Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phản Phái: Kí Ức Sư Tôn Bị Phơi Bày, Đồ Đệ Nữ Đế Rơi Lệ.

Chương 11: Ôn Nhã Nhàn: Lao lực một đêm




Chương 11: Ôn Nhã Nhàn: Lao lực một đêm

Nhìn những cô nương vốn khéo léo xung quanh, đột nhiên đều trở nên chất phác, Trương mụ mụ biết rõ sợ là các nàng đều đã rơi vào trong đó.

Nhưng điều này cũng không thể trách các nàng.

Dù sao cho dù là nàng, nếu như trẻ lại mười mấy tuổi, chỉ sợ cũng sẽ si cuồng đối với nam tử như Tiêu Phàm.

Ba ba!

Trương mụ mụ phủi tay, làm các cô nương trong phòng đều tỉnh táo lại.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không xếp hàng, theo thứ tự để cho Tiêu công tử chẩn trị, chớ có phụ ý tốt của Tiêu công tử!"

Các cô nương nghe vậy, bừng tỉnh.

Lập tức xếp thành hàng dài ngay ngắn trong phòng.

Nhưng đúng lúc này, có người nhìn về phía Trương mụ mụ, đề nghị: "Mụ mụ, nếu không trước tiên ngài để cho Tiêu công tử chẩn trị một chút đi!"

"Đúng rồi đúng rồi! Mẹ, mẹ đi trước đi!" Các cô nương còn lại phụ họa nói.

"Ta đi trước?" Nhìn các cô nương hồng bài dưới tay mình quan tâm mình như vậy, trong lòng Trương mụ mụ cũng có chút cảm động.

Không thể không nói, nàng quả thật vẫn luôn có một ít bệnh kín, đã bị q·uấy n·hiễu rất lâu.

Chỉ có điều có chút khó có thể mở miệng, cho nên trong lúc nhất thời nàng có chút do dự cùng chần chờ.

Những bệnh ẩn này của nàng, thật sự là không tiện để cho một công tử tuấn tú như Tiêu Phàm đi chẩn trị.

Nhìn sắc mặt khó xử của mẹ Trương, Tiêu Phàm liếc mắt liền nhìn ra mấu chốt trong đó.

Thản ngôn nói: "Trương mụ mụ, ở trong mắt thầy thuốc, không liên quan nam nữ, chớ cấm kỵ bệnh."

"Hay là nói Trương mụ mụ chê ta y thuật không tinh?" Tiêu Phàm nhàn nhạt cười cười.

Tiêu Phàm nói đến mức này, Trương mụ mụ cắn răng một cái, cũng không thèm đếm xỉa.

"Vậy làm phiền Trương công tử."



Dứt lời, Trương mụ mụ liền ngồi xuống trước mặt Tiêu Phàm, đưa tay tới.

Sau một phen chẩn trị, Tiêu Phàm khẽ cười nói: "Trương mụ mụ yên tâm, vấn đề không lớn, trở về dựa theo phương thuốc của ta dùng nội y ngoại dụng, qua không được mấy ngày, triệu chứng chỗ riêng tư liền có thể giảm bớt."

Thấy Tiêu Phàm nói thẳng ra chứng bệnh kiêng kỵ của mình, trong lúc nhất thời mặt mo của mẹ Trương cũng đỏ lên.

Nhưng mà tuy nàng ta nói là mẹ của Vạn Hoa Lầu, nhưng bây giờ cũng mới gần bốn mươi tuổi, hơn nữa lúc trẻ tuổi còn là át chủ bài của Vạn Hoa Lầu.

Cho nên mặt đỏ lên, lại còn có một phen ý nhị khác.

Sau khi các cô gái trong phòng chẩn đoán kết quả, đều ý thức được mẹ Trương là xuất hiện vấn đề ở chỗ nào, nhao nhao che mặt cười trộm, xì xào bàn tán.

"Khó trách! Khó trách ta luôn thường xuyên nhìn thấy Trương mụ mụ lén lút đưa tay..."

Trương mụ mụ có chút xấu hổ trừng mắt nhìn Tiêu Phàm.

Nàng dù sao cũng là mẹ của Vạn Hoa Lầu, hiện giờ bệnh ngầm của nàng bị Tiêu Phàm trực tiếp chọc thủng, để mặt mũi của nàng về sau đặt ở đâu?

Tiêu Phàm cũng không nghĩ tới phản ứng của mẹ Trương sẽ lớn như vậy, hắn nguyên lai nghĩ chung quanh đều là cô nương Vạn Hoa Lầu, cũng không có cái gì ghê gớm, cho nên liền nói thẳng.

Mãi đến khi nhìn thấy các cô gái xung quanh đều che miệng cười trộm, lúc này mới ý thức được vì sao mẹ Trương lại xấu hổ như vậy.

Xem ra, là hắn sơ sót, không có bảo vệ tốt bệnh nhân.

"Trương mụ mụ xin lỗi, là tại hạ sơ sót." Tiêu Phàm tràn ngập áy náy nói.

"Tiêu công tử nói gì vậy?" Trương mụ mụ tức giận trợn mắt liếc Tiêu Phàm một cái.

Nhưng bản thân Tiêu Phàm là có ý tốt, nếu như nàng tính toán chi li, vậy thì có vẻ nàng càn quấy.

Cho nên Trương mụ mụ cũng chỉ có thể đem tức giận trút lên trên người những cô nương cười trộm này.

"Cười cái gì mà cười? Ta cũng muốn xem thử, mỗi người các ngươi đều có tật xấu gì!"

Trương mụ mụ vẻ mặt âm trầm nhìn những cô nương chung quanh.



Nàng cũng không tin, chỉ có một mình nàng có những chứng bệnh kia?

Kết quả cũng đúng như Trương mụ mụ dự đoán, dù sao những cô nương này đều là làm nghề đặc thù.

Không ít người kỳ thật đều đã bắt đầu có chứng bệnh phương diện kia.

Sau khi được Tiêu Phàm chẩn trị xong, các nàng cũng không cười nổi nữa.

Bản thân cái này chính là một ít chứng bệnh khó có thể mở miệng.

Hơn nữa lại là ở trước mặt Tiêu Phàm, các nàng càng thêm cảm thấy thẹn thùng.

Nhưng Tiêu Phàm lại không để ý, thầy thuốc phải làm chính là giải quyết vấn đề cho bệnh nhân.

Cho nên sau khi nhìn thấy nhiều cô gái đều có vấn đề tương tự như vậy, Tiêu Phàm còn cố ý phổ cập kiến thức vệ sinh và an toàn cho các cô.

Nhìn thấy Tiêu Phàm tận tâm tận lực như thế, không có chút kiêng kỵ cùng ghét bỏ nào, các cô nương cảm động không thôi, đồng thời trong lòng đều tràn ngập thất lạc.

Bởi vì các nàng biết, dạng Tiêu Phàm này, căn bản cũng không phải là những tàn hoa bại liễu các nàng này có thể xứng.

Ngay từ đầu, các nàng coi Tiêu Phàm là khách nhân.

Cho nên có thể yên tâm thoải mái muốn đi thu hoạch thân đồng tử Tiêu Phàm, hưởng thụ cá nước thân mật.

Nhưng hiện tại, các nàng chỉ cảm thấy mình không xứng, trong nội tâm tràn đầy tự ti.

Không dám dâng lên chút lòng khinh nhờn đối với Tiêu Phàm.

Đối với chuyển biến tâm lý của các cô nương, Tiêu Phàm đều hoàn toàn không biết gì cả, hoặc là nói căn bản cũng không thèm để ý.

Mà là tận tâm tận lực tận trách nhiệm y giả của mình.

Hắn chỉ muốn dùng hết khả năng của mình, trợ giúp những cô nương có vận mệnh long đong này.

Một đêm này, Tiêu Phàm đều tận tâm tận lực vất vả ở Vạn Hoa Lâu.

Mà cùng lúc đó, Lâm Siêu Quần và Vương Bất Bại trở lại Tế Thế Đường c·ướp chăn mền một đêm.

Hai người là thiên kiêu đặt song song ở Thiên Dương thành, ai cũng không chịu nhường ai.



Một đường từ dưới đất chiến đến trên giường.

Nhưng vì không gian quá nhỏ, không thi triển được, đồng thời lại lo lắng gây ra tiếng động quá lớn q·uấy n·hiễu Ôn y tiên nghỉ ngơi.

Cho nên hai vị thiên kiêu đại chiến, cuối cùng chuyển biến thành đoạt chăn mền đại chiến.

Cuối cùng, hai người lưng tựa lưng, nắm chặt một bên chăn, cứ như vậy cùng giường chung gối một đêm.

Cho nên sáng ngày hôm sau, khi Trương Dược Tiên gọi hai người dậy dùng bữa sáng, nhìn thấy hai người có vẻ uể oải không phấn chấn.

Nhưng hai người bọn họ thế nào, Trương Dược Tiên cũng không quá quan tâm.

Hắn quan tâm là nếu Lâm Siêu Quần tối hôm qua đã trở về, vậy Tiêu Phàm sao không trở về?

Sau đó Trương Dược Tiên hỏi thăm Lâm Siêu Quần mới biết được, Tiêu Phàm cả đêm đều ở trong Vạn Hoa Lầu phong lưu khoái hoạt, hơn nữa còn là hơn mười vị hồng bài cô nương tương bồi.

Trương Dược Tiên nghĩ thầm xong rồi, Tiêu Phàm sợ là đã phế đi.

Một đêm này trôi qua còn có thể còn mạng sao?

Cho dù còn mạng, sợ là thân thể cũng đã hao tổn nghiêm trọng.

Lại nói tiếp, chuyện này hoàn toàn là do Lâm Siêu Quần sơ sót.

Tự cho là đây là mang Tiêu Phàm đi hưởng thụ, hoàn toàn quên Tiêu Phàm chỉ là một phàm nhân bình thường, cùng thể chất tu tiên giả như hắn hoàn toàn không thể đánh đồng.

Ngay khi Trương Dược Tiên cảm thấy tiếc hận cho Tiêu Phàm, hoàn toàn không phát hiện Ôn Nhã Nhàn chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau bọn họ.

Vương Bất Bại và Lâm Siêu Quần vừa thấy Ôn Y Tiên xuất hiện, lập tức tinh thần phấn chấn, quét sạch sự uể oải lúc trước.

"Vương gia Vương Bất Bại, ra mắt Ôn y tiên!" Vương Bất Bại biểu hiện nho nhã lễ độ, lễ phép có thừa.

Nhưng thật ra trong lòng hắn có chút khẩn trương và chờ mong, cũng không biết Ôn y tiên còn nhớ lúc trước đi chữa bệnh cho lão thái gia Vương gia, đã từng gặp hắn.

Ai ngờ, Ôn y tiên căn bản không hề nhìn hắn, mà chỉ chăm chú nhìn Lâm Siêu Quần.

Lâm Siêu Quần cả kinh, trong lòng vừa vui sướng vừa khẩn trương.

Nghĩ thầm, chẳng lẽ Ôn y tiên nhớ tới chuyện đã từng cứu hắn?