Chương 49: Bớt nói nhảm đi, ta sắp bắt đầu cởi quần áo
Hỏa Linh Nhi xấu hổ và giận dữ trừng mắt nhìn Tiêu Phàm.
Từ trước tới nay, lần đầu tiên bị người ghét bỏ ăn nhiều.
Vô cùng nhục nhã!
Quả thực là vô cùng nhục nhã!
Công chúa!
Nàng là công chúa đó!
Chẳng lẽ Tiêu Phàm nghe không ra trọng điểm là cái gì sao?
Cô vốn tưởng rằng sau khi cô ta nói rõ thân phận, Tiêu Phàm cho dù không cúi đầu khom lưng với cô ta, hao tâm tổn trí lấy lòng, nhưng cũng nên thành kính đối đãi mới đúng.
Nhưng không nghĩ tới Tiêu Phàm không chỉ không có một tia kinh ngạc cùng sợ hãi, còn ghét bỏ nàng ăn nhiều, sợ ăn vạ không đi.
Đời này chưa từng chịu loại ủy khuất này.
Hỏa Linh Nhi buồn bực nói: "Ai thèm đợi ở trong ngôi nhà tranh rách nát của ngươi, chờ ta khỏi hẳn v·ết t·hương, ngươi cầu ta ta cũng không lưu lại."
"Như vậy là tốt nhất." Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng.
Trên thực tế, hắn cũng không phải thật sự ghét bỏ Hỏa Linh Nhi ăn nhiều.
Chỉ là không biết vì sao, không hiểu sao lại muốn đùa giỡn thiếu nữ kiêu ngạo này một chút.
Nói xong, Tiêu Phàm bưng bát rỗng đi vào phòng bếp thanh lý đồ làm bếp.
Hỏa Linh Nhi nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Phàm rời đi, le lưỡi, làm một cái mặt quỷ.
Gia hỏa này thật sự là chán ghét c·hết đi được.
Nhưng mà, cháo rau quả hắn làm, thật đúng là rất thơm.
"Sao lại thối như vậy?" Hỏa Linh Nhi đột nhiên nhíu mũi.
Trước đó bởi vì quá đói, cho nên cũng không chú ý tới trong không khí tràn ngập một mùi chua.
Không có đạo lý nha!
Mặc dù quần áo Tiêu Phàm mặc trước đó đều tương đối mộc mạc, nhưng thoạt nhìn vẫn tương đối sạch sẽ.
Tiêu Phàm người này mặc dù chán ghét, nhưng hẳn không phải là người lôi thôi như vậy.
Trong phòng tuy đơn sơ, nhưng thu dọn vẫn vô cùng đơn giản và sạch sẽ.
Sao lại có mùi chua nhỉ?
Sau một phen tìm kiếm, Hỏa Linh Nhi rốt cục ý thức được cỗ mùi chua này là từ đâu tới.
"A!" Hỏa Linh Nhi hét lên một tiếng.
Cỗ mùi chua này lại phát ra từ trên người nàng!
Trời ơi!
Bây giờ nàng ta bẩn đến mức nào, vậy mà đã có mùi vị rồi!
Hỏa Linh Nhi có chút khó có thể tiếp nhận sự thật này.
Làm ơn, nàng là công chúa đó!
Bộ dáng thối này, để mặt mũi nàng để nơi nào a?
Giờ khắc này, nàng thật sự là muốn c·hết.
Tiêu Phàm nghe tiếng rất nhanh liền đi vào trong phòng.
Thấy thế, Hỏa Linh Nhi vội vàng thu liễm biểu lộ của mình, để tránh bị Tiêu Phàm nhìn ra khác thường.
"Thế nào? Ngươi đột nhiên kêu to cái gì?" Tiêu Phàm hỏi.
"Không có gì, chỉ là vừa mới nhìn thấy một con chuột nhỏ."
Khóe miệng Hỏa Linh Nhi miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười, chỉ là nụ cười này nhìn thế nào cũng không được tự nhiên.
"Chuột?" Tiêu Phàm hơi nhíu mày.
Nếu không có gì bất ngờ thì tu vi của Hỏa Linh Nhi hẳn là còn cao hơn cả hắn, lại còn sợ chuột?
Tiêu Phàm hiển nhiên là không tin.
Lập tức đi lên phía trước, dùng đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Hỏa Linh Nhi.
"Ta thật sự không có việc gì." Hỏa Linh Nhi lúc này nội tâm vô cùng khẩn trương.
Tiêu Phàm bây giờ dựa gần như vậy, sợ Tiêu Phàm cũng ngửi được mùi chua trên người nàng.
Tiêu Phàm tất nhiên là không tin lời Hỏa Linh Nhi nói, nhìn biểu lộ mất tự nhiên trên mặt Hỏa Linh Nhi.
Lúc này hắn có thể cảm nhận được sự căng thẳng trên người Hỏa Linh Nhi.
Một mùi chua thối quanh quẩn ở chóp mũi.
Tiêu Phàm rất nhanh liền ý thức được Hỏa Linh Nhi đến tột cùng đang khẩn trương cái gì?
Tiêu Phàm không hiểu sao cảm thấy có chút buồn cười.
Hỏa Linh Nhi nằm trên giường lâu như vậy, trên người có mùi cũng là bình thường.
Nhưng nhìn dáng vẻ khẩn trương của Hỏa Linh Nhi lúc này, hiển nhiên là cảm thấy có chút khó có thể mở miệng.
Có lẽ đây chính là sự dè dặt của con gái.
Chỉ có điều, xử lý chuyện này thật đúng là có chút phiền phức.
Tình huống hiện tại của Hỏa Linh Nhi gần như không khác gì toàn thân t·ê l·iệt.
Căn bản không có biện pháp lau thân thể và thay quần áo cho mình.
Nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, cũng không thể để hắn tới làm những chuyện này a?
Tiêu Phàm trong lúc nhất thời lâm vào trầm tư.
Hỏa Linh Nhi thấy Tiêu Phàm một mực trầm mặc không nói, trái tim cũng một mực treo ở nơi đó.
Không biết Tiêu Phàm đến tột cùng có phát hiện trên người nàng ta thối như vậy hay không.
Suy nghĩ một chút, Tiêu Phàm chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi hôn mê đã mấy ngày, nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, cho nên ta một mực không có giúp ngươi thay quần áo cùng lau thân thể."
"Không biết ngươi nghĩ thế nào, nếu có nhu cầu, ta có thể giúp ngươi làm những chuyện này."
Tiêu Phàm mặt không b·iểu t·ình, giống như đang nói một chuyện vô cùng bình thường.
Nghe xong Tiêu Phàm nói, Hỏa Linh Nhi xấu hổ không thôi.
Quả nhiên, Tiêu Phàm vẫn phát giác mùi chua trên người nàng.
Hơn nữa còn định tự mình giúp nàng lau chùi thân thể và thay quần áo?
Mặc dù trong lòng nàng ta thầm mắng Tiêu Phàm si tâm vọng tưởng, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, không biết trời cao đất rộng.
Nhưng mà, Hỏa Linh Nhi cũng có chút do dự.
Với tình trạng cơ thể hiện tại của nàng, muốn khôi phục lại trạng thái hành động như thường, e rằng còn cần không ít thời gian.
Chẳng lẽ cứ như vậy mà khiến thân thể thối rữa?
Lại thối thêm mấy ngày, chỉ sợ thân thể đều muốn ngâm vào vị.
Trong lòng Hỏa Linh Nhi hiện tại rối rắm không thôi.
Tiêu Phàm ngồi ở một bên không quấy rầy Hỏa Linh Nhi.
Lòng dạ của hắn thẳng thắn, quang minh lỗi lạc, nếu như Hỏa Linh Nhi cần, hắn có thể giúp việc này.
Nếu như Hỏa Linh Nhi không cần, hắn cũng không chê Hỏa Linh Nhi lại thối thêm mấy ngày.
Tất cả đều do thái độ của Hỏa Linh Nhi quyết định.
Sau một phen xoắn xuýt, Hỏa Linh Nhi rốt cục đã làm ra lựa chọn của mình.
Tuy rằng để một người đàn ông mới quen biết không lâu giúp cô thay quần áo lau người có chút khó mở miệng.
Nhưng nàng càng khó chịu đựng được trên người mình vẫn luôn có mùi chua.
Không chỉ không tiếp thu được tâm lý, mà sinh lý cũng không tiếp thu được.
Hơn nữa, mặc dù Tiêu Phàm người này phi thường chán ghét, nhưng đối phương cứu mình, những ngày này còn tỉ mỉ chiếu cố nàng.
Điều này hoàn toàn có thể nói rõ Tiêu Phàm là một chính nhân quân tử, không tồn tại ý nghĩ muốn chiếm tiện nghi của nàng.
Dù sao nếu như Tiêu Phàm thật sự muốn m·ưu đ·ồ gây rối đối với nàng, có rất nhiều cơ hội, căn bản cũng không cần quanh co lòng vòng.
"Vậy... vậy làm phiền ngươi." Hỏa Linh Nhi tiếng như muỗi kêu.
Lời nói ra miệng, có chút thẹn thùng.
"Được." Trên mặt Tiêu Phàm không có biểu cảm gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Ta đi đun nước nóng."
Ước chừng một phần tư canh giờ sau, Tiêu Phàm mang theo một thùng nước nóng đi vào trong phòng.
Mặc dù bản thân đồng ý thế nhưng tới lúc này mặt mày của Hỏa Linh Nhi vẫn đỏ bừng như trước.
"Sao mặt đỏ thế? Thân thể không thoải mái sao?"
Tiêu Phàm cũng không biết làm sao, biết rõ Hỏa Linh Nhi đỏ mặt là bởi vì thẹn thùng, nhưng vẫn là nhịn không được muốn trêu chọc thiếu nữ ngạo kiều này.
Có lẽ là bởi vì hắn một mực sinh hoạt ở trong rừng sâu núi thẳm này, ngăn cách với thế gian.
Đột nhiên gặp được thiếu nữ ngạo kiều này, trong sinh hoạt rốt cục có thêm chút lạc thú.
"A!" Hỏa Linh Nhi sửng sốt một chút, ngay sau đó ý thức được hiện tại mình khẳng định đem hai chữ khẩn trương đều trực tiếp viết lên trên mặt.
Chuyện này sao được!
Nàng cũng không thể mất mặt trước mặt Tiêu Phàm.
Lập tức nghiêm trang giải thích: "Ta tu luyện công pháp Hỏa thuộc tính, cho nên tương đối dễ dàng đỏ mặt."
"Đúng rồi, người tu hành ngươi biết là cái gì không? Ngươi một mình sinh hoạt ở trong rừng sâu núi thẳm này, hẳn không phải phàm nhân bình thường a?"
"Tu hành qua mấy năm, miễn cưỡng có tu vi Luyện Khí cảnh." Tiêu Phàm cũng không có gì phải giấu diếm.
"Luyện Khí cảnh? Ha ha ha..." Hỏa Linh Nhi đột nhiên cười ra tiếng, "Vậy xem ra thiên phú của ngươi còn rất kém, ta tám tuổi đã Trúc Cơ rồi."
Rốt cuộc cũng để cho nàng tìm cơ hội cười nhạo Tiêu Phàm một phen.
Lúc này vẻ mặt của Hỏa Linh Nhi có vẻ vô cùng đắc ý.
Đối với cái này, Tiêu Phàm nhìn như không có bất kỳ phản ứng gì, nhưng lại không tự chủ cắn chặt hàm răng.
"Bớt nói nhảm đi, ta sắp bắt đầu cởi quần áo rồi!"