẽ cười híp mắt khoe khoang đám con cháu năng khiếu xuất chúng của mình.

“Tiếc là về sau khi mà thực sự già đi, ổng lại thay đổi. Ông cũng quên béng những lời nói đùa ấy luôn…” cụ La lắc đầu cắm nhang vào bát.

Trương Lam quỳ xuống đất dập đầu một cái, lúc ngồi dậy, cô nghe ông cụ bảo rằng: “A Lam, hôm nay ông đến thực ra vì vẫn còn chút chuyện…”



Chập tối hôm ấy, sương thu nổi dậy trên núi.

Văn Thời ngâm thuốc lần cuối, thay đồ định quay về biệt thự Thẩm gia một chuyến.

—— anh và Trần Bất Đáo đã nán lại tại núi Tùng Vân rất nhiều ngày, dù sao trên núi cũng có nhiều thảo dược, đầy ắp linh khí và… có nhiều thảo dược, đầy ắp linh khí.

Có vài lý do nói ra sẽ bị dây rối thắt cổ nghe tại chỗ, bởi vậy anh sẽ không nói thêm.

Tóm lại, dạo gần đây hai người họ ở lại trên núi cũng vì muốn tốt cho bọn Hạ Tiều và Bốc Ninh, nếu không trong nhà có khả năng sẽ có thêm vài oán linh giống như Lão Mao và Đại Tiểu Triệu.

Họ quay về Thẩm gia cũng có nguyên nhân hết. Âm lịch bữa đó là mùng 3 tháng 8, sinh nhật của Bốc Ninh và cả Chu Húc nữa.

Sinh nhật đương nhiên là ngày lành tháng tốt, khổ nỗi có một vài điều mà người thường không biết. Thông thường, linh tướng của người sẽ trở nên bất ổn trong một vài khung thời gian —— tháng thứ ba trong chu kỳ mang thai, lúc mới sinh ra và sinh nhật mỗi năm, sinh nhật lại tính theo kiểu cứ mỗi mười hai năm thì lại có một lần bất ổn.

Điều này thực ra không mang lại ảnh hưởng gì đối với hầu hết mọi người, nhưng Chu Húc và Bốc Ninh thì khác.

Linh tướng của họ trời sinh đã bất ổn, lại còn bị chia làm đôi. Họ đã trải qua biết bao lần tiêu hao, song còn chen chúc trong một thể xác nữa. Vụ này hơi giống câu nhà dột còn gặp mưa.

Trần Bất Đáo và Văn Thời không yên lòng, định về Thẩm gia ở mấy ngày để trông coi.

Lúc xuống núi, Hạ Tiều gửi tin nhắn đến bảo rằng Trương gia dựng linh đường cho Trương Chính Sơ đã cho chết, Trương Bích Linh dắt Chu Húc đi phúng viếng rồi.

Nhưng Trần Bất Đáo tiện tay thả đi một lá bùa thì lại phát hiện Trương gia chẳng có một bóng ma, những người đến phúng viếng cũng không có mặt tại linh đường, mà lại đang ở núi Bách Thúy cách đó nghìn dặm.

“Núi Bách Thúy?” Văn Thời nhíu mày, “Tới đó làm gì?”

Khe núi không biết tên nơi bày trận trong hồ mà lúc trước anh đã kéo Trần Bất Đáo ra khỏi nằm ngay trên núi Bách Thúy. Anh có bóng ma với chỗ này, vừa nghe có người đến đó thì đã đề phòng theo phản xạ có điều kiện, mặt tỏ vẻ khó chịu.

“Em đừng cáu vội.” Trần Bất Đáo cong ngón tay chạm lên mặt anh, sau đó rạch ra một cửa trận rồi nói: “Sang đó coi thử rồi hẵng nói.”

Gần đầy, Văn Thời cũng có tí ‘bóng ma’ với ngón tay của Trần Bất Đáo, bị chạm vào hai lần rồi lặng lẽ xẹp lông đang xù, không nói một lời bị Trần Bất Đáo kéo vào cửa trận.

Họ hạ cánh trong rừng trúc.

Văn Thời quét màn sương mù ngăn trở đi thì thấy những người vốn phải đang phúng viếng tại Trương gia đều đứng quanh mép hồ.

Dây rối trên tay anh lập tức kéo căng.

Ngay khoảnh khắc trước khi những sợi dây dài bén nhọn chém sắt như chém bùn vọt ra ngoài, anh thấy họ đều giơ tay ra, nặn đầu ngón tay nhỏ thứ gì đó xuống đất.

Văn Thời sững sờ trong một chớp mắt rồi nhận ra, đó là máu…

Họ đang nhỏ máu lên đá trận.

Máu là mối liên kết sâu nặng nhất. Hồi trước, Trần Bất Đáo bôi một vệt máu lên đá trận, trận khủng này sẽ nối liền với sự sống chết của hắn, còn hắn thì trở thành mắt trận của trận này.

Mà hiện giờ, những người này lại lẳng lặng tới đây bổ sung máu của mình, điều đó tương đương với việc ký một tờ giấy tuyên thệ.

Từ nay về sau, tất cả trần duyên trên thế giới không chỉ được gánh bởi một mình người nọ nữa, mà là tất cả con cháu, ý là mỗi hậu nhân trong những dòng nhánh lộn xộn xuất hiện trên bức danh phả kia.

Giây phút này, trận khủng chôn giấu dưới đáy hồ vù một tiếng giữa núi non, chim muông trong núi chợt nổi lên, tiếng vỗ cánh xuyên qua gió núi chưa bao giờ ngừng thổi suốt nghìn năm qua.

Bức danh phả mà mọi người thuộc nằm lòng sáng lên trong tích tắc mà không ai biết được này, ánh sáng từ cuối ào lên, vờn qua mỗi cái tên, mỗi đường nét và lao tới cội nguồn.

Tựa nghìn vạn dòng sông đang lao ra biển.

Đây là lần đầu tiên trong cả nghìn năm qua mà người trên bức tranh này thực sự nối liền với nhau.

Lúc chảy qua những cái tên thuở đầu, hồ nuôi linh trên núi Tùng Vân chấn động một phát, nước hồ va nhẹ lên vách đá, bắn lên vài giọt bé xíu rồi lại quay về với dáng vẻ yên bình.

Văn Thời đột nhiên giơ tay sờ lên sau cổ, đầu ngón tay chạm đến một ít nước.

Vừa nãy có gió thổi qua, vài hạt sương trên lá trúc run mình rớt xuống, lạnh đến hốt tim.

Anh ngẩng đầu nhìn lá trúc cao tít, rồi lại nhìn quanh một vòng, cứ luôn cảm thấy dường như mình vừa nghe thấy tiếng gì đó.

Trần Bất Đáo co vẻ cũng cảm nhận được, ánh mắt rơi vào chỗ sâu trong rừng trúc mịt mùng.

“Anh có mới ——” Văn Thời đang định hỏi hắn thì lại nghe một tiếng hô khẽ vọng đến từ trong đám người bên hồ.

Anh ngoái đầu theo nguồn âm và trông thấy Chu Húc xụi lơ xuống đất.

Trước khi mọi người kịp thời phản ứng, anh và Trần Bất Đáo đã đi vào giữa đám người và đỡ lấy người vừa ngã xuống.

“Tiểu Húc!!” Trương Bích Linh hết hồn, vội vàng nhào tới. Bà muốn vỗ mặt Chu Húc để đánh thức nó dậy, song lại không dám đụng bậy, “Tiểu Húc??”

Bà gọi mấy tiếng, Chu Húc lại không hề phản ứng.

Nhưng nó coi bộ không phải đang nén chịu nỗi đau gì cả, trông giống như tự dưng chìm vào giấc ngủ hơn. Chỉ là màu máu trên mặt không còn đủ nữa, trán lại nóng đến hơi đáng sợ.

“Nó sao rồi ạ?” Trương Bích Linh hoảng loạn nhìn về phía Văn Thời và Trần Bất Đáo.

Trần Bất Đáo dùng lưng ngón tay chạm lên ấn đường của nó một cái, thử rồi nói: “Đừng hoảng hốt, chuyện tốt.”

Người cũng ngất đi rồi, Trương Bích Linh chẳng nhìn ra chỗ tốt ở đâu cả. Nhưng lời này được thốt ra từ miệng của Trần Bất Đáo, bà vô thức yên tâm hơn nửa phần.

Họ không trì hoãn thêm ở đây, cũng không vòng về biệt thự Thẩm gia, mà lúc này lại mang Chu Húc về núi Tùng Vân.

Trên đường trở về, Trương Bích Linh không nhịn được bèn hỏi thêm vài câu, cuối cùng cũng hiểu ý của Trần Bất Đáo ——

Chu Húc và Bốc Ninh mỗi người có nửa phần linh tướng, nằm trong một cơ thể, tuy chung sống hòa hợp, tình hình ngoi lên cũng không mấy kịch liệt, chưa tới mức có tình huống bi thảm như là một bên nuốt chửng bên còn lại, nhưng vẫn có hao tổn.

Cùng tồn tại càng lâu, hao tổn lại càng nặng.

Dưới tình huống thông thường, có một biện pháp để giải quyết vấn đề này, đó là rút phần linh tướng đã xâm nhập ra.

Nhưng Chu Húc và Bốc Ninh thì hơi đặc thù, họ có cùng gốc gác, vốn là một linh tướng.

Nếu rút Bốc Ninh ra, không khác nào xé đi một nửa linh tướng của người sống, quá trình đó không phải là thứ mà thể chất của Chu Húc đây có thể thừa nhận, thế là phải đợi, đợi đến khi linh tướng của họ đều trở nên bất ổn…

Ví dụ như bây giờ.

Bởi thế cho nên không có chuyện gì lớn lao đâu, chỉ là đã đến lúc rồi thôi.

Văn Thời tập trung tư tưởng rồi nhắm mắt lại, nhìn thấy hai bóng hình trên người Chu Húc. Hình dáng của Chu Húc khá rõ nét, Bốc Ninh lại nhạt đến gần như không nhìn thấy gì.

Người khác có lẽ không rõ, Văn Thời lại vừa thấy đã thấu nguyên nhân ——

Khi linh tướng cùng tồn tại, hao tổn phải làm ảnh hưởng đến cả hai chiều. Nhưng Bốc Ninh trước giờ vẫn luôn dịu dàng lễ phép, không tài nào lại được chuyện chiếm tổ, cũng không thể để Chu Húc gánh lấy phân nửa sự hao tổn kia.

Hắn khống chế tất cả sự hao tổn trên nửa phần linh tướng của mình, không để nguyên chủ bị thương dù là một tí tẹo.

“Vậy… vậy lão tổ Bốc Ninh rời khỏi Tiểu Húc rồi thì sẽ ở đâu?” Trương Bích Linh hỏi.

“Tạo cho hắn một cơ thể.” Văn Thời nói.

Trương Bích Linh ngẩn người, nhìn về phía ngón tay quấn dây rối của Văn Thời theo bản năng: “Ý ngài là rối sao ạ?”

“Thế nhưng… nói cho cùng thì rối cũng không phải là một người sống không bị lệ thuộc thật sự, vẫn phải chịu sự khống chế của rối sư.” Trương Bích Linh luôn cảm thấy hai vị trước mặt đây sẽ không vê ra một cơ thể nằm trong tầm kiểm soát của họ cho người khác dùng, họ không thể làm một chuyện như vậy.

“Chẳng phải các con luôn gọi em ấy là lão tổ à.” Trần Bất Đáo phủ tay lên vai Văn Thời, nói với Trương Bích Linh, “Các con đánh giá hơi thấp bản lĩnh của vị lão tổ này rồi đó, ngay cả ta cũng hơi sợ em ấy đây này.”

Nơi khóe mắt, Văn Thời xoay mặt lại và nhìn hắn với một biểu cảm ‘anh đang nói xàm nói điên gì đó’.

Trần Bất Đáo làm bộ không thấy, lại cong mắt nói với Trương Bích Linh rằng: “Em ấy tạo ra rối tựa như một người sống không bị lệ thuộc thật sự được đó, con nhìn Hạ Tiều xem.”

Người mà hắn ôm lấy hiện đã có đủ linh tướng, đang nằm trên đỉnh chóp, xứng đáng một câu đại tông rối thuật.

Nghe thấy tên Hạ Tiều, Trương Bích Linh thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Nếu lùi một vạn bước, điều mà những lão tổ này biết vượt xa họ gấp trăm lần, mấy ổng luôn có cách.

“Vậy không kề cà nữa.” Trương Bích Linh cẩn thận tránh sang một bên, sợ mình cản trở, “Phải chăng lão tổ cần phải vê ra thể xác trước ạ?”

Nào ngờ Văn Thời lại lắc đầu một cái.

Anh nhìn Chu Húc, luôn có thể trông thấy hai cái bóng giữa những chớp mắt. Anh dán mắt vào cái bóng nhạt màu đến gần như không còn hình ấy, trầm giọng trả lời Trương Bích Linh: “Hắn cần phải tiến vào hồ nuôi linh trước.”

Một người gánh vác hao tổn của hai bên thành ra bị thương quá nặng, linh tướng quá yếu. Hiện giờ, gốc rễ của Bốc Ninh không đủ để chống đỡ một thể xác, trước hết buộc lòng phải tiến vào hồ nuôi linh, nuôi cho đến khi đủ ổn thì mới có thể thực sự gặp lại ánh mặt trời.

Mà cái bóng bạc màu ấy lại không hề nản lòng.

Hắn chỉ cười với Văn Thời và chắp tay nhận lỗi giống như khi làm ai đó phát bực thuở thiếu niên.

Sau đó, hắn xoay qua bên cạnh.

Giữa mảng hư không giăng kín sương mù trên núi trắng tuyền khổng lồ, hắn và Chu Húc đứng mặt đối mặt, giống như hai hình chiếu của một người. Chẳng qua một bên là tóc ngắn, một bên là tóc dài. Một bên là nắng ấm rọi trời, một bên là núi mù dưới trăng.

Chu Húc gãi đầu, buông lời hỏi han: “Ông muốn đi thật hả?”

Bốc Ninh gật đầu.

Chu Húc: “Thiệt ra tui đã quen chen chung một chỗ với ông rồi, cứ như thế này mãi cũng không phải là không được đâu. Thỉnh thoảng kéo ông đi khoe các kiểu nè. Lão tổ Bốc Ninh ới ời ơi, tăng thể diện dữ lắm á.”

Bốc Ninh cười rộ lên: “Ừm, kinh nghiệm nhìn ra thế gian này e rằng cũng là một lần duy nhất. Mình gặp gỡ một ‘mình’ khác sau khi luân hồi.”

Chu Húc: “Đúng rồi đó, không có tìm ra lần thứ hai đâu. Bởi vậy nếu không thôi ông đừng có đi, mỗi người phân nửa thời gian, lúc nghỉ ngơi còn có thể tâm sự mỏng, ổn áp lắm luôn.”

Bốc Ninh nói giọng êm dịu: “Con mới hơn mười tuổi, quãng đời sau này còn dài lắm, sao luôn luôn phân chia với một người khác được chứ?”

Chu Húc bĩu môi, không biết nghĩ điều gì nên lại hỏi: “Hôm qua có phải ông đã định rời đi rồi không? Lúc ngủ mà cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.”



Bốc Ninh gật đầu: “Nằm mơ linh sẽ bất ổn, thích hợp để rời đi.”

Chu Húc: “Vậy sao ông lại đợi đến bữa nay vậy?”

Bốc Ninh: “Càng nghĩ càng cảm thấy vẫn nên rời đi lúc con tỉnh. Ta nên ngỏ lời cảm ơn con và cũng nên chào tạm biệt con nữa.”

Hắn cười, nhìn một ‘mình’ khác ở kiếp sau, như thể đang nhìn một người anh em song sinh, lại cứ như đang nhìn một tiểu bối có một tình bạn trải dài thế hệ với mình.

Ít lâu sau, váy dài đón gió, hắn khom người xá dài một cái, ấm giọng bảo rằng: “Thời gian vừa qua đã làm phiền con rồi, cảm ơn con nhiều lắm.”

“Vậy chừng nào ông mới trở lại?” Chu Húc hỏi.

Bốc Ninh ngoảnh đầu nhìn khoảng hư không trông tựa cánh đồng tuyết sau lưng.

Hắn nghe văng vẳng lời nói giữa sư đệ người tuyết kia và sư phụ, thế là lại nói với Chu Húc: “Mùa đông năm sau con nhé.”



Hắn sẽ trở về cùng sư huynh đệ nghìn năm rồi chưa gặp.

Mùa đông sang năm, nước chảy xuống hồ nuôi linh kết thành băng, mai trắng thì nở rộ ở sau núi.

▓▒░(°◡°)░▒▓

Lời tác giả:

Chương đếm ngược thứ hai~

HẾT CHƯƠNG 116 („• ֊ •„)