*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họaTrong mười chín vị tán tu này, người có cảnh giới kém nhất cũng cao hơn Lý Tu Thần. Tất cả tụ lại, không nhiều lời, trực tiếp cầm đao kiếm chuẩn bị giải quyết Lý Tu Thần. Nhưng đúng lúc này, Lý Tu Thần lại nhanh trí lấy ra lệnh bài của mình.
“Ta… ta là đệ tử nội môn của Thái Hoa Sơn!”
Mọi người đều kinh ngạc.
Lạc Tiệm Thanh đã sớm đoán được sẽ có kết quả này, buông tiếng thở dài.
Mười chín tán tu liếc nhau, tu sĩ Kim Đan trung kỳ cầm đầu khẽ cười một tiếng, hỏi đồng bạn của mình: “Tiểu tử này thật sự không biết điều. Nếu không phải vừa rồi có tiền bối đi qua thì đồ đến miệng chúng ta sẽ bị hắn cướp đi. Nhị đệ, ngươi có nghe thấy tiểu tử kia vừa nói gì không?”
Tu sĩ Kim Đan sơ kỳ lắc đầu, mỉm cười nói: “Đại ca, ta không nghe thấy gì hết.”
Tu sĩ Kim Đan trung kỳ lại hỏi: “Các huynh đệ khác, các ngươi có nghe thấy gì không?”
Mọi người đồng loạt lắc đầu: “Không nghe thấy gì hết.”
Nhìn thấy cảnh này, Lý Tu Thần lập tức choáng váng, vừa mới hô “Ta là đệ tử nội môn của Thái Hoa Sơn” đã bị mười chín người kia vây đánh. Nói là đánh nhưng đám người kia cũng không ra sát chiêu, chỉ muốn cho Lý Tu Thần bầm dập mặt mũi mà thôi, chỉ một lát sau Lý Tu Thần đã không chịu được, lấy Bạch Ngọc Lệnh quý giá ra, lập tức bỏ chạy hơn mười dặm.
Người cũng đã biến mất, mười chín tu sĩ kia đành đi chia bảo vật trên người Kim Vũ Hỏa Phượng Điểu.
Lạc Tiệm Thanh lại rất bất ngờ. Không nghĩ rằng chỉ mới bị thế thôi Lý Tu Thần đã sử dụng Bạch Ngọc Lệnh lúc trước lấy được ở di tích Bắc Đẩu chân quân, này cũng quá lãng phí đi! Đám tán tu này biết hắn là người Thái Hoa Sơn, chắc chắn là không dám giết hắn, chỉ muốn đánh hắn một trận cho hả giận thôi, Lý Tu Thần nhát gan như vậy?
Việc này không nên chậm trễ, Lạc Tiệm Thanh lập tức đuổi theo, đi hơn mười dặm mới lại đuổi kịp Lý Tu Thần.
Lý Tu Thần lúc này đang nằm trong một sơn động bí mật nghỉ ngơi, vừa nghỉ ngơi còn vừa mắng Lạc Tiệm Thanh —— cũng chính là vị tiền bối Nguyên Anh thần bí kia, hận không thể lột da róc thịt y.
Lạc Tiệm Thanh nghe một hồi liền bật cười, phi thân rời đi.
Chờ y quay lại, tiện mang theo một con yêu thú cấp bốn đang nổi điên. Lý Tu Thần vừa thấy con yêu thú kia thì mặt mũi trắng bệch, lết thân thể bị thương dậy nhanh chóng chạy trốn. Thật vất vả tránh được một kiếp, Lý Tu Thần vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi lại thấy một con yêu thú cấp bốn lao tới!
“Đậu mẹ, sao dạo này ta xui xẻo như vậy!!!”
Lý Tu Thần vừa mắng trời vừa bỏ chạy.
Lạc Tiệm Thanh khống chế yêu thú, Lý Tu Thần bị buộc phải chạy vào sâu trong Vạn Thú lĩnh. Trong ba ngày, hắn bay qua hai ngọn núi lớn, vừa ăn đan dược khôi phục thể lực vừa chạy trốn. Chờ Lý Tu Thần thật sự đi vào vòng trong cùng của Vạn Thú lĩnh thì đám yêu thú đuổi giết hắn cũng biến mất.
Cả đoạn đường này không phải Lý Tu Thần chưa từng nghi ngờ đám yêu thú này bị ai đó khống chế.
Nhưng mà hắn mới đi vào Vạn Thú lĩnh lần đầu tiên, cũng không đắc tội với ai, ngoại trừ vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ nói “Nhìn ngươi khó chịu” kia. Nhưng người ta là tu sĩ Nguyên Anh, cần gì phải trêu cợt một tiểu bối Luyện Khí kỳ như mình? Rất là không bình thường.
Lý Tu Thần nghĩ hoài không ra.
Trong “Cầu Tiên” cũng không miêu tả đường đi của Lý Tu Thần ở trong Vạn Thú lĩnh. Trong sách chỉ nói, Lý Tu Thần bay qua một ngọn núi, lại không nói là ngọn núi phía Đông Tây Nam Bắc gì, vì thế Lạc Tiệm Thanh chỉ có thể đi theo sau Lý Tu Thần, mượn cơ hội hành động.
Một chuyến hành trình đi Vạn Thú lĩnh này, Lý Tu Thần lấy được ba bảo vật khiến Lạc Tiệm Thanh rất rung động.
Đồ thứ nhất, là một viên nội đan yêu thú cấp tám.
Đồ thứ hai, là một đoạn kiếm thiên giai.
Đồ thứ ba, chính là một viên đan dược cấp chín đã hóa thành hình người!
Về ba thứ này, hai cái đầu chỉ cần Lạc Tiệm Thanh muốn là có thể lấy được. Nhưng vật thứ ba thì sao? Trong thiên hạ, không ai có thể luyện chế đan dược cấp chín, ngay cả Ngọc Thanh Tử tôn giả nhiều nhất cũng chỉ có thể luyện chế đan dược cấp tám thiên giai, ngay cả đan dược cấp chín hoàng giai kém cỏi nhất cũng khó có thể luyện chế thành công.
Đan dược tổng cộng chia làm chín cấp, cấp một thấp nhất, cấp chín cao nhất.
Phẩm chất đan dược có thể chia làm bốn tầng: thiên, địa, huyền, hoàng; Thần đan cấp chín thiên giai, đó chính là thứ trong truyền thuyết. Nghe nói đan dược như vậy một khi xuất lô sẽ khiến trời đất sinh dị tượng, muôn dân có thể cảm nhận được, chỉ cần vừa xuất lô là trực tiếp hóa thành hình người, vũ hóa thành tiên!
Thứ này thật sự chỉ có thể tồn tại ở trong truyền thuyết thượng cổ, lần này Lý Tu Thần lấy được chính là một viên đan dược cấp chín hoàng giai. Tuy nói là tầng thấp nhất nhưng đan dược này cũng đã hóa thành một nho sinh tuấn tú văn nhã, ngày ngày đêm đêm cúi đầu đánh đàn trên ngọn núi ở tầng sâu nhất của Vạn Thú lĩnh.
Thân là đan dược, nhưng lại không có linh lực, vậy nên dù là Huyền Linh Tử cũng không biết trong Vạn Thú lĩnh lại có một viên thần đan cấp chín như vậy. Có điều đó cũng không đồng nghĩa với việc vị đan dược nho sinh này không có lực công kích, nó có được linh vật lực của đan dược trong đất trời, coi như là bá chủ một phương trong Vạn Thú lĩnh.
Khi đọc đến những tình tiết này, Lạc Tiệm Thanh hoàn toàn không thể tin được vì sao Lý Tu Thần có thể bắt được viên thần đan này.
Cũng không kì quái, chỉ vì ngày đó, yêu thú cấp chín ngấp nghé thần đan hơn trăm năm bỗng tới gây sự, hai bên đánh nhau. Cho dù hóa thành hình người thì nho sinh này cũng vẫn là một viên đan dược, bất kì ai chiếm được, kể cả không phải ma tu có thể hút linh lực người khác thì cũng có thể nuốt nó vào bụng.
Trận chiến ấy đánh đến thiên hôn địa ám.
Lý Tu Thần vừa lúc ra ngoài tìm kiếm linh dược chữa thương cho Mộc Nhược Dung bị thương, bỗng nhiên bị một trận cuồng phong quét đi, khi hắn tỉnh lại thì đã xuất hiện bên cạnh chiến trường của cuộc đại chiến. Vị trí của Lý Tu Thần được coi là một vị trí tốt, toàn bộ sinh linh trên chiến trường đều bị các loại công kích cường đại đánh chết, vậy mà hắn lại mơ mơ màng màng tránh được một kiếp.
Lúc đó, yêu thú cấp chín và thần đan cấp chín đã lao lên không trung mà đánh, cho nên dưới chiến trường đều giao cho Lý Tu Thần quét sạch.
Tại chiến trường, Lý Tu Thần tìm được một con yêu thú cấp tám đã chết, lấy đi nội đan của nó. Sau đó lại tìm được một tu sĩ Nguyên Anh kỳ xui xẻo, đồ của người chết là của mình, lấy nạp giới của người nọ, bên trong có một đoạn bảo kiếm thiên giai.
Rồi sau đó, Lý Tu Thần trốn ở một góc xem đại chiến.
Hai người này đánh một ngày một đêm, thần đan cấp chín đã rơi xuống hạ phong, nhưng yêu thú cấp chín cũng không khá hơn chút nào. Tranh thủ một hơi cuối cùng, thần đan phát ra công kích đan hỏa đánh trọng thương yêu thú kia, bản thân thì hóa thành một viên đan dược, rơi xuống Vạn Thú lĩnh mờ mịt.
—— như vậy mà Lý Tu Thần cũng tìm được?
Không sai, đúng là hắn tìm được.
Yêu thú cấp chín cho dù bị trọng thương nhưng Lý Tu Thần cũng không phải là đối thủ của nó, vì thế xoay người rời đi. Hắn vốn cho rằng mình không thể tiếp tục ngư ông đắc lợi được nữa, ai ngờ là hắn vừa đi qua một ngọt núi lại dẫm trúng một viên gì đó cứng cứng. Vừa cúi đầu nhìn, lôi từ trong đất ra: Má ơi! Một viên đan dược sáng chói!
Trên đan dược quấn quanh đan văn phức tạp đẹp đẽ, người ngoài nghề vừa nhìn cũng có thể biết đây là một viên thần đan trên cấp tám!
Ở Vạn Thú lĩnh rộng mênh mang này có bao nhiêu ngọn núi, rộng bao nhiêu dặm, thần đan cấp chín này trăm triệu lần không nghĩ tới, rõ ràng nó chỉ cần ba ngày là có thể khôi phục thành hình người và ba thành dược lực để thoát khỏi nơi đây, lúc này mới vừa qua một canh giờ đã bị Lý Tu Thần nhặt được.
Thừa dịp đan dược bị trọng thương, Lý Tu Thần xóa đi ý thức của nho sinh, chân chính sở hữu đan dược này.
Đó chính là mục đích lớn nhất của Lạc Tiệm Thanh khi tới Vạn Thú lĩnh lần này.
Thần đan cấp chín! Một viên đan dược như vậy tuyệt đối có tác dụng lớn. Trên sách có nói, đây là một viên thần đan loại chữa trị, Lý Tu Thần chỉ cần hấp thu một chút khí tức trên đan dược là có thể đầy máu trong chớp mắt. Nếu như đưa viên thần đan này cho Huyền Linh Tử thì có tốt hơn không? Hắn vì mình mà nhiều lần tách nhỏ nguyên thần, dẫn đến trọng thương.
Dọc theo đường đi, Lạc Tiệm Thanh đều đi theo sau Lý Tu Thần, nhìn thấy hắn lần lượt đạt được các loại bảo vật.
Có đôi khi, Lý Tu Thần cũng sẽ gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hoàn toàn không cần Lạc Tiệm Thanh lo lắng, hắn luôn có thể biến nguy thành an, sau đó đạt được rất nhiều bảo vật. Phần lớn bảo vật trong đó Lạc Tiệm Thanh đều chướng mắt, nhưng một khi có thứ Lạc Tiệm Thanh để ý thì y sẽ nấp ở một nơi bí mật gần đó rồi đoạt lại đây, Lý Tu Thần đáng thương còn không biết tí gì.
Cứ thế, hai người một trước một sau lại đi mười ngày.
Khi sắp đi vào sâu trong Vạn Thú lĩnh thì Lý Tu Thần bỗng nhiên ngừng lại, rất do dự mà lượn qua trái rồi lại lượn qua phải, nhưng nhất định không chịu đi xa. Lạc Tiệm Thanh cũng không nóng vội, lập tức ngồi xếp bằng tu luyện, hiểu được quy tắc hoạt động tràn ngập trong đất trời, đồng thời cố gắng cướp đoạt linh khí.
Lý Tu Thần chờ hai ngày, cuối cùng lại buồn bực đi về phía trước. Lạc Tiệm Thanh cảm thấy hơi kinh ngạc, không rõ Lý Tu Thần đang chờ cái gì, nhưng không để y khó hiểu bao lâu, Lý Tu Thần mới đi vài bước, bỗng nhiên lại đụng phải mĩ nhân bị trọng thương ngã dưới đất.
Ánh mắt Lý Tu Thần ánh phát sáng: “Mộc cô nương, ngươi làm sao vậy?”
Lạc Tiệm Thanh theo sau: “...”
Vào đêm, bên cạnh đống lửa.
Mộc Nhược Dung chậm rãi mở mắt, bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc. Nàng hóa ra song đao theo bản năng, chỉ thấy Lý Tu Thần rất không khách khí đè tay nàng xuống, cười nói: “Mộc cô nương, hôm nay ta đang đi trên đường thì thấy ngươi bị trọng thương, vậy nên đã mang ngươi tới đây. Nhưng thương thế của ngươi rất nặng, không biết... đã xảy ra chuyện gì?”
Mộc Nhược Dung nghẹn họng, ánh mắt nàng phức tạp nhìn Lý Tu Thần, qua hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Lúc trước ta gặp phải một con Thiên Văn Hắc Độc Chu cấp năm. Nó quá lợi hại, lúc ta bỏ trốn thì bị độc của nó phun tới, vậy nên mới đột nhiên té xỉu.”
Việc này Lý Tu Thần đã sớm biết, trong mắt hắn hiện lên vẻ sung sướng, sau đó lại lập tức khẩn trương nói: “Thiên Văn Hắc Độc Chu cấp năm? Vậy phải làm thế nào?”
Lúc trước ở khách điếm Mộc Nhược Dung đã không có hảo cảm gì với Lý Tu Thần, nàng tâm tư kín đáo, đã sớm nhìn rõ biểu tình của Lý Tu Thần. Nhưng hiện giờ cũng không còn cách nào khác, hiện tại nàng chỉ có thể cử động bàn tay, những nơi bị dịch độc phun lên đều đau đớn vô cùng, hơn nữa còn bắt đầu thối rữa.
Những vết thương này phải lập tức xử lý! Nhưng những nơi bị trúng độc đều không thể nhúc nhích, Mộc Nhược Dung cho dù có thuốc cũng không thể tự đắp lên.
Ở nơi tận cùng của Vạn Thú lĩnh rất hoang vắng, ba ngày cũng không gặp được một tu sĩ!
Mộc Nhược Dung vốn cho rằng lần này mình chết chắc rồi, ai ngờ lại gặp được người. Nhưng mà... gặp được lại là Lý Tu Thần. Giữa trinh tiết và sinh mệnh, Mộc Nhược Dung gian nan lựa chọn, trong mắt của nàng dần dần có nước mắt, bởi vì nàng chợt nhớ tới lời vị tiền bối Nguyên Anh kia truyền âm cho mình ở khách điếm.
“Ngay cả chính ngươi cũng không quý trọng bản thân mình, thì sao có thể mong muốn người khác đi quý trọng ngươi?”Từ đó về sau, Mộc Nhược Dung vứt bỏ quần áo hở hang, thay đổi quần áo nữ tu thường thấy nhất. Nàng dùng sắc đẹp đổi lấy ích lợi mười năm, nhưng hiện giờ nàng đã đến Trúc Cơ kỳ, nàng có thể bảo vệ mình, cũng có thể bảo vệ thân thể mình...
Nhưng mà ông trời lại không thuận ý người, Mộc Nhược Dung lỡ đi vào vòng sâu trong Vạn Thú lĩnh, nàng đang chuẩn bị rời đi, lại gặp phải một con nhện độc. Bây giờ phải lựa chọn giữa sinh mệnh và thân thể, Mộc Nhược Dung cảm thấy trong miệng có vị chua chát, nàng cúi đầu, lửa hắt lên mái tóc đen nhánh, lập lòe, lập lòe.
Sau một hồi, chỉ nghe Mộc Nhược Dung nghẹn giọng nói: “Trong nạp giới của ta có một bình thuốc, có thể trì hoãn nọc độc phát tác một thời gian ngắn. Lý... Lý đạo hữu, có thể làm phiền ngươi, bôi thuốc cho ta không?”
Hai mắt Lý Tu Thần sáng ngời, không chút do dự nói: “Được!”
Mộc Nhược Dung nhắm mắt lại, trong lòng run rẩy, nói tiếp: “Vết thương của ta, ở phía sau lưng có ba chỗ, chung quanh hai chân, bụng… trên bụng có một chỗ, còn có…” Giọng nói khàn khàn bỗng nhiên dừng lại, một lúc lâu sau nàng mới tiếp tục nói: “Ngực cũng có hai chỗ.”
Lý Tu Thần kinh ngạc nói: “Mộc cô nương, này... như này sao ta có thể bôi thuốc?”
Hắn nói rất hiên ngang lẫm liệt chính nhân quân tử, nhưng Mộc Nhược Dung lại như không nghe thấy gì, vẫn nhắm mắt như cũ, nói: “Không ngại, Lý đạo hữu, lần này là ngươi cứu mạng ta. Nếu Mộc Nhược Dung ta còn có thể sống sót, tất nhiên sẽ báo đáp đại ân của ngươi.”
Lý Tu Thần vẫn cố từ chối: “Nhưng mà Mộc cô nương, ngươi là nữ tử, vết thương còn ở...”
Lời nói của Mộc Nhược Dung đột nhiên kiên định: “Lý đạo hữu! Mộc Nhược Dung đa tạ ân cứu mạng của ngươi!”
Lý Tu Thần không nhịn được nhếch lên khóe miệng, ở góc độ Mộc Nhược Dung không nhìn thấy, khẽ cười nhẹ. Hắn lại từ chối một phen, cuối cùng mới ra vẻ bất đắc dĩ đáp ứng, ngay từ đầu còn nói mình sẽ bịt mắt, nhưng Mộc Nhược Dung lại chua xót nói bịt mắt sẽ không thấy vết thương, vì thế Lý Tu Thần đành bỏ qua.
Dưới ánh lửa mờ nhạt, nữ tu xinh đẹp nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, nam tu bên cạnh chậm rãi vươn tay.
Khi tay Lý Tu Thần chạm tới vạt áo của Mộc Nhược Dung thì người kia bỗng nhiên run rẩy, nhưng lại không mở miệng ngăn cản. Lý Tu Thần cứ thế cởi áo ngoài của Mộc Nhược Dung xuống, lại lột một tầng áo trong, đã thấy được cái yếm diễm sắc. Mộc Nhược Dung cắn chặt môi, cắn đến sắp chảy máu, nàng nhắm chặt mắt lại không muốn nhìn.
Mà nàng cũng không biết, khi nhìn thấy bộ ngực đầy đặn kia, Lý Tu Thần nuốt nước miếng một cái, nhanh chóng muốn cởi cái yếm.
Ngay sau đó, Lạc Tiệm Thanh trốn ở một nơi bí mật gần đó thở dài một tiếng, một đạo kiếm khí đi qua đánh ngất Lý Tu Thần.
Uỵch!
Lý Tu Thần ngã sang một bên, Mộc Nhược Dung nhanh chóng mở to mắt, chỉ thấy một bóng dáng xanh lam đi tới, người nọ nhẹ nhàng vung tay áo, quần áo Mộc Nhược Dung lại đắp lên người nàng, che đi một mảnh xuân sắc.
Mộc Nhược Dung khiếp sợ trợn to hai mắt nhìn người vừa xuất hiện kia.
Một thân áo dài xanh nhạt lịch sự tao nhã tỏa sáng dưới ánh trăng lành lạnh, tóc đen không gió mà bay, trên mặt đeo mặt nạ màu bạc, phía trên quấn quanh hoa văn, khí chất tự nhiên mộc mạc lại tự tỏa ra một loại thanh lãnh cao quý như hoa sen.
Mộc Nhược Dung lúc này đang bị vây trong đống y phục, bỗng nhiên nhìn thấy người này, nàng không khỏi cảnh giác, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lộ vẻ bất đắc dĩ kia, nàng không khỏi ngây ngốc. Đôi mắt kia cực kỳ đẹp, cho dù khuôn mặt đã bị mặt nạ che khuất nhưng đôi mắt vẫn lộ rõ.
Mắt phượng sắc xảo, không động tự uy.
Chỉ nghe người nọ thản nhiên nói: “Ngươi đã biết yêu quý bản thân, nhưng trên đời này có nhiều việc bất đắc dĩ. Hôm nay ngươi không thể nhúc nhích, mà nọc độc của nhện độc kia nhất định phải xử lý, ngươi phải để người này nhìn thân thể của ngươi, sờ soạng thân thể của ngươi. Ngươi cảm thấy tất cả chuyện này nên trách ai?”
Mộc Nhược Dung e dè nói: “Trách con nhện độc kia?”
Lạc Tiệm Thanh nhẹ nhàng lắc đầu.
Mộc Nhược Dung nghĩ nghĩ, lại nói: “… Trách ta?”
Lúc này, Lạc Tiệm Thanh mới nói: “Đúng, mà cũng không đúng. Quả thật nên trách ngươi. Trách năng lực ngươi không đủ, trách tu vi ngươi không cao, trách ngươi không thể phủ định hôm nay, trách ngươi không thể trở thành người đứng trên đỉnh cao để người khác không dám khinh bạc ngươi. Nhưng càng nhiều thì phải trách vận mệnh này. Việc hôm nay, cũng là một ma luyện của bổn quân đối với ngươi, có thể ma luyện ý chí của ngươi, để ngươi càng thêm cố gắng tu luyện, sớm tấn giai. Nếu đổi lại là người khác, bổn quân sẽ chỉ đứng ở một bên không nhúng tay vào. Thế nhưng bổn quân thật sự rất chướng mắt tiểu tử kia.”
Mộc Nhược Dung bỗng nhiên bật cười, nàng biết, người ta việc gì phải cứu nàng. Vị tiền bối này cũng không thiếu gì nàng, cho dù không cứu, nàng cũng không thể trách.
Lạc Tiệm Thanh vẫn lãnh đạm như trước: “Ngày mai, chờ tiểu tử này tỉnh lại, ngươi cứ nói có một con yêu thú cấp ba đánh bất ngờ từ sau lưng, ngươi đánh bại nó. Sau đó yêu thú kia vô tình làm rơi một viên đan dược, sau khi ngươi ăn thì thấy thương thế đều tốt lên.”
Nói xong, Lạc Tiệm Thanh đẩy viên đan dược bay đến tay Mộc Nhược Dung.
Mộc Nhược Dung cười khổ nói: “Tiền bối, ta chỉ có thể cử động ngón tay.”
Lúc này Lạc Tiệm Thanh mới phát hiện, hóa ra vừa rồi Mộc Nhược Dung nắm song đao bổ về phía Lý Tu Thần là đã dùng hết sức lực cuối cùng. Ngón tay Lạc Tiệm Thanh khẽ động, viên đan dược liền bay vào trong miệng Mộc Nhược Dung, vừa vào miệng đã tan, đan dược ôn hòa làm dịu cơ thể nàng.
Sau nửa canh giờ, Mộc Nhược Dung đã có thể cử động nửa người trên, nàng nhanh chóng chắp tay nói với Lạc Tiệm Thanh: “Đa tạ tiền bối cứu giúp!”
Lạc Tiệm Thanh khẽ cười một tiếng: “Bổn quân chỉ là tùy tay mà thôi, ngươi không cần để ở trong lòng.”
Mộc Nhược Dung sửng sốt, chỉ thấy bóng dáng Lạc Tiệm Thanh lóe một cái, biến mất trong bóng đêm khôn cùng, chỉ để lại một câu nói sâu xa: “Đan dược này của bổn quân, trong nạp giới của tiểu tử đó cũng có. Ngươi không cần hỏi bổn quân làm sao lại biết, ngươi chỉ cần lựa chọn tin hoặc là không tin.”
Sáng sớm hôm sau, Lý Tu Thần chậm rãi tỉnh lại. Khi hắn tỉnh lại, Mộc Nhược Dung đã sớm mặc xong quần áo, đang thu dọn đồ đạc. Nhìn thấy Lý Tu Thần tỉnh lại, Mộc Nhược Dung cười nói lý do đêm qua đã chuẩn bị tốt cho hắn nghe, sau đó nhân tiện nói: “Thương thế của ta đã tốt hơn phân nửa, Lý đạo hữu, ta định quay về trấn, sau này có duyên thì sẽ gặp lại.”
Lý Tu Thần lập tức ngơ ngẩn: “Mộc cô nương, ngươi…”
Mộc Nhược Dung lại trực tiếp đứng dậy, cúi người thi lễ: “Lý đạo hữu, hẹn gặp lại.”
Vừa dứt lời, Mộc Nhược Dung xoay người rời đi, Lý Tu Thần theo bản năng muốn tóm lấy cổ tay Mộc Nhược Dung, ai ngờ lại bị hai thanh loan đao lạnh lẽo ép cho lui lại.
Dưới ánh nắng chói chang, nụ cười trên mặt Mộc Nhược Dung lại hoàn toàn không có ý cười, nàng lạnh lùng nhìn Lý Tu Thần, nói rõ ràng từng chữ: “Lý đạo hữu, tại hạ kính nể Thái Hoa Sơn chứ không sợ hãi Thái Hoa Sơn!”
Những lời này khiến Lý Tu Thần cứng ngắc, lúc này, Mộc Nhược Dung đã đi xa mười thước.
Lý Tu Thần xiết chặt ngón tay, không cam lòng hô lớn: “Mộc cô nương, ta là Lý Tu Thần, đệ tử nội môn của Hạo Minh phong Thái Hoa Sơn, nếu ngươi có dịp đi qua Thái Hoa Sơn có thể tìm ta ôn chuyện!” Chỉ cần có thể gặp mặt thì có thể bồi dưỡng tình cảm, nói không chừng còn có thể tạo cơ hội!
Lý Tu Thần đâu biết rằng vấn đề không phải không có cơ hội, mà là Mộc Nhược Dung đã vô cùng ghét hắn. Nhưng sau khi nghe xong những lời này, Mộc Nhược Dung lại dừng lại, trả lời một câu: “Được, cảm ơn Lý đạo hữu quan tâm.”
Sau khi nghe xong, Lý Tu Thần đắc ý lẩm bẩm: “Hắc hắc, đúng là có hảo cảm với ta nha. Cũng phải thôi, mặc dù không có tiếp xúc thân mật, nhưng nói gì thì nói ta cũng coi như cứu nàng hai lần. Được rồi, không cần quá vội, sau này sẽ có cơ hội.”
Lạc Tiệm Thanh thấy cảnh tượng này cũng kinh ngạc không thôi. Y vốn tưởng rằng Mộc Nhược Dung cực kỳ ghét Lý Tu Thần, sao lại đồng ý lời mời của hắn? Chẳng lẽ… tình tiết nội dung trong quyển sách kia không thể thay đổi? Không ổn, sau này phải chú ý Tiểu sư muội, không thể để Tiểu sư muội rơi xuống hố lửa!
Ba ngày sau, Lý Tu Thần một đường nhảy cấp chém giết yêu thú cấp bốn, đạt được rất nhiều đồ không tồi. Có một lần hắn còn đụng phải hai con yêu thú cấp năm, may mà có pháp bảo của Nghiễm Lăng Tử ban cho, vì thế lần lượt biến nguy thành an.
Lạc Tiệm Thanh suy đoán thời gian, chuẩn bị nghênh đón trận đại chiến.
Mà giờ khắc này, Mộc Nhược Dung cũng đã tới trấn ba mươi chín, bắt đầu nghỉ ngơi. Nàng về tới khách điếm lần đó, ngồi trong đó ăn cơm, nhưng chỉ cầm đũa chứ vẫn chưa động tới đồ ăn. Nàng ngồi nhìn bàn đồ ăn này bắt đầu suy nghĩ.
“Ta phải quý trọng bản thân.”
“Ta phải đề cao tu vi, để vận mệnh không thể thao túng ta.”
“Ta muốn báo đáp ân cứu mạng, ta muốn... gặp lại vị tiền bối kia!”
“Có vẻ y biết rất nhiều chuyện về Lý Tu Thần, cũng có vẻ quen biết với Lý Tu Thần kia. Lý Tu Thần là đệ tử nội môn của Thái Hoa Sơn, vậy có lẽ… có lẽ y cũng là người Thái Hoa Sơn! Thông qua Lý Tu Thần kia có lẽ ta có thể đi vào Thái Hoa Sơn, có lẽ… ta sẽ gặp lại y!”
Nghĩ vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Mộc Nhược Dung không khỏi hiện lên vẻ chờ mong cùng xấu hổ e thẹn, vẻ ngại ngùng hiếm khi lộ ra của vị nữ tu nhiều năm chém giết trong Vạn Thú lĩnh, khi xuất hiện trên khuôn mặt này lại càng đẹp đến kinh tâm động phách.
Lúc này, Lạc Tiệm Thanh đang ở trong Vạn Thú lĩnh: “Khụ khụ? Sao đột nhiên lại sặc?”
Bỗng nhiên trong đầu vang lên tiếng Lý Tu Thần kêu gào thảm thiết vì bị yêu thú đuổi giết, y nhanh chóng đuổi theo.
Lạc Tiệm Thanh ghét bỏ nhìn Lý Tu Thần bị yêu thú cấp bốn đuổi theo, sau khi thấy đống pháp bảo trên tay hắn lại không thể khinh bỉ được nữa. Nhưng vào đúng lúc này, một trận cuồng phong quét qua, trời đất bỗng tối sầm!
Lạc Tiệm Thanh trợn to hai mắt nhanh chóng chạy tới chỗ Lý Tu Thần. Ngay khi y chạy đến chỗ Lý Tu Thần thì cơn gió kia lại cuốn Lý Tu Thần đi, không nghĩ tới là Lạc Tiệm Thanh cũng bị cuốn theo!
Trận gió này quá mạnh, từ lúc sinh ra tới nay, Lạc Tiệm Thanh chỉ mới thấy một trận gió mạnh ngang nó, đó chính là trận gió ở tầng thứ chín của Lưu Diễm cốc. Không quá bao lâu, Lạc Tiệm Thanh bị linh lực ẩn chứa trong trận gió đánh ngất. Khi y tỉnh lại đã nghe thấy một tiếng cười chói tai: “Ha ha ha ha, Thanh Quân, hôm nay chính là ngày ngươi suy yếu nhất trong trăm năm, bổn quân nhất định phải đánh ngươi về nguyên hình đan dược, nuốt vào trong bụng!”
Gió lớn nổi lên, cây cối bị thổi liên tục lắc lư.
Lạc Tiệm Thanh vẫn còn đang choáng váng chưa tỉnh hẳn, bỗng nghe thấy một tiếng cầm du dương vang lên. Một lúc sau, tiếng đàn kia chậm rãi dừng lại. Cùng với phong độ ung dung đạm bạc, một giọng nam nho nhã trầm thấp vang lên: “Thế nào là hóa hình? Thế nào là nguyên hình? Kim Dương Thiên Thọ Giao (con giao long/thuồng luồng), ngươi không phải người ta đang chờ, vì sao phải sinh lòng lưu luyến, mưu toan đoạt thứ không thuộc về mình?”
“Câm miệng! Thanh Quân, hôm nay bổn quân phải nuốt viên đan dược ngươi vào bụng!”
“Nếu đã như vậy, tại hạ đành tiếp chiêu.”