Chương 3. Lãnh Nhược Tuyết: ngươi là ai?
Thấy ánh mắt Lãnh Nhược Tuyết vẫn luôn đặt trên người mình, nam tử đeo mặt nạ khẽ cười nói: "Cô nương? Vì sao cứ nhìn tại hạ mãi?"
Nghe vậy, Lãnh Nhược Tuyết rốt cục không kìm nén được, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Ngươi là ai? Ngươi biết ta sao?"
"Chuyện này có quan trọng không?" Nam tử đeo mặt nạ điềm nhiên như không giơ chén trà lên nhấp một ngụm.
Mặc dù đeo mặt nạ, nhưng nước trà lại đang giảm bớt từng chút một, hơn nữa còn không có nhỏ xuống mặt đất.
Rất rõ ràng, nam tử đeo mặt nạ tuyệt đối không phải là người phàm tục.
Nhìn một màn này, Lãnh Nhược Tuyết không cảm thấy bất ngờ chút nào.
Dù sao người đàn ông đeo mặt nạ có thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở phía sau cô mà không bị cô phát hiện, sao có thể là người bình thường?
Lúc này người đàn ông trả lời, để cho nàng càng thêm vững tin người đàn ông đeo mặt nạ khẳng định nhận biết nàng.
Hơn nữa rất có thể có liên quan đến đoạn ký ức trống rỗng mà nàng thiếu thốn kia.
Lãnh Nhược Tuyết cố gắng hồi tưởng, muốn hồi tưởng lại ký ức có liên quan đến nam tử đeo mặt nạ này.
Nhưng càng cố gắng suy nghĩ, đầu lại càng đau.
Ý thức phảng phất như bị xé ra, làm trên mặt nàng đều lộ ra vẻ thống khổ hiếm thấy.
Dường như đoạn ký ức kia là cấm kỵ gì đó, đang ngăn cản nàng nhớ lại.
Nhìn bộ dáng Lãnh Nhược Tuyết có chút thống khổ, nam tử đeo mặt nạ có chút thương tiếc nói: "Nghĩ không ra thì đừng nghĩ, có lẽ quên cũng không phải chuyện xấu gì."
Nói xong, nam tử đeo mặt nạ có chút buồn bã khẽ thở dài.
Lời tuy như thế.
Nhưng Lãnh Nhược Tuyết vì truy tìm chỗ trống thiếu hụt trong trí nhớ, đã tìm trên vạn năm.
Bây giờ thật vất vả mới có cơ hội tìm ra chân tướng, nàng sao có thể dễ dàng từ bỏ.
Cố nén đau đớn, hình ảnh hiện ra trong đầu Lãnh Nhược Tuyết cũng càng thêm rõ ràng.
Đúng lúc này, lão giả nông trang một lần nữa về tới khách đường.
Mà ở phía sau hắn, mấy hạ nhân bưng mỹ vị món ngon theo thứ tự đi đến.
"Cơm canh đạm bạc, kính xin hai vị không nên ghét bỏ."
Lão giả vẻ mặt chân thành nhìn hai người, nhưng trong ánh mắt lại xẹt qua một tia khẩn trương.
Về phần cơm rau dưa lão giả nói trong miệng, vậy cũng quá khách sáo.
Vịt quay hoa, cá quế hấp, chim bồ câu kho...
Cả một cái bàn đều sắp không bày nổi nữa.
Sợ là yến hội bình thường cũng không phong phú như vậy.
Nam tử đeo mặt nạ nhìn lão giả sang sảng cười nói: "Lão bá, lời này của người quá khách khí rồi, tại hạ xin cảm ơn lão bá đã nhiệt tình khoản đãi."
Dứt lời, nam tử đeo mặt nạ cũng thật không khách khí chút nào, hơi nhấc mặt nạ lên, cầm lấy đũa thưởng thức.
Nhìn một màn này, lão giả không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó nhìn Lãnh Nhược Tuyết, nhiệt tình hô: "Cô nương, ngươi cũng mau nếm thử, đợi lát nữa nguội sẽ không dễ ăn."
Lúc này trong đầu Lãnh Nhược Tuyết hiện ra hình ảnh đã hết sức rõ ràng, chỉ sợ rất nhanh có thể hoàn toàn hồi tưởng lại những hình ảnh kia.
Nhưng cùng lúc đó, cảm giác thống khổ không chịu nổi cũng đạt tới cực điểm.
Rốt cuộc, Lãnh Nhược Tuyết cũng có chút không chịu nổi, đình chỉ tiếp tục hồi tưởng chỗ trống thiếu hụt kia.
Nàng cần hoãn lại một chút.
Hơn vạn năm thời gian đều đã qua.
Cũng không cần nóng lòng nhất thời.
Tin rằng không bao lâu nữa, nàng có thể tìm lại những chỗ trống thiếu hụt trong trí nhớ.
Khôi phục lực chú ý, lúc này Lãnh Nhược Tuyết mới phát hiện trên bàn bày đầy nhiều món ngon như vậy.
Nhìn ánh mắt lão giả nhìn chằm chằm mình, Lãnh Nhược Tuyết rốt cục cũng ý thức được chút khác thường.
Sau khi hơi bất đắc dĩ thở dài.
Lãnh Nhược Tuyết gắp lên miếng cá quế trên bàn nhấm nháp một ngụm.
Quả nhiên, những món ăn này đều bị đổ thuốc mê.
Về phần mục đích lão giả này hạ Mông Hãn dược, nàng cũng đại khái có thể đoán được.
Dù sao trong vạn năm qua, nàng cũng không phải chưa từng trải qua loại chuyện này.
Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ.
Nhưng cũng chính vì thế đạo hiểm ác, ngược lại càng thêm kiên định tín niệm nàng du lịch thế gian, trừng ác dương thiện.