Phán Quan

Phán Quan - Chương 101




Mấy trăm dây rối thoáng chốc đan xen, sợi nào cũng lóe lên vẻ bén ngót, vây kín Trương Đại Nhạc bên trong, mỗi sợi đều chĩa đến điểm yếu. Uy áp tựa biển khơi, có thể rạch phá da thịt người từ xa giống như lưỡi dao tàn sát vô tình.

Gió phất làm tóc gã tung bay, tóc còn chưa đụng tới dây rối thì đã rơi đầy đất, đúng là kiểu thổi tóc trên lưỡi dao thì sẽ đứt ngay chân chính.

Vì thế Trương Đại Nhạc đứng hình trong vòng vây của dây rối và không thể nhúc nhích.

Văn Thời chỉ cướp lấy chiếc mặt nạ thôi mà cứ như đã lột sạch lớp da che đậy của gã. Khí chất nhìn từ trên cao xuống biến mất trong nháy mắt, gã nghiêng mặt sang một bên, nói bằng giọng điệu dữ tợn: “Trả mặt nạ lại cho ta ——”

“Trả lại cho ngươi?”

Lời này quả thực như đổ thêm dầu vào lửa, Văn Thời lập tức xụ mặt.

Vào khoảnh khắc đó, Đằng Xà đột nhiên lao thẳng xuống đất từ trên chín tầng mây, cuốn theo gió mạnh bỏng người, thiêu rụi làm cỏ cây lưa thưa, sương mù dày đặc tản đi.

Trương Đại Nhạc lảo đảo giữa cơn chấn động, mặt mày và cánh tay lập tức có thêm bảy tám vết thương, đau đến nỗi gã phải cắn chặt hàm răng.

Văn Thời lau sạch vài hạt bụi dính trên chiếc mặt nạ trong đòn tấn công ngang nhiên và nặng nề kia, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Trương Đại Nhạc, nói rằng: “Ngươi mà cũng xứng à.”

Dứt lời, ngón tay anh động đậy, mười mấy sợi dây rối tức thời trỗi dậy và túm lấy chiếc áo choàng đỏ tươi kia mà chẳng hề khách khí.

Văn Thời nắm nó trong tay và để ra sau lưng, không hề che giấu vẻ chán ghét và lạnh lùng: “Coi bản mặt của ngươi hèn hạ đến cỡ nào kìa, sắp chết tới nơi cũng phải chiếm đồ của người khác.”

Nếu cảnh tượng trước đó đều là hồi ức của Trương Đại Nhạc, vậy thì phút cuối chính là suy tưởng của Trương Đại Nhạc.

Gã cứ mãi không quên nổi cảnh mình cầu xin người ta nhưng lại bị từ chối ở đây và vô thức bài xích nó, không muốn thừa nhận đó là mình. Gã luôn hy vọng bản thân có thể tồn tại lâu dài, có được cơ thể bán tiên, trở thành người đứng trên đầu người khác tại đỉnh núi, được muôn kẻ quỳ lạy và ngưỡng mộ…

Thế nên ở đoạn cuối của hồi ức, gã biến thành người mặc áo choàng đỏ, đeo chiếc mặt nạ quỷ thần, vừa bài bác vừa hưởng thụ cảm giác được người khác cúi lạy và van lơn.

Chim tước chiếm tổ cu gáy, lừa mình dối người.

Nhưng Văn Thời vừa nhìn một cái đã biết.

Trần Bất Đáo thật không đời nào lại có dáng vẻ ung dung nhìn người khác nằm trước chân mình từ trên xuống như vậy.

Nghe có đeo mặt nạ, áo đồ bọc thân, che chắn cả người đến kín mít, gã vẫn là tên Trương Đại Nhạc kia.

Một từ nào đó trong lời Văn Thời nói đâm trúng gã, gã đột ngột xoay mặt lại, tròng mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Văn Thời, biểu cảm pha lẫn giữa sự chật vật và hung ác: “Ngươi nói gì đấy hả?”

“Ngươi mới nói gì đấy hả?” Gã hạ thấp giọng, lặp lại mấy lời này.

Văn Thời từng giải biết bao nhiêu là lồng, đa phần luôn nhẫn nại và từ từ ăn mòn chủ lồng, dẫn dắt đối phương dần ý thức được rằng bản thân đã lọt vào ngục tù, không thể thoát khỏi, chứ hầu như chưa bao giờ nhắc đến chữ ‘chết’ này trước khi chủ lồng tỉnh táo lại.

Nhưng lần này thì khác.

Anh làm dịu giọng điệu, dùng cách nói rõ ràng và trắng trợn nhất để báo với Trương Đại Nhạc rằng: “Ta nói là, ngươi sắp chết tới nơi mà cũng phải chiếm đồ của người khác.”

“Chết…” Trương Đại Nhạc đã hoàn toàn cứng đờ.

Gã chớp mắt vài cái, chậm rãi cúi đầu, nhìn tay chân cơ thể mình rồi lẩm bẩm: “Chết?”

“Chết…”

“Không đâu.” Trương Đại Nhạc vẫn tiếp tục lắc đầu, “Sao ta lại chết được? Không đâu, chuyện đó không có dính líu tới ta. Sao ta lại…”

Giọng gã nghe mới khàn đặc, nói được một nửa thì mất tiếng. Gã bèn nuốt vài ngụm nước bọt, hơi thở cũng trở nên dồn dập và ồm ồm, giống như đã chạy không biết bao nhiêu dặm đường, “Sao ta lại chết được chứ? Không thể nào, không hợp lý. Ta ——”

Gã chẳng thèm để ý đến dây rối đang chém cắt thân mình, vội vàng vén tay áo lên, nhìn mỗi tấc da, “Rõ ràng ta đang sống mạnh khỏe lắm mà. Ta có biện pháp, ta đã tìm ra biện pháp, dựa vào cái gì lại phải chết? Hắn có thể… hắn có thể mạnh lên nhờ biện pháp này, vì sao ta lại không thể? Không phải đâu, không phải đâu…”

Trương Đại Nhạc lặp lại vài lần không phải đâu, đến sau cùng thì không còn tiếng động nào vang lên nữa, chỉ có bờ môi còn đang mấp máy. Sau đó, gã nôn nóng xoay người xung quanh, như là muốn tìm ai đó bên cạnh để chứng thực rằng mình vẫn chưa chết: “A Tề? Trương Tề?”

Gã tìm một vòng, song lại phát hiện bên cạnh mình chẳng có một ai.

Cho dù là Trương Tề luôn theo hầu gã trước đây, hay là con rối tồn tại suốt một nghìn năm đã theo chân gã đời đời kiếp kiếp sau đó, cả hai đều chẳng thấy đâu.

Ký ức của kiếp này và dĩ vãng không ngừng lôi kéo và giằng co, khiến gã gần như điên cuồng.

Một khi chủ lồng bắt đầu sụp đổ, cả lồng cũng sẽ đất rung núi chuyển, cảnh tượng trở nên rối loạn khủng khiếp, tựa như vô số bức ảnh bị xé nát đang bị ghép lại với nhau theo một trình tự không có chút logic nào.

Núi đá nứt toác, vàng thau lẫn lộn, nước hồ chảy ngược.

Lúc Văn Thời lại thả một con rối mạnh ra, biết bao tiếng thú gào chim kêu cũng vang dội cùng lúc, trời cao bị chiếu rọi đến sáng bừng, trong đó thấp thoáng dáng chim thần khổng lồ dang cánh bay đến, còn để lại cả bóng mờ lửa cháy phía sau.

Nó che lấp bầu trời, dùng hai cánh để ngăn trở mọi thứ.

Cùng lúc đó, tiếng người ồn ào như thủy triều trào dâng tới đây. Văn Thời ngẩn ngơ xoay người và đối diện trước đôi mắt của Tạ Vấn.

Những người khi nãy tiến lên cùng mình rồi chợt biến mất đó lại xuất hiện bên cạnh một lần nữa.

Không chỉ có Tạ Vấn, Hạ Tiều, Trương Bích Linh, còn có cả Bốc Ninh và Đại Tiểu Triệu. Số người vào lồng mênh mông như biển cả, bao gồm hầu như tất cả Phán Quan đời này của các gia tộc ——

Hầu như tất cả những ai vốn ở bổn gia của nhà họ Trương đều đang hiện diện trong cái lồng này.

Chẳng qua là trước đó có một số bám lên những thứ tựa người, vài tên thì yên vị ở chỗ khác trên núi, song vì bị ngăn cách bởi hiệu ứng của lồng nên ai cũng cho rằng mình cô đơn lẻ bóng.

Mãi đến giờ khắc này, khi lồng bắt đầu tán loạn tới mức không cứu nổi nữa, toàn bộ hiệu ứng đều phai dần, họ mới phát hiện thì ra mọi người đều đang ở dây.

“Anh!”

“Chị Linh!”

“Sư phụ.”



Mọi người tụ lại một chỗ.

Văn Thời nhìn Tạ Vấn, bỗng nhớ tới con chim xanh ấy.

Anh muốn hỏi “Ông đã đến khe núi này bao nhiêu lần, vì sao ông chưa bao giờ chịu nói với tôi”, nhưng anh lại nhớ lúc mới vào lồng, Tạ Vấn có bảo rằng, “Ta từng nghĩ đến việc chờ thời cơ thích hợp thì sẽ dẫn em đi xem.”

Vì thế, lời Văn Thời muốn nói trào tới mép xong lại biến thành: “Của ông đây.”

Dứt lời, anh đưa chiếc mặt nạ nửa thần nửa quỷ và chiếc áo choàng đỏ tươi rộng thùng thình kia cho Tạ Vấn.

Càng lớn, anh càng nhận ra bản thân dần trở nên cố chấp đến gần như là ấu trĩ về một vài chuyện. Giống như chiếc mặt nạ và chiếc áo choàng này, trong mắt anh, chúng chỉ đại diện cho một người, chỉ duy nhất một người có thể mặc, chỉ duy nhất một người có thể sử dụng, kẻ khác không được rớ một ngón tay lên.

Cho dù là Tạ Vấn của bây giờ không cần nữa, hắn vẫn phải cầm lấy.

Ánh mắt sâu hút của Tạ Vấn rơi trên mấy thứ kia, sau một lát mới hơi ngước lên và dừng lại trên mặt Văn Thời.

“Toàn là mấy thứ cũ kỹ thôi.” Hắn không nhận chúng về, mà lại nắm lấy cổ tay của Văn Thời và kéo anh đến bên cạnh mình.

Văn Thời khá sửng sốt, nghe hắn khẽ nói một câu với đôi mắt vẫn nhìn thẳng: “Đây mới là của ta.”

Lúc lời này lọt vào lỗ tai, ngón tay đang cuộn lại của Văn Thời từ từ buông ra.

Vì động tác vô thức của anh, dây rối đan xen càng siết căng. Trương Đại Nhạc bị trói buộc chặt chẽ trong đó thở hổn hển “ồ ồ” mấy hơi liền và kêu ra tiếng dưới uy áp và cơn đau.

Văn Thời chợt ngoảnh đầu.

Đầu gối của Trương Đại Nhạc mềm nhũn, gã nửa quỳ dưới đất vì nỗi đau đớn và giày vò, cúi thấp đầu trước sự vây xem của mấy trăm người, ngón tay nắm chặt túa ra máu.

Mặt gã đỏ bừng lên, gân xanh nổi dậy trên trán, lộ ra chút vẻ không cam lòng và hung hãn trong trạng thái nhếch nhác.

Một thoắt sau, gã thình lình ngẩng đầu. Ký ức của đời trước và đời này vẫn không ngừng giằng xéo, mắt gã quét lung tung giữa tất cả mọi người. Sau một lúc lâu, tròng mắt chuyển loạn mới có điểm xác định, dán chặt trên người Tạ Vấn.

Hắn tê thanh nói: “Tôi từng thấy…”

“Thấy gì?” Giọng điệu của Tạ Vấn trước sau như một.

“Tôi từng thấy ông bày trận trong núi, lừa lọc tất cả mọi người, ngay bên cái hồ.” Gã tăng lớn âm lượng, song tiếng nói càng thêm khàn và khó nghe, “Ngay bên cái hồ kia. Ai cũng nói ông là bán tiên, ngay cả mấy tên thân đồ của ông cũng chả biết ông làm gì ở đây, đúng không?”

Gã nói như đang kể về một bí mật, hơi khựng lại rồi cắn răng cười rộ: “Chỉ có tôi biết. Chỉ có tôi thấy được thôi.”

“Cũng là tà thuật thôi mà, ai giỏi hơn ai chứ? Ông dựa vào cái gì mà vừa có thể sử dụng loại trận này vừa được muôn người sùng bái và ngưỡng mộ, còn tôi thì lại đáng chết… Dựa vào cái gì…”

“Dựa vào cái gì ——” Mắt Trương Đại Nhạc hầu như sắp ứa ra máu.

Ánh nhìn của Tạ Vấn lướt qua mặt hồ sớm đã bị phá thành mảnh vụn, sau đó lại đưa mắt về và nói: “Đó là vì ngươi đã nhận lầm trận cục.”

“Vậy trận mà ông bày ra là gì?” Văn Thời khẽ hỏi.

Anh nhớ tới cảnh tượng mình trông thấy trước đó —— mấy cục đá được Trần Bất Đáo xếp đặt kia luôn được bôi máu, thế nên đó chắc hẳn là một đại trận khó có thể khống chế. Năm đó, Trương Đại Nhạc thấy nó rồi vô thức cho rằng Trần Bất Đáo không cam lòng với cơ thể bán tiên, lừa gạt mọi người, muốn sử dụng đủ loại lồng xoáy hòng kéo dài tu vi.

Nhưng Văn Thời biết chắc rằng đó không phải là đáp án.

Nhưng anh cũng không nhận ra rốt cuộc nó là cái gì.

Tạ Vấn lặng im trong phút chốc rồi nói: “Đó là thứ mà ta đã bày ra để chuẩn bị.”

“Chuẩn bị cho điều gì?” Văn Thời hỏi.

Tạ Vấn lia nhanh những người đời sau gần gần xa xa, sau đó mới quay về nơi Văn Thời, “Để lại cho các em.”

Hắn đã sống rất nhiều năm, từng gặp phải biết bao chuyện đời. Biết chư pháp vô thường, thế gian luôn có kiếp nạn. Chiến tranh, dịch bệnh, thiên tai, nhân họa… Ngắn thì mấy tháng, dài thì vài năm, chắc chắn sẽ có một cái lồng lớn mà họ không thể lường trước, đó là trần duyên mà mấy chục nghìn, thậm chí là hàng trăm nghìn người đã để lại, hóa tan không được sẽ dẫn đến kiếp nạn, được bất kỳ ai gánh chịu thì cũng sẽ là kiếp nạn.

Vào năm hắn hơn hai mươi tuổi, hắn từng đoán được vài việc sẽ xảy ra sau này, vì vậy đã sớm biết rằng mình sẽ rời đi, ngay tại mấy năm đó.

Hắn từng ngẫm nghĩ suốt một khoảng thời gian rất dài, nếu mình không còn nữa, song một cái lồng khủng tầm cỡ núi thây biển máu như thế lại xuất hiện, ai sẽ gánh đây? Lần này gánh vác, vậy lần kế tiếp sẽ phải làm sao?

Thực ra là hắn biết rất rõ, nếu thực sự đến lúc đó, ắt sẽ có người đứng ra che chắn đằng trước, song cũng bởi vì vậy, hắn mới càng cảm thấy không an tâm.

Bởi thế, hắn vẫn luôn cân nhắc về một trận cục có thể hấp thu hết những trần duyên tan rã không hết, tạm gác lại để sau này từ từ xử lý, song nhằm chừa lại chút đường sống cho người đã gồng gánh quá nhiều.

Hắn cần trận đó tiếp tục vận chuyển sau khi mình chết đi và trông coi các đồ đệ tới lui nơi trần thế thay hắn.

“Đó có thể xem là một trận cục được kết hợp giữa trận tẩy linh và lồng xoáy, một bên dịch chuyển, một bên lưu trữ. Tuy nhiên, nó vững chắc và bí mật hơn cái kia, hòng tránh liên luỵ đến những ai không biết chuyện.” Tạ Vấn nói.

Mỗi lần đến khe núi này, hắn đều sẽ thử nghịch đá trận và đã từng điều chỉnh khá nhiều đợt.

Để làm cho trận cục ấy vận chuyển không ngừng, hắn niêm phong cục đá bằng máu, xem như là lấy bản thân ra làm mắt trận. Ngặt nỗi còn chưa hoàn toàn thành hình, biến cố lớn nhất đã ập tới…

Văn Thời nghe hắn nói mà bỗng nghĩ tới một sự kiện.

Khoảnh khắc sự kiện nọ xẹt qua trong óc, anh cảm thấy như có một đống nước sông băng giội thẳng lên đầu ——

Bởi vì biến cố của thôn Liễu, anh và bọn Bốc Ninh đã từng nghiêm túc nghiên cứu về sự trừng phạt của trời. Anh biết mỗi người mỗi khác về chuyện này, hiệu lực trên thân người thường là một đằng, hiệu lực trên người những kẻ như họ lại là một nẻo khác, thứ họ phải chịu còn nghiêm trọng hơn nhiều, một khi dính lên thì dù đến vạn kiếp cũng không thể khôi phục hoặc siêu thoát.

Điều này vốn chẳng có giải pháp nào, còn một phần nợ thì phải trả một phần nợ, luân hồi một lần mới có thể phai đi đôi chút.

Từ đầu đến cuối, Trương Đại Nhạc chưa từng tiến vào vòng luân hồi, gã luôn mượn nhờ túi da của người khác, theo lý thuyết, dấu bớt trời phạt chắc hẳn cũng chẳng giảm bớt một tẹo nào. Nhưng Trương Uyển từng nói, dấu bớt của gã đã nhạt màu.

Gã làm thế bằng cách nào?



Do gã đã từng… lặng lẽ tẩy sạch bằng cách chuyển dời sang một thứ gì đó ư?

Ngoại trừ trận cục theo lời Tạ Vấn nói, Văn Thời hoàn toàn không thể nghĩ ra đáp án thứ hai!

Nếu đúng như điều anh nghĩ, thế thì việc Trần Bất Đáo không khống chế nổi muôn vàn trần duyên và nghiệp chướng khắp người, cuối cùng sa vào phong ấn rồi không thể siêu sinh trước đây đều có nguyên do hết…

HẾT CHƯƠNG 101 („• ֊ •„)