Phán Quan

Phán Quan - Chương 111




♡ QUYỂN 7: KHÓI LỬA NHÂN GIAN ♡

So với rất nhiều thành phố, diện tích của Ninh Châu không được tính là lớn. Chỉ cần chỗ nào có chuyện thôi cũng sẽ lập tức biến thành chủ đề bàn tán, từ đầu thành truyền tới cuối thành.

Người Ninh Châu cũng thích tán dóc về vấn đề bất động sản của thành phố, rất dễ để cập nhật được những thông tin ví dụ như chỗ nào mới mở tòa nhà, chỗ nào tập trung đông đảo người giàu có, chỗ nào giá cả trên trời đến nỗi chẳng con ma nào vô ở.

Do đó, trong nhận thức của người sống lâu ở Ninh Châu, Ngõ Trương Gia ở vùng Tây Hoàn của Ninh Châu là một nơi rất đặc biệt.

Điểm đặc biệt nằm ở chỗ cái địa danh ‘Ngõ Trương Gia’ này có một bề dày lịch sử lâu đời. Dựa theo ghi chép trong viện bảo tàng và thành phố, có lẽ nó có nguồn gốc từ tận 900 năm trước.

Hơn 900 năm về trước, có một gia tộc lớn sống ở vùng đó, ai cũng mang họ Trương. Cụ thể làm gì để kiếm sống thì không rõ, chỉ biết là nhân khẩu thịnh vượng, môn quy nghiêm ngặt, vô cùng giàu có. Đôi lúc, gia tộc ấy sẽ quyên tặng cho thành phố, song họ cũng qua lại rất thân với quan phủ, bởi thế mới có cái địa danh ‘Ngõ Trương Gia’ này.

Đây vốn là một việc chẳng có gì bất thường, dù sao có rất nhiều địa danh cũng có liên quan đến dòng họ.

Nhưng hơn cả 900 năm qua, Ninh Châu cũng long trời lở đất. Vùng Tây Hoàn đã trải qua sự biến đổi từ vùng sát cổng thành biến thành Lương Chử(*), đồng hoang, sau đó lại đổi thành thôn xóm, khu đang phát triển và rồi là khu thương mại.

(*) Lương Chử: nền văn minh ngọc thạch trong thời kỳ đồ đá mới (3400–2250 trước CN) của Trung Quốc tại châu thổ Trường Giang (Trung Quốc).

Dưới tình huống thông thường, người ở đó sớm đã phải thay đổi tám trăm bận gì đó. Nhưng sự thật thì không…

Hai mươi năm trước, nhà đầu tư thầu mảnh đất Ngõ Trương Gia kia xây một trạch viện kiểu Trung Quốc. Do giá thét trên trời, nó trở thành một chủ đề hot trong giới bất động sản của thành phố Ninh Châu. Ai cũng bảo rằng khu vực đó, nguyên công trình đó với cái giá đó chỉ có bán cho ma mới được thôi.

Ai dè gặp ma thật.

Trạch viên được xây theo kiểu Trung Quốc xưa kia vừa hoàn thành thì đã có người vô ở, điều càng quỷ quái hơn chính là cả gia đình đều mang họ Trương. Có người biết nói rằng thực ra cho tới bây giờ, người sống ở chỗ Ngõ Trương Gia ấy chưa từng thay đổi, hơn 900 năm qua đều chỉ là một gia tộc đó.

Thế là Ninh Châu lại có thêm hai tin đồn khác.

Một tin nói là người nhà họ Trương không quên cội nguồn, vẫn luôn trông coi gốc rễ của tổ tông, cho nên mới phúc phận dài lâu, nhà thịnh nghiệp lớn.

Tin còn lại thì mơ hồ hơn nhiều, đồn rằng cái chỗ Ngõ Trương Gia kia vẫn luôn cực kỳ bất thường, dễ lạc đường một cách khó có thể giải thích, cũng dễ nghe được những giọng nói kỳ quái giọng nói và trông thấy những cảnh tượng lạ lùng.

Nghe đâu có người từng xếp quẻ bói thử. Dựa theo quẻ tượng, vị trí của Ngõ Trương Gia đó cho thấy hung sát, đó chắc phải là một phần mộ, âm hơn cả bãi tha ma, hoàn toàn không nên là một nơi cho người ở và cũng sẽ không bền lâu.

Nhưng nhiều người lại nói là nơi ấy ‘dựa núi kế sông’, là một vùng đất trù phú với bố cục phong thủy cực tốt. Người ta cũng đã ở suốt mấy trăm năm, sao lại không bền lâu cho được.

Nói chung thì mỗi người một ý kiến, đó cũng đã là chuyện của hơn mười năm trước, thế hệ trẻ hầu như chưa từng nghe qua. Mãi đến hai hôm gần đây, Ngõ Trương Gia mới lại bị người nhắc đến.

Nguyên nhân là vào hai ngày trước, có một người với ID là ‘Rồng Cuốn Hổ Chồm’ đăng một bài viết trong diễn đàn ‘Chuyện Trò Về Bản Địa’ của người sống tại Ninh Châu, nói rằng mình là một người lái xe taxi và từng có một giấc mơ lạ kỳ…

Hắn mơ thấy nửa đêm mình chạy xong chuyến cuối rồi vòng về Tây Hoàn để trả xe, nào ngờ lái tới gần Ngõ Trương Gia thì xe lại tắt máy. Lúc xuống xe để kiểm tra và sửa chữa, hắn chợt nghe thấy một tiếng nổ vang trong trạch viện kiểu Trung Quốc xưa ấy.

Nghe như là nhà bị sập.

Hắn bị tiếng động đó hù đến la to một tiếng, thực sự không nhịn được bèn muốn đi sang nghía thử, nhưng đi làm sao ấy rồi lại lạc đường. Điểm chết người nhất lại là điện thoại không có mạng và tín hiệu, ngay cả bản đồ cũng chẳng dùng được.

Đợi đến rốt cuộc có thể kết nối được với đường mạng chập chờn, hắn đã đi lòng vòng trong rừng cây hoang vắng phía sau Ngõ Trương Gia.

Rừng cây hoang vắng ấy rộng không ngờ, rộng đến nỗi hắn nghi bản đồ điện thoại của mình có vấn đề.

Ngay khi hắn mở chỉ đường trực tiếp để đi ra ngoài, sương mù đột nhiên dấy lên khắp rừng.

Áng sương mù nọ cũng lạ dữ lắm, cứ như có một thứ gì đó rách vỡ rồi từ bên trong chảy ra, còn cuốn theo một mùi gỉ mục nát nữa.

Lúc ấy, dưới sự quấy phá của lòng hiếu kỳ, hắn không nhịn được phải cất vài bước về phía sương mù nổi lên. Thế rồi hắn đã chứng kiến một cảnh tượng khiến cho bản thân rùng mình ——

Hắn trông thấy một bãi đất hoang lớn chớ nên tồn tại đã cháy đen, giữa bãi đất là một đống cây khô vướng víu khó gỡ, hình như có một người đang nằm trong đó, tóc dài thượt, quần áo lại cực tươm tất, thoắt ẩn thoắt hiện trong sương mù.

Khi ấy, hắn bị dọa đến không hít vào được chút khí nào, dựa lên thân cây rồi trượt xuống, nằm co quắp trên mặt đất.

Kế tiếp, hắn lại nhìn thấy có rất nhiều ‘người’ bỗng dưng xuất hiện trong sương mù lờ mờ rồi rối rít chạy ào về phía người mặc áo đỏ ấy. Cũng không biết là do những người đó chạy nhanh hay do sương mù giăng quá kín.

Mà hắn thấy họ như đang dịch chuyển tức thời sang kia.

Sau đó, hắn chỉ nghe thấy tiếng khóc. Tiếng khóc ấy vừa nghẹn ngào vừa thảm thương, một tiếng đã tiễn hắn đi —— hắn ngất ngay tại chỗ.

Đợi lúc tỉnh lại, hắn đã phát hiện mình đang nằm trên giường, đồng hồ báo thức trong điện thoại để ở đầu giường đang kêu, thời gian là 7 giờ 30 sáng, kế bên hắn là bà xã đang chuẩn bị rời giường.

Hắn cầm điện thoại mờ mịt suốt nửa ngày rồi hỏi vợ: “Tối hôm qua anh có về hả?”

Trên mặt vợ hắn toàn là dấu chấm hỏi.

Hắn lại hỏi: “Anh về bằng cách nào?”

Cô vợ nhìn hắn cả buổi trời rồi nói: “Bộ anh bị bệnh rồi hả?”

“Có đâu em, tối hôm qua ai đưa anh về vậy?”

“… Anh tự về mà!”

Hắn hỏi một hồi, hỏi đến nỗi cô vợ bực bội thì mới xác nhận, hôm qua mình trả xe xong thì lập tức về nhà, tắm rửa rất bình thường, sau đó còn ngủ thẳng đến trời hửng sáng. Những điều mà hắn thấy chắc hẳn là ác mộng vì hắn đã quá mệt mà thôi.

Ban đầu, hắn cũng chấp nhận điều này, nhưng khi đi thay ca tối đó, hắn phát hiện dưới đế giày của mình có một lớp bùn nhão, mà lịch sử kiểm tra gần đây nhất trong bản đồ điện thoại lại là con đường nơi chiếc xe bị tắt máy.

Chẳng những vậy, hắn còn lướt thấy tin tức bản địa nói rằng trạch viện kiểu Trung Quốc xưa nằm tại Ngõ Trương Gia thuộc vùng Tây Hoàn đã bị sập, lý do cụ thể vẫn chưa rõ…

Hắn suýt chút nữa đã ra đi ngay tại chỗ.

Bài đăng trong ‘Chuyện Trò Về Bản Địa’ của vị ‘Rồng Cuốn Hổ Chồm’ này dẫn đến một loạt chủ đề hot, nhưng vì hắn nói không có bằng chứng nên nhanh chóng bắt đầu bị người ta bảo là nói xạo.

Quý ngài Hổ Chồm cảm thấy rất không cam tâm, nói rằng đây không phải lần đầu tiên mình gặp phải chuyện như thế này.

Trước đó cũng có một lần, hắn nhận được một chuyến gọi xe gần núi Tướng Quân, hành khách là một cụ già và một bé trai. Bé trai ấy ướt sũng như là ma nước, ngồi ghế sau chẳng hề lên tiếng. Khi xuống xe, hình như nó lớn thêm một khúc.

Vậy là bài viết kia lại đổi chủ đề, có người đề nghị hắn vào chùa cúng, có người chào hàng những pháp khí trừ tà, còn có người trực tiếp mở quẻ coi bói miễn phí cho hắn, nói rằng kiếp trước hắn có duyên với ‘ma’…

Thảo luận tiếp diễn suốt hai ngày rưỡi rồi im bặt đi vào rạng sáng ngày thứ ba.

Trên thực tế, bài viết không có bị xóa, nhưng tất cả mọi người cứ như đều cùng quên béng về nó.

Nó nhanh chóng bị che lấp bởi các tin tức mua bán thuê nhà, chìm đến số trang không biết bao nhiêu và không được ai nhớ tới nữa.

Đó là 1 giờ 10 phút vào sáng ngày 23 tháng 8, Trần Bất Đáo mở mắt ra vào khoảnh khắc ấy.

***

Thực ra vị ‘Rồng Cuốn Hổ Chồm’ kia không có nhìn lầm. Lúc hắn lảo đảo xông vào rừng, vừa khó gặp phải cảnh lồng của Văn Thời đang tan rã, đại trận phong ấn đã được hóa giải, mọi thứ bị giấu kín vào một nghìn năm trước lại hiện ra dưới ánh mặt trời.

Người mặc áo đỏ tóc dài mà hắn nhìn thấy hiển nhiên là Trần Bất Đáo, đám người hiện lên sau đó là bọn Bốc Ninh, người khóc thì là Hạ Tiều.

Hắn bị dọa đến ngất mà vẫn có thể ‘tự’ sửa xong xe bị tắt máy và về đến nhà cũng bởi vì bọn Bốc Ninh đã phát hiện ra hắn, tạm thời chuyển hắn thành rối rồi điều khiển để hắn trở về.

Thực ra, mấy vụ giống như kiểu chính mắt trông thấy này thường xảy ra trong suốt trăm nghìn năm qua, sẽ luôn có những ‘người có duyên’ vô ý gặp phải một điều gì đó.

Phần lớn các Phán Quan đều có thể xử lý thích đáng và không để lại bất cứ dấu vết nào. Khi những người đó tỉnh lại, họ sẽ chỉ cảm thấy mình vừa có một giấc mơ rất thật mà thôi

Nhưng ít có người nào như ‘Rồng Cuốn Hổ Chồm’ đây.

Không phải là họ sơ ý chủ quan, mà là thực sự chẳng hề quan tâm.

Vì khi ấy Bốc Ninh mượn trận ở khe núi để gánh vác một phần trần duyên thay cho Văn Thời từ xa, đó là thời điểm suy yếu của hắn. Mà trạng thái của Trần Bất Đáo ở bên trong trận phong ấn lại hết sức đáng sợ ——

Lẽ ra, linh thần và thể xác bản thể của một người bị giam cầm suốt hơn một nghìn năm và không được siêu thoát ắt phải không còn một chút sức sống nào tựa như một khúc gỗ mục kiệt quệ. Quá trình khôi phục của hắn lại là Niết bàn(*) từ chết thành sống, đúng ra phải gian nan và dài dằng dặc, một năm, thậm chí là mấy năm cũng không đủ.

(*) Niết bàn: trạng thái tâm linh hoàn toàn thanh thản, yên tĩnh, sáng suốt, không vọng động, diệt ái dục, xoá bỏ vô minh, chấm dứt mọi khổ đau, phiền não (theo phatgiao.org.vn)

Nhưng Trần Bất Đáo nằm trong trận lúc đó lại không phải như vậy.

Chuỗi ngọc trên cổ tay hắn rung động không ngớt, lông chim lóe sáng, vết máu đầm đìa dưới thân rõ ràng sớm phải khô đi lại lưu chuyển ào ạt, nhuộm đỏ cổ tay và đầu ngón tay của hắn.

… Cứ như là hắn đang chống đối một nguồn sức mạnh nào đó.

Mỗi lần giằng co, máu sẽ trôi càng thêm nhanh, dáng dấp của hắn cũng ngày càng tái nhợt.

Chẳng ai biết có chuyện gì đang xảy ra với hắn, cũng chẳng ai dám tùy tiện chạm vào hắn, sợ sẽ cắt ngang một chuyện quan trọng nào đó.

Quá trình đó kéo dài thật lâu.

Mãi đến một phút giây nọ, chuỗi ngọc va chạm vào nhau phát ra một loạt âm thanh inh ỏi, máu me ngoằn ngoèo khắp phía chầm chậm thấm xuống đất bùn, lông chim màu xanh biếc phất lên trong gió, sau đó lại rơi xuống cổ tay của hắn.

Sau đó, cả đồng hoang đều lặng thinh.

Ít lâu sau, mọi người mới dám nhúc nhích.

Bởi vì linh tướng của Bốc Ninh rung chuyển và đã hết chịu nổi được nữa, không ai có thể mở cảnh núi Tùng Vân, bởi vậy hắn và Trần Bất Đáo đều đang đưa về biệt thự Thẩm gia.

Thoạt đầu, các gia tộc đều muốn để lại một vài người nhằm hỗ trợ.

Sau khi Thẩm Kiều qua đời, đây vẫn là lần đầu tiên ngôi nhà này náo nhiệt như vậy, gần như đầy ắp người.

Thế nhưng, Hạ Tiều cảm thấy không quen cho lắm.

Cậu vẫn chỉ để Trương Bích Linh, người có quan hệ trực tiếp với Chu Húc, ở lại, nói cảm ơn với các gia tộc khác và tiễn họ đi đàng hoàng. Tiếp đó, cậu rốt cuộc không chợp mắt nữa.

Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được điểm mạnh của rối kể từ lúc trở thành ‘Hạ Tiều’ —— cậu có thể luôn luôn trông coi, không buồn ngủ không mệt mỏi, chẳng ngủ chẳng nghỉ.

Nếu không tại vì có Trương Bích Linh ở bên theo dõi, cậu còn có thể không cơm không nước nữa cơ.

Tình huống như thế này vẫn tiếp diễn mãi đến khi Chu Húc, hoặc phải nói là Bốc Ninh, tỉnh lại thì mới có chuyển biến.

Lúc ấy, Chu Húc mới hạ sốt vừa uống thuốc vừa nhìn sắc mặt cậu chăm chú và nói: “Bốc Ninh bảo tui với tình huống này của tổ sư gia, phải cần ít nhất thì ổng một năm mới có thể tỉnh lại, nói khoa trương thêm một chút thì năm sáu năm cũng có khả năng. Còn anh của anh thì…”

Nó bỗng khựng lại, nói rằng: “Bộ anh định đợi riết thành người hoang dã để tạo bất ngờ cho mấy ổng luôn ha gì?”

“Anh là rối mà.” Hạ Tiều lắc đầu đáp, “Không ăn không uống không ngủ cũng chẳng sao hết.”

“Rối cái c ——” Có lẽ Chu Húc đã bị lão tổ Bốc Ninh che miệng, giãy giụa mấy giây rồi lựa lời uyển chuyển hơn: “—— ông cố anh. Anh nhìn có giống rối chút nào đâu. Không thôi anh tới gương soi thử khuôn mặt này đi, thần thái kém sắc đến nỗi đi diễn phim ma còn được nữa đấy.”

Hạ Tiều nghe lời của nó thì lại nghĩ tới câu ‘ai xem cậu là rối’ mà Văn Thời đã nói với cậu trước khi vào lồng ấy, cúi thấp đầu mãi lâu cũng không lên tiếng.

Khi lại ngẩng đầu lên, cậu lẳng lặng cầm lấy chén cháo mà Trương Bích Linh để ở kế bên và thành thật húp xuống.



Họ vốn tưởng mình thực sự phải đợi một năm, thậm chí là năm sáu năm…

Nhưng không.

Họ thực sự chỉ đợi có mười ngày mà thôi.

***

Khuya hôm 23 tháng 8 cũng không khác gì những đêm trước.

Trương Bích Linh nấu cháo nóng trong nhà bếp cho họ lấp bụng. Hạ Tiều bị đổi ca đi tắm, Chu Húc đi ra khỏi phòng một lát, ngồi trên thành ghế sô pha trong phòng khách tán gẫu với Trương Lam.

Khi nói được nửa câu, nó tự dưng vô cớ run lên một cái, như thể đang bình thường thì lại thất thần.

Trương Lam hỏi hai câu nhưng không nghe ai đáp lời, thậm chí còn ‘a lô’ vài tiếng.

Giữa tiếng nghi vấn cuối cùng, Chu Húc lập tức lấy lại tinh thần. Như là có nhận biết từ nơi thăm thẳm nào đó, nó vô thức ngoái đầu ngó bức danh phả được treo trên tường.

Chỉ thấy một chỗ nào đó trên bức danh phả chợt sáng lên, tựa như đèn xe bỗng lướt qua lúc chạy ngang.

Chu Húc há hốc mồm, rơi vào một trạng thái mơ màng khó tin.

Mấy giây sau, nó rốt cuộc tỉnh ngộ, tia sáng ấy đến từ đỉnh chóp của bức danh phả. Đó là khởi điểm của mọi nhánh rễ con cháu đời sau, cũng là khởi đầu của phán quan.

Ở đó có một cái tên, màu bút đỏ cho thấy đã lìa đời, lặng thinh hơn một nghìn năm qua. Cho đến giờ phút này, nó thực sự đã phát sáng.

Đó là… Trần Bất Đáo.

“Con ——”

Âm cuối còn chưa thoát khỏi miệng, Chu Húc đã chạy về phía căn phòng.

Vì quá gấp gáp, nó bị vấp chân vào tay vịn của ghế sô pha tay vịn, đụng ngã đồ trang trí bằng đồng trên chiếc ghế chân cao rồi lảo đảo té ập lên sàn.

Chỉ trong một giây tích tắc ấy, Bốc Ninh đã chiếm chủ vị.

Hắn vịn khung cửa và ổn định thân hình lúc bước vào phòng.

… Cũng may là đã vịn.

Vì hắn vừa đưa mắt nhìn lên thì thấy ngay Trần Bất Đáo đã tỉnh lại và ngồi ở mép giường.

Cây trâm ngọc trắng mà hắn thường dùng năm ấy không biết đã làm rơi ở đâu, tóc dài xõa xuống, hơn phân nửa nằm ở sau lưng, phần còn lại trượt xuôi theo bả vai và rủ vào trong nếp gấp của áo choàng.

Trong phòng ngủ không bật đèn lớn, chỉ có đèn ngủ đang chiếu sáng.

Dưới ánh đèn, Trần Bất Đáo giơ tay phải lên và nhìn xem chuỗi ngọc cũng như dây đỏ vòng quanh trên cổ tay.

Có lẽ do làn da trắng bệch quá cỡ, ngón tay của hắn trông còn dài hơn so với dĩ vãng, xương cốt rõ rệt, làm cho sợi dây đỏ thắm quấn quanh cổ tay càng thêm chói mắt.

“Sư phụ…” Bốc Ninh khẽ mở miệng, như là sợ quấy rầy giấc mộng.

Lời vừa dứt, hắn lập tức cảm thấy mình bị đụng một phát.

“Sao vậy ——” sau lưng là Trương Bích Linh nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy tới và Hạ Tiều chảy nước dầm dề, họ muốn hỏi có chuyện gì đang xảy ra, ai dè nói được một nửa thì câm nín.

“Tổ sư gia?” Hạ Tiều kinh ngạc gọi một tiếng. Một lát sau, tựa như xác định giùm ai đó, cậu lại gọi thêm một tiếng: “Tổ sư gia! Tổ sư gia… người tỉnh rồi ạ?”

Trần Bất Đáo xoay đầu sang.

Gò má của hắn được chiếu rọi dưới ánh sáng, tầm nhìn trễ một nhịp mới dời khỏi cổ tay. Lúc quay qua, ấn đường vẫn nhíu lại, ánh mắt thì nặng trĩu.

Bốc Ninh sửng sốt.

Trong tất cả ký ức từ nhỏ đến lớn của hắn, Trần Bất Đáo luôn luôn tốt tính. Tuy họ đều rất sợ hắn và kính nể hắn, cho dù sự tốt tính ấy luôn mang một cảm giác xa cách không hỏi về những việc tục vặt vãnh, nhưng trong nhận thức của họ… Trần Bất Đáo chưa từng có vẻ mặt như thế.

Dù cho họ làm có chuyện ngu xuẩn, nên bị quản thúc, hắn cũng chỉ thu lại ý cười, vẻ mặt hờ hững.

Bấy nhiêu đây thôi cũng đủ làm họ sợ rồi.

Còn Trần Bất Đáo ngay giờ phút này, hắn thực sự chưa thấy bao giờ.

Hắn bắt đầu sợ sệt theo bản năng, nhưng khổ sở thì vẫn nhiều hơn.

“Văn Thời đâu rồi.” Trần Bất Đáo nhìn họ.

Giọng điệu của hắn cũng không hề nặng, nhưng vì bản thể ngủ say suốt nghìn năm qua, chưa mở miệng lần nào, do đó giọng nói trầm thấp khàn tiếng.

Cả đám cứng đờ.

Một cõi lặng im kỳ lạ tràn ra khắp phòng, ngột ngạt khiến cho người ta không thở nổi.

Bọn Bốc Ninh từ nhỏ đã hiếm khi nào nhìn thẳng vào mắt Trần Bất Đáo, lớn rồi thì đỡ tốt hơn đôi chút. Nhưng trong một chớp mắt này, cảm giác chột dạ và sợ hãi thường có hồi nhỏ lại trỗi dậy.

Hắn đưa mắt sang chỗ khác, không dám nhìn Trần Bất Đáo.

“Sư đệ nó đã…” Bốc Ninh nói vài chữ rồi im re, không biết phải nói tiếp như thế nào.

Thế là, sự tĩnh lặng lâu hơn phủ xuống.

Bốc Ninh không ngẩng đầu, chỉ nhìn chằm chằm cái bóng in nghiêng trên mặt đất của Trần Bất Đáo. Dù không nhìn nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được, sư phụ đang tức giận.

Đó là một cảm giác đau lòng hết sức sâu nặng, muốn bộc phát nhưng lại không có ai để mà quở trách cả.

Có lẽ không chịu nổi bầu không khí làm cho người ta khó chịu kia, Hạ Tiều bỗng mở miệng, nói một câu không đầu không đuôi: “Sẽ đi ra thôi.”

Dứt lời, cậu im một giây, sau đó lặp lại một cách nghiêm túc: “Anh con sẽ đi ra. Ông nội từng nói, cửa vô tướng là vòng luân hồi của một mình anh con, anh ấy sẽ đi ra thôi ạ.”

Anh đã vượt qua nhiều bận như vậy, sao lần này lại thất hứa được chứ?

Chỉ cần đợi thôi.

Trương Bích Linh khẽ hỏi: “Hồi trước ngài ấy… lão tổ Văn Thời tốn bao nhiêu lâu?”

Hạ Tiều lặng tiếng một lát rồi đáp: “25 năm.”

Câu này vừa được thốt lên, Trần Bất Đáo đã mở bàn tay ra với Bốc Ninh: “Con có mang theo những thứ con dùng để xếp quẻ không?”

Bốc Ninh khá sửng sốt, vì ai cũng nói rằng Tổ sư gia Trần Bất Đáo tinh thông mọi thứ, chỉ có quẻ thuật là thiếu một ít linh khiếu trời cho. Vì vậy, ngay cả mấy tên thân đồ họ đây cũng biết, xưa nay hắn sẽ không tự mình bói toán.

“Con…” Chu Húc chiếm chủ vị phần lớn thời gian vừa qua, song nó lại hầu như chẳng hề ra ngoài, do vậy trên người Bốc Ninh trống không, chẳng mang theo thứ gì cả.

Hạ Tiều thì chạy tới phòng khách nhanh như chớp, lục tung tùng phèo kêu leng keng rầm đùng. Sau một lát, cậu cầm vài đồng xu tới, “Cái này được chứ ạ?”

Trần Bất Đáo để đồng xu vào trong lòng bàn tay.

Hắn cũng không xếp theo tuần tự, mà chỉ lần lượt lấy ngón cái vuốt nhẹ hoa văn trên bề mặt của đồng xu.

Hạ Tiều và Trương Bích Linh còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe một tiếng ‘keng’, đồng xu lại trở về trong tay Hạ Tiều. Mà Trần Bất Đáo cũng đã đứng dậy rồi mở một cửa trận ngay tại chỗ.

Cửa trận đen ngòm trống rỗng xuất hiện trong phòng ngủ, gió lạnh ẩm thấp từ bên trong gào thét tuôn ra.

Họ còn chẳng thấy Trần Bất Đáo sử dụng đá trận, chỉ nghe hắn nghiêng đầu nghẹn ngào ho vài tiếng.

Những tiếng ho ứ đọng trong lồng ngực ấy lập tức giúp Hạ Tiều tìm về cảm giác quen thuộc.

Cậu nhỏ giọng hỏi: “Tổ sư gia mới tính cái gì vậy ạ?”

Bốc Ninh nói: “Tính nơi cửa vô tướng sẽ rơi xuống.”

Điều này thì cũng dễ hiểu.

Thế nhưng…

“Vậy ngài ấy mở cửa trận làm chi thế?” Hạ Tiều lẩm bẩm.

Lúc cậu hỏi, Trần Bất Đáo đã cất bước đi vào cửa trận.

Áo choàng màu đỏ và áo trong màu trắng bị gió thổi phất lên rồi buông xuống thoáng biến mất trong bóng tối, người nọ chỉ để lại một câu trả lời rằng: “Bắt người.”

“…”

Hạ Tiều hoang mang.

Cậu ngớ ra mấy giây, xoay đầu hỏi Bốc Ninh: “Ủa kỳ vậy, mỗi lần anh con bước vào cửa vô tướng thì ít nhất cũng tốn mười mấy hai mươi năm, bây giờ Tổ sư gia lại đi như thế, bộ ngài ấy tính định cư ở trong đó luôn hả???”

Bốc Ninh càng cảm thấy hoang mang hơn nữa, trong lòng tự nhủ ta chưa từng đi qua cửa vô tướng, cũng chưa từng thấy ai đi cả, con hỏi ta thì ta hỏi ai?

Nhưng khoảnh khắc này, hắn chợt có phần vui vẻ, nguyên nhân thì không nói nên lời, chẳng qua là nó từ tận đáy lòng sâu thẳm mà thôi.

Từ tận đáy lòng sâu thẳm, hắn cảm thấy Văn Thời sắp trở về rồi. Từ tận đáy lòng sâu thẳm, mọi thứ có vẻ đều sẽ ổn cả thôi.

Hắn chỉ còn một nỗi lo ——



Hình như sư phụ giận dữ lắm, sư đệ mà ra được thì chắc là ăn hành rồi.

***

Văn Thời đã bước đi trong không gian tối tăm này được khá lâu.

Nơi này không có bình minh hoặc hoàng hôn, không có bốn mùa luân phiên, đâu đâu cũng là bóng đêm giống nhau như đúc, không có bất cứ thứ gì có thể nhắc anh biết về thời gian.

Trong hoàn cảnh này, con người ta rất dễ trở nên lười biếng.

Trước đó, mỗi lần tới đây, anh đều rơi vào một thời kỳ ngủ say dài đằng đẵng. Ngủ không biết nhân gian, không biết thời đại, cứ như đang ngủ bù một giấc dài chừng mấy chục năm, đợi đến khi không mệt nữa thì mới ngồi dậy và đi ra ngoài.

Nhưng lần này lại khác.

Anh chìm nổi trong bóng tối thân quen này suốt một thời gian, song dẫu có cố gắng ra sao cũng không thể yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Có một quãng thời gian rất dài, anh chìm trong một cảm giác nóng lòng hỗn độn ——

Anh cứ luôn cảm thấy vẫn còn một chuyện quan trọng chưa làm, nhưng anh lại không nghĩ ra được đó đến tột cùng là chuyện gì.

Mãi đến khi một giây nào đó, anh nghe văng vẳng có người đang gọi mình.

“Văn Thời.”

Xa xôi mà mơ hồ, tựa như ánh mắt từng dõi theo sau lưng anh suốt một hồi dài lâu.

Chỉ là anh lại không tìm ra ánh mắt đó. Mỗi lần ngoảnh đầu, anh sẽ chỉ trông thấy một mảng tối thui càng thêm đen kịt. Nhưng giọng nói thì khác…

Dường như nó không đến từ đằng sau, mà là phía trước.

Ở phía trước cách đó không biết bao xa, có người vẫn luôn trò chuyện với anh.

Anh luôn cẩn thận lắng nghe một lát rồi đi theo nguồn âm một đoạn dài. Kế tiếp, anh lại lắng nghe một lát rồi đi thêm một đoạn dài.

Người nọ nói rất nhiều, nhưng anh không nghe rõ, chỉ có thể nghe ra tên mình mà thôi.

“Văn Thời.”

“Văn Thời?”

“Văn Thời…”

“Ta nghe rồi mà.” Anh đáp một câu nghe có vẻ phàn nàn.

Tiếc là lời mới bay ra hỏi miệng thì lại tan biến trong bóng tối.

Anh luôn dừng bước một lúc, sau đó lại không cam lòng mà tiếp tục đi về phía giọng nói ấy.

Bóng tối này quá cô đơn, chỉ có giọng nói ấy mới có thể ở bên anh mà thôi.

Anh vừa đi vừa nghỉ mà chẳng biết mệt mỏi.

Đoạn đường từng đi qua càng ngày càng dài, anh cũng càng ngày càng tỏ tường, tựa như một lữ khách dần dần thức tỉnh từ cơn mộng mị.

Anh càng chạy càng chậm rồi đột nhiên dừng chân vào một thời khắc nào đó. Tiếp đấy, anh lại nghe thấy giọng nói kia.

Người nọ nói: “Người tuyết, ta tới đón em về nhà đây.”

Trong chớp nhoáng ấy, tất cả những thứ bị lãng quên trong đống hỗn độn này đều ùn ùn kéo vọt về phía anh.

Cuối cùng anh cũng nhớ ra chuyện quan trọng kia ——

Anh dùng hết mọi sức lực để giữ một người ở lại, anh phải về nhà cùng người nọ.

Trần Bất Đáo…

Văn Thời há miệng, tiếng nói vẫn bị bao phủ trong bóng đêm.

Nhưng mà không sao, anh tự nghe được.

Văn Thời nhấc chân sải bước về phía giọng nói, đến phút cuối thì suýt chừng là chạy đi giống như anh từng xông lên đỉnh núi từ dưới chân núi…

Đó chỉ là vỏn vẹn trong tích tắc.

Chưa gì hết, anh đã đi hết con đường từng dài dằng dặc đến không có điểm cuối.

Anh trông thấy bầu trời ở cuối đường, bóng mặt trời lọt vào cứ như xuyên qua kẽ lá trong núi, sặc sỡ mà lóa mắt. Anh giơ tay định che mắt thì lại cảm thấy có một bàn tay luồn vào trong bóng tối và bắt lấy mình.

***

Bốc Ninh, Hạ Tiều và Trương Bích Linh theo bước đi vào cửa trận và lần mò dọc theo một con đường dài.

Lúc họ bước ra khỏi đầu còn lại, Trần Bất Đáo đã đập nên một vết nứt trong hư không.

Khỏi cần đoán họ cũng biết, đó chắc hẳn là lối ra của cửa vô tướng.

Đây là lần đầu tiên họ tận mắt nhìn thấy cửa vô tướng, nom ai cũng đang tỏ vẻ khiếp sợ.

Trương Bích Linh hết hồn bởi vì trên đời lại thực sự có một lối đi tách khỏi vòng luân hồi và vắt ngang qua cõi sống chết.

Hạ Tiều giật mình bởi vì Tổ sư gia cách mình 25 tuổi trước mặt đây ấy thế mà lại một cú đập cho tan tành mây khói chỉ bằng tay không.

Bốc Ninh thì đang bàng hoàng trước hành động của Trần Bất Đáo…

Lối ra của cửa vô tướng đều đã bị cưỡng mở, Trần Bất Đáo lại còn bỏ bàn tay vào trong. Hắn vẫn khẽ nhíu mày, vẻ mặt cũng không dịu xuống bao nhiêu, như thể muốn lôi cái người bên trong ra ngoài.

Giữa lúc hắn làm vậy, tay áo rộng lớn bị gió núi thổi vút lên núi đá và nhánh cây.

Bốc Ninh chưa từng thấy bộ dáng này của sư phụ dạng, thầm nghĩ thôi chết bà rồi, đúng là mưa gió đã sắp ùa tới.

Suy nghĩ này còn chưa hiện lên trong đầu, Trần Bất Đáo đã kéo một người ra từ trong vết nứt.

Bốc Ninh vô thức nghiêng đầu sang một bên hòng tránh bị vạ lây.

Nhưng né được hai giây, hắn đột nhiên nhận ra có gì đó sai sai!

Hình như bóng người hơi quá thấp nhở…

Hắn nửa tin nửa ngờ ngoái đầu về lại, nhìn thấy một thằng quỷ nhỏ cao chưa tới đùi của Trần Bất Đáo.

Đứa bé ấy có một mái tóc đen nhánh, làn da trắng nõn và đôi mắt giống mèo. Nó vốn nên mang dáng vẻ dịu dàng, ngoan ngoãn và dễ chọc, nhưng lại do luôn thích nhếch môi, do đó để lộ một vẻ bướng bỉnh độc quyền.

Nếu đứng im đó đừng nói gì, trông nó chẳng khác gì người tuyết được đắp trên núi cả.

Bốc Ninh đứng sốc vài giây tại chỗ cũ, trong lòng thầm nói: Đây chẳng phải là Văn Thời hồi bé ư? Nhiều nhất cũng chưa hơn 5 tuổi.

Có lẽ cảm nhận được bầu không khí xấu, nhóc sư đệ lạnh lùng chưa tới 5 tuổi của hắn vừa thoát ra ngoài thì đã ngẩng mặt lên, giằng co với người dắt mình ra với vẻ mặt vô cảm mà lại cực kỳ vô tội.

Biểu cảm đó cực giống với dáng điệu đè đầu đại bàng để bứt lông năm ấy.

Trần Bất Đáo: “…”

Lời tác giả:

Bà con đợi lâu rồi, nếu còn không viết cho ẻm đi ra ngoài thì tôi cảm thấy mấy bà sẽ còn giết tôi hăng say dưới phần bình luận ấy…

HẾT CHƯƠNG 111 („• ֊ •„)