Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 152




Thái Hoa Sơn sở hữu bảy phong, trong đó Ngọc Tiêu phong ít đệ tử nhất, vậy nên rất thanh tịnh.

Nhất là sau khi Ma Tôn rời khỏi Thái Hoa Sơn, Ngọc Tiêu phong lập tức giới nghiêm, ngoại trừ số ít trưởng lão có thể vượt qua cấm chế tiến vào Ngọc Tiêu phong, các đệ tử còn lại đều không thể tiến vào.

Nói đến cấm chế trên Ngọc Tiêu phong, Lạc Tiệm Thanh không rõ, đời trước là vì Ngọc Tiêu phong cần bảo vệ “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” cùng với bản mệng đăng của Cửu Liên tôn giả nên mới hạ nhiều cấm chế để ngăn cản kẻ có ý đồ xấu. Nhưng giờ không còn “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, bản mệnh đăng của Cửu Liên tôn giả cũng biến mất lúc phi thăng, sao còn cần nhiều cấm chế như vậy?

Dưới ánh mắt tò mò của Lạc Tiệm Thanh, Huyền Linh Tử vừa pha trà vừa kể lại nguyên nhân.

Chừng đó cấm chế không phải do hậu nhân Ngọc Tiêu phong để lại, mà hoàn toàn là cấm chế do Cửu Liên tôn giả bày ra.

Chuyện kể rằng ba vạn năm trước, Cửu Liên tôn giả cùng đứa con thứ bảy của Mặc gia – Mặc Thanh trở thành hảo hữu chí giao, hai người cùng nhau đi du lịch đại lục Huyền Thiên, rõ ràng khi hai người ba nghìn tuổi đã có thể dễ dàng phi thăng, nhưng mãi vẫn không có động tĩnh gì.

Bởi vì quan hệ của hai người quá tốt, cho nên khi đó ở đại lục Huyền Thiên lưu truyền rằng ——

[Thái Hoa Sơn Cửu Liên tôn giả cùng Mặc gia gia chủ Mặc Thanh là đồng tính chi giao.]

Mấy lời này Cửu Liên luôn cười nhạt, Mặc Thanh thì không biết phải làm sao. Quan hệ giữa hai người bọn họ rất tốt, nhưng thực sự chỉ là bằng hữu, chưa bao giờ làm chuyện gì vượt khuôn phép.

Hết thảy thay đổi khi hai người du lịch đến yêu cảnh, gặp được Yêu Vương Thương Nhược.

Khi đó tại đại lục Huyền Thiên, đệ nhất nhân tu là Cửu Liên tôn giả, đệ nhất yêu tôn là yêu tôn Thương Nhược. Hai người gặp mặt ắt sẽ muốn phân thắng bại, xem ai mới là người đứng đầu đại lục Huyền Thiên.

Trận chiến này kéo dài tròn mười năm, Cửu Liên bị thương nặng lại đánh bại được Thương Nhược yêu tôn, trở thành người mạnh nhất đại lục Huyền Thiên.

Từ đó, ba người Cửu Liên, Thương Nhược, Mặc Thanh kết làm bạn tốt, Thương Nhược giữ Cửu Liên và Mặc Thanh ở lại Long đảo nghỉ ngơi. Khi đó, ngoại trừ Thương Nhược và Tử Tụng thì sáu mươi hai trong sáu mươi tư yêu tôn còn lại cũng tới Long đảo, ai không phục sẽ khiêu chiến với Cửu Liên. Cửu Liên đều dễ dàng đánh bại bọn họ, ai ngờ lại khiến một vị yêu tôn có cảm tình với hắn.

Vì thế mấy ngày sau, Tử Tụng yêu tôn tới tìm Cửu Liên, vốn muốn Mặc Thanh tránh đi, Cửu Liên lại từ chối nói: “Có chuyện gì mà không thể nói trước mặt Mặc Thanh? Ta với y tình như thủ túc, không có việc gì cần phải tránh.”

Tử Tụng yêu tôn có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn cười nói: “Ba tháng trước, em gái kết nghĩa của ta có giao thủ với ngươi, không biết ngươi còn nhớ không, nàng tên là Lâm Gia. Ngươi hẳn là biết nhân phẩm của nàng, nhìn khắp Yêu tộc này, Lâm Gia yêu tôn tính tình dịu dàng, tướng mạo ôn nhu, lại là em ruột của Minh Già yêu tôn, có địa vị siêu việt trong Yêu tộc.”

Nói đến đây, Tử Tụng yêu tôn không nói thêm gì nữa, Cửu Liên tôn giả lại giật mình.

Loại chuyện làm mối này dù là đại năng đứng đầu thế gian… cũng có chút xấu hổ.

Cửu Liên tôn giả cũng có vài phần ấn tượng với Lâm Gia yêu tôn, đúng như lời Tử Tụng nói, Lâm Gia là một mỹ nhân hiền thục, đạt danh hiệu đệ nhất mỹ nhân trong Yêu tộc. Từ chối trực tiếp trước mặt Tử Tụng cũng không tốt, Cửu Liên không lập tức từ chối, hắn cũng không biết mình muốn gì, sau khi Tử Tụng rời đi lại hỏi ý kiến Mặc Thanh.

Mặc Thanh khi đó đang rót linh khí vào một gốc tiên thảo, trên khuôn mặt tuyệt mỹ thanh nhã chứa đựng nụ cười thản nhiên, giống như trời sập xuống thì nụ cười này cũng sẽ không thay đổi. Y ngẩng đầu nhìn Cửu Liên, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh mặt trời có vẻ dịu dàng đạm bạc, nhẹ giọng nói: “Tính ngươi từ trước đến nay không câu nệ, chắc sẽ không để ý tới khác biệt giữa hai tộc. Mấy ngày trước Lâm Gia còn trao đổi về cách trồng linh thảo với ta, quả thật là một người không tồi.”

Cửu Liên lập tức nghẹn lời.

Không ai biết trong đoạn thời gian đó hai người xảy ra chuyện gì, chỉ biết ba ngày sau, Cửu Liên và Mặc Thanh rời Long đảo trở về Ngọc Tiêu phong. Từ đó bày ra chín chín tám mươi mốt đạo kết giới trên Ngọc Tiêu phong, hai người rất ít ra ngoài.

Về sau, Thương Nhược yêu tôn muốn một câu trả lời rõ ràng cho Lâm Gia nên đã đi tới Ngọc Tiêu phong: “Ngươi không nói một lời đột nhiên rời đi. Cửu Liên, dù ngươi không thích Lâm Gia, ngươi cũng không thể đi mà không nói gì như vậy, ít nhất cũng cho nàng một câu trả lời!”

Cửu Liên tôn giả nghe vậy thì giơ trường kiếm lên định tiễn khách, Mặc Thanh lại cản hắn lại, mỉm cười đi đến trước mặt Thương Nhược yêu tôn nói: “Ta cùng với Cửu Liên đã kết làm đạo lữ, Thương Nhược, nhờ ngươi chuyển lời xin lỗi tới Tử Tụng yêu tôn và Lâm Gia yêu tôn.”

Thương Nhược yêu tôn nghẹn họng.

Từ đó về sau, người trong thiên hạ đều biết, Cửu Liên tôn giả phong chủ Ngọc Tiêu phong và Mặc Thanh gia chủ Mặc gia kết làm đạo lữ. Hai người sống trên Thái Hoa Sơn, lấy cấm chế ngăn trở ánh mắt người ngoài, cứ ở bên nhau như vậy một ngàn năm. Về sau Mặc Thanh phi thăng thành tiên trước, Cửu Liên che chở y phi thăng xong mới một mình phi thăng, hai người cùng rời khỏi đại lục Huyền Thiên.

Cửu Liên và Mặc Thanh rời đi để lại cho Ngọc Tiêu phong rất nhiều cấm chế. Bọn họ để lại cho hậu nhân cách cởi bỏ cấm chế, nhưng hậu nhân lại cân nhắc: có cấm chế, có thể ngăn cản một vài nguy hiểm, để Ngọc Tiêu phong thành lá chắn cuối cùng của Thái Hoa Sơn.

Vì thế, hậu nhân chẳng những không giải cấm chế, ngược lại còn thiết lập thêm nhiều tầng cấm chế nữa, khiến Ngọc Tiêu phong càng thêm ổn định vững chắc.

Nghe những lời này, trong đầu Lạc Tiệm Thanh chợt hiện lên hai bóng người. Một người mặc thanh sam, thanh nhã tuấn tú, dung nhan diễm lệ; một người cầm kiếm mà đứng, tuấn mỹ vô trù, khí thế ngập trời. Kết cục như vậy đối với Cửu Liên và Mặc Thanh cũng không tệ, tuy Lạc Tiệm Thanh cũng không rõ vì sao hai người này lại thành đạo lữ, dù sao kiếp trước bọn họ chỉ là bạn tốt mà thôi…

Lạc Tiệm Thanh nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Không bằng chúng ta thêm hai cấm chế nữa?”

Huyền Linh Tử kinh ngạc nhìn y: “Vì sao?”

Lạc Tiệm Thanh nói: “Miễn cho người ta biết… Ngọc Tiêu phong có thêm đứa nhóc kia.”

Trước mặt Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử là một cục tròn tròn màu trắng. Quả trứng này to chừng đầu người, trên vỏ trứng trắng muốt thỉnh thoảng lóe lên hoa văn lửa đỏ, giống như dùng lửa vẽ lên những đường nét mạnh mẽ đầy sức sống.

Quả trứng này nếu bị người khác thấy được, không biết sẽ náo loạn tới mức nào.

Hơn nữa không thể để cho cái tên Giải Tử Trạc kia nhìn thấy!

Nói tới Giải Tử Trạc, Lạc Tiệm Thanh cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy bất đắc dĩ.

Giải Tử Trạc vẫn cà lơ phất phơ giống đời trước, suốt ngày đi tới Thanh Lam phong tìm các sư muội xinh đẹp đáng yêu, không đứng đắn chút nào. Nghiễm Lăng Tử tôn giả rất yêu thương gã, nhưng cũng luôn nổi điên vì tên tiểu tử thúi này không chịu cố gắng, ngày nào cũng răn dạy quở mắng, vậy nên ngày nào Giải Tử Trạc cũng cãi nhau với sư phụ nhà mình, náo loạn cả Hạo Minh phong.

Mỗi khi giận dỗi, Giải Tử Trạc sẽ đi tìm Lạc Tiệm Thanh để than vãn, Lạc Tiệm Thanh thỉnh thoảng sẽ giúp, nhưng nhiều lúc sẽ răn dạy Giải Tử Trạc. Giải Tử Trạc lập tức ôm đùi Lạc Tiệm Thanh, giống như đời trước, ỉ ôi lấy lòng xin lỗi.

“Đại sư huynh, ngay cả ngươi cũng không thương ta sao? Ngươi không giúp ta, sư phụ khẳng định sẽ cắt đứt chân ta đó!”

Lạc Tiệm Thanh rơi vào đường cùng, chỉ có thể đi giúp.

Nhưng nếu Lạc Tiệm Thanh muốn mặc kệ thì Giải Tử Trạc cũng không có cách nào lôi kéo được y. Nhưng mỗi khi Lạc Tiệm Thanh muốn từ chối thì trong đầu sẽ nhớ tới thiếu niên quật cường lạnh lùng kia.

Đời trước, sư đệ của y không còn thích cười đùa nữa, còn trở thành người trẻ tuổi đứng đầu Huyền Thiên đại lục, người đầu tiên tu luyện tới Độ Kiếp kỳ.

Khi đó Giải Tử Trạc nói: “Đại sư huynh, nếu ta cũng đạt tới tu vi Đại Thừa kỳ thì lúc trước… có lẽ sẽ giúp được ngươi.”

Trong sáu đệ muội, Tả Vân Mặc thâm trầm, nội liễm, ôn hòa; Vệ Quỳnh Âm một lòng hướng đạo, khắc khổ tu luyện; Hỏa Du Trùng cả ngày luyện khí, lỗ mãng xúc động; Tu Ngân đơn thuần khờ dại không có tâm cơ; Mộ Thiên Tâm yêu bản thân, kiêu căng bá đạo.

Nhưng ở đời trước, chịu nhiều đau khổ nhất vẫn là Giải Tử Trạc.

Vì thế nên Lạc Tiệm Thanh không thể từ chối gã.

Tất nhiên là Lạc Tiệm Thanh không thể từ chối Giải Tử Trạc, nhưng Huyền Linh Tử lại không muốn thấy người kia cả ngày tới Ngọc Tiêu phong tìm Lạc Tiệm Thanh, lôi kéo Lạc Tiệm Thanh không cho y trở về.

Vì thế mười ngày sau, Giải Tử Trạc nhận được nhiệm vụ dẫn các đệ tử mới ra ngoài rèn luyện. Trong nhóm đệ tử có mấy cô gái xinh đẹp nên Giải Tử Trạc bừng bừng sức sống. Cuối cùng Lạc Tiệm Thanh cũng có thời gian để cẩn thận quan sát quả trứng trắng kia.

Trứng tròn trứng trắng cả ngày chỉ biết ngủ, không có chút dấu hiệu nào là sẽ nở.

Ma Thiên Thu nhặt được từ mấy trăm năm trước, trong mấy trăm năm cũng không làm trứng nở ra được, có thể thấy khó khăn đến nhường nào. Thiên hạ này chỉ còn lại một thần thú, đó chính là yêu tôn Tấn Ly. Tấn Ly có thể nói là gần với Phượng Hoàng nhất, ngay cả hắn cũng không biết thì Lạc Tiệm Thanh đâu có cách nào?

Chỉ có thể nói là Lạc Tiệm Thanh không có thiên phú về phương diện sinh con đẻ cái…

Lạc Tiệm Thanh đầu tiên là thử dùng phương pháp đào tạo linh thảo, dùng linh lực để thúc giục, nhưng không có chuyện gì xảy ra hết. Sau Lạc Tiệm Thanh lại thử đặt trứng trong Thiên Hỏa Thanh Nhị Dịch cấp sáu, Thiên Hỏa Thanh Nhị Dịch này tích tụ tinh hoa của lửa và linh vận của nước, ấm áp thoải mái, nhưng vẫn không có gì khác biệt—— quả trứng này rốt cuộc có thể nở được không?

Không thể!

Suốt ba năm nhận được quả trứng này, Lạc Tiệm Thanh dùng mọi cách mà không thể làm cho trứng nở.

Có điều ba năm này so với mấy trăm năm của Ma Thiên Thu thì chỉ là trong nháy mắt.

Về sau, Lạc Tiệm Thanh đã thôi tìm cách làm trứng nở. Y suy đi nghĩ lại, cũng không nhớ đời trước Xích Quân chân tiên có dạy mình cách ấp trứng Phượng Hoàng.

Cái này trách được ai? Chỉ có thể trách Xích Quân chân tiên.

Lạc Tiệm Thanh khẽ lắc đầu, vào một đêm trăng sáng trời sao, y ngồi uống trà ngắm trăng sau nhà trúc cùng với Huyền Linh Tử, đồng thời oán hận quả trứng ngoan cố.

“Sư phụ, ngươi nói xem, trên đời này sao lại có quả trứng lười như vậy? Mấy ngày trước ta nghĩ tới câu truyện chim ưng bắt chim non bay nên đã thả trứng từ trên vách núi xuống. Nhưng đến khi sắp rớt xuống đất rồi mà nó vẫn không chịu phá xác, cuối cùng ta phải ra tay cứu.”

Huyền Linh Tử cẩn thận rót cho Lạc Tiệm Thanh một chén trà, mùi thơm lập tức tràn vào mũi. Hắn rủ mắt liếc quả trứng trắng trên bàn một cái, nói: “Mọi chuyện không thể vội.”

Lạc Tiệm Thanh nhận chén trà, nhấp một ngụm nhỏ, lại nói: “Vì sao nó không chịu ra?”

Huyền Linh Tử nâng mắt chăm chú nhìn đồ nhi nhà mình, ánh mắt thanh nhã chậm rãi rời xuống đôi môi đỏ mọng, sau đó thản nhiên nói: “Ngươi muốn nó nở ra?”

Lạc Tiệm Thanh giật mình.

Huyền Linh Tử nói: “Nếu nó nở ra rồi, trên Ngọc Tiêu phong sẽ nhiều thêm một người.”

Lạc Tiệm Thanh không kịp phản ứng, một lúc lâu sau y đột nhiên hiểu ý Huyền Linh Tử. Thanh niên tuấn tú rất vui, sau đó không nhịn được tiến đến kéo ống tay áo Huyền Linh Tử lại, đợi Huyền Linh Tử quay đầu nhìn về phía y thì đột nhiên đánh lén hôn một cái lên môi đối phương.

Huyền Linh Tử trợn to hai mắt.

Lạc Tiệm Thanh lại nói: “Thế thì tốt nhất là nó không ra nữa, hoặc là chờ chúng ta sắp phi thăng thì ra cũng được. Ta chỉ cần sư phụ là đủ rồi.”

Hai má Huyền Linh Tử hơi đỏ, hắn khẽ ho khan hai tiếng, còn chưa mở miệng đã bị Lạc Tiệm Thanh hôn.

Hai người buông thả hôn nhau dưới ánh trăng, giống như ba vạn năm trước, một đôi tình nhân không để ý ánh mắt thế nhân, lấy tám mươi mốt đạo cấm chế chặn lại ánh mắt bên ngoài, tự do tự tại ở đỉnh Ngọc Tiêu phong một ngàn năm, cũng làm bạn với nhau một ngàn năm.

“Két ——” một tiếng đóng cửa lại, bóng dáng Huyền Linh Tử và Lạc Tiệm Thanh dần biến mất trong phòng trúc. Chỉ một lát sau, tiếng thở gấp cùng tiếng ái muội từ nhà trúc truyền ra. Huyền Linh Tử dù sao cũng là người bảo thủ, nhanh chóng hạ xuống kết giới để âm thanh gì đó không thể lọt ra.

Mà trứng trắng đã bị “vứt bỏ” trên cái bàn nhỏ trong sân, không ai quan tâm.

Ngày đầu tiên, trứng trắng yên ổn ngồi, không chút phản ứng.

Ngày hôm sau, trứng trắng bỗng nhúc nhích, vẫn không có hành động gì.

Ngày thứ ba… trứng trắng bắt đầu lắc lư, nhưng người trong phòng không để ý tới nó.

Ngày thứ tư, ngày thứ năm, ngày thứ sáu…

Tới ngày thứ bảy thì trứng trắng đã giận dỗi bắt đầu va đập, nó không bị vỡ, ngược lại cái bàn lại bị nó đụng nát.

Nhưng người trong phòng vẫn không để ý tới nó.

Trứng trắng: “…”

Khi tia nắng ban mai của ngày thứ tám xuyên qua tầng mây chiếu tới Ngọc Tiêu phong thì chợt nghe một tiếng “Rắc”, một cái khe xuất hiện trên vỏ trứng. Cái khe càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng nhiều, cuối cùng, vỏ trứng rơi xuống, lộ ra tiểu phượng hoàng nho nhỏ đỏ rực bên trong.

Lông tiểu phượng hoàng sặc sỡ lóa mắt, đôi mắt đen to tròn vô cùng đáng yêu.

Nhưng tiểu phượng hoàng đợi một khắc đồng hồ cũng không có ai để ý đến nó. Đợi thêm hai khắc đồng hồ, vẫn không ai để ý tới nó.

Tiểu phượng hoàng: “…”

Ầm!

Một dòng lực lượng khổng lồ từ sau nhà trúc tỏa ra, trong chớp mắt đã thiêu trụi hơn mười gốc linh thảo hạ phẩm gần đó. Dòng sóng năng lượng này vẫn tiếp tục tràn ra bên ngoài, sau khi phá bốn mươi tám cấm chế trên Ngọc Tiêu phong thì bị cấm chế thứ bốn mươi chín ngăn lại, cuối cùng cũng không tràn ra ngoài núi.

Sau khi xung quanh ổn định lại, tiểu phượng hoàng chớp đôi mắt to, núp sau vỏ trứng, rụt hết lông cánh của mình lại, lén lút nhìn tình huống trong nhà trúc. Nhưng vẫn không có ai xuất hiện.

Tiểu phượng hoàng: “… Oa oa oa oa oa!!!”

Trong nhà trúc.

Huyền Linh Tử bình tĩnh cài cúc áo, Lạc Tiệm Thanh đã mặc quần áo chỉnh tề, trộm dùng linh thức quan sát tiểu phượng hoàng ngoài phòng.

Tiểu phượng hoàng khụt khịt mũi, mắt to tròn chớp chớp đáng thương, chập chững đi tới nhà trúc, Lạc Tiệm Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, cười híp mắt nói: “Thần thú cũng thật biết điều. Từ lần đầu tiên nó động đậy ta đã chú ý rồi, không ngờ nó có thể tự phá xác mà ra. Sư phụ, thần thú đều là thế này phải không?”

Huyền Linh Tử nâng tay cầm lấy dây cột tóc màu xanh, vuốt tóc Lạc Tiệm Thanh rồi buộc tóc cho y.

Lạc Tiệm Thanh cảm khái: “Nếu biết nó là một con phượng hoàng như vậy thì ta đã lơ nó từ đầu rồi.”

Huyền Linh Tử lạnh nhạt nói: “Vi sư chỉ cảm thấy lại có thêm người muốn tranh sủng.”

Lạc Tiệm Thanh không nghe rõ: “Sư phụ ngươi nói gì cơ?”

Huyền Linh Tử lắc đầu.

Tóc Lạc Tiệm Thanh đã được buộc xong, y cầm lấy trâm ngọc búi tóc cho Huyền Linh Tử, đồng thời nói: “Chân ngắn như vậy hẳn là không tới được cửa phòng. Cơ mà lông thật đẹp, không biết có phải lông Phượng Hoàng đều tỏa sáng dưới ánh mặt như vậy không. Chúng ta mau ra ngoài thôi, không lỡ tiểu phượng hoàng…”

Lạc Tiệm Thanh dừng lại, sau đó bật cười: “Ừm, ngã rồi.”

——————-

Đại Tây Oanh: phượng hoàng nhỏ của ta ~【 ôm ôm 】

Thấp Hồ Hồ: một thứ tranh sủng. 【 lườm 】

Ma Thu Thu: Lạc Tiệm Thanh, đúng là ngươi rất có thiên phú sinh con dưỡng cái 233333333