Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 147




Một kiếm ảnh khổng lồ quét tới trước, khí thế hung hãn không thể ngăn cản.

Một kiếm đánh xuống, cả thế giới màu trắng đều chấn động tưởng như sắp vỡ nhưng vẫn vững vàng ổn định lại. Lạc Tiệm Thanh vung tay, Sương Phù kiếm hóa thành một luồng sáng xanh bay vào mi tâm y, tay phải y cầm Huyền Linh kiếm, chỉ mũi kiếm tới trước bắt đầu tấn công.

Mục tiêu của y chính là thế giới trắng tinh vô biên vô hạn này.

Huyền Linh kiếm đã đi theo Huyền Linh Tử năm trăm năm, tuy không bằng Thái Hoa kiếm được tiên khí rèn luyện, nhưng cũng coi là một thanh kiếm bán tiên. Từng kiếm quang xanh theo đòn tấn công của Lạc Tiệm Thanh tỏa ra, bên trong cũng xen lẫn cả màu vàng, lực lượng mạnh mẽ chấn động cả thế giới màu trắng.

Không trung đang run rẩy, mặt đất cũng đang run rẩy.

Mỗi một kiếm khí đánh xuống, thế giới này sẽ chấn động dữ dội, mà mỗi một chiêu của Lạc Tiệm Thanh đều dùng hết toàn lực, linh lực khủng bố vờn quanh người y lóe ra ánh sáng chói mắt. Khi Lạc Tiệm Thanh bấm thủ quyết rót linh lực vào Huyền Linh kiếm chuẩn bị đánh xuống một kiếm cuối cùng, trong thế giới màu trắng bỗng nổi cuồng phong.

Ban đầu là cuồng phong, tiếp đó là sấm sét hung bạo.

Lạc Tiệm Thanh nắm chặt Huyền Linh kiếm so đấu với gió và sét, ung dung phản kích phòng ngự.

Ầm! Ầm! Ầm!

Gió và sét càng thêm hung hãn và tàn bạo, đánh tới cao trào thì mỗi cột sét và gió cuốn tới đều tương đương với một kích toàn lực của tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, Lạc Tiệm Thanh dẫn Thanh Liên nguyên thần, lấy nguyên thần lực thúc dục “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, tiếp tục nâng Huyền Linh kiếm lên chống đỡ.

Tiếng nổ vang đinh tai không ngừng vang lên trong thế giới màu trắng, đôi bên càng đấu càng khó phân thắng bại. Trên trán Lạc Tiệm Thanh dần rịn một tầng mồ hôi mỏng, hai mắt y bỗng co lại, trong tay xuất hiện một kiếm quang xinh đẹp, thét dài một tiếng, lật tay cầm Huyền Linh kiếm đâm xuống đất.

Kiếm vừa đâm xuống liền nổ vang, lấy Lạc Tiệm Thanh làm tâm, một dòng lực lượng hung mãnh tỏa ra.

Lực lượng này lấy xu thế không thể ngăn cản càn quét bốn phía, nghiền áp toàn bộ sét và gió, linh lực vô cùng vô tận từ thân kiếm Huyền Linh lạnh lẽo tràn ngập toàn bộ thế giới.

Ầm!

Thế giới màu trắng sau một tiếng vỡ giòn chợt hóa thành hư ảo.

Khi một màu trắng biến mất trong tầm nhìn, Lạc Tiệm Thanh một tay nắm chặt Huyền Linh kiếm, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía trước. Hắn lại về tới con đường bị vây trong bóng tối kia, xung quanh chỉ một màu đen không nhìn thấy trước sau.

Nhưng Lạc Tiệm Thanh không dám khinh thường.

Bịch bịch!

Bịch bịch!

Tiếng bước chân khe khẽ từ phía cuối đường truyền tới, Lạc Tiệm Thanh rút Huyền Linh kiếm từ dưới đất lên, hơi hơi nheo mắt lại cẩn thận nhìn về phía trước. Bước chân người nọ không nhanh không chậm, tùy ý hờ hững đi tới, trong bóng đêm không nhìn thấy rõ hắn, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân.

Khi một bóng trắng xuất hiện trước mặt Lạc Tiệm Thanh, y trầm mặc nắm chặt Huyền Linh kiếm, ánh mắt trấn tĩnh nhìn đối phương.

Khí chất lạnh lùng áp bách, khuôn mặt tuấn mỹ, người này xuất hiện như đứng trên đỉnh quần sơn sừng sững nhìn xuống chúng sinh. Trên người hắn hình thành một loại uy áp đè lên vai Lạc Tiệm Thanh, hắn khẽ cụp mặt, tiếng gió bên tai chợt ngừng trong nháy mắt.

Lạc Tiệm Thanh bĩu môi, nâng Huyền Linh kiếm chỉ thẳng đối phương: “Cửu Liên, hôm nay ngươi muốn cản ta?”

Không sai, người này đúng là Cửu Liên!

Cảnh tượng tia chấp niệm của Cửu Liên biến mất còn rõ mồn một trước mắt, nhưng hiện giờ Lạc Tiệm Thanh lại gặp một Cửu Liên chân chính.

“Thực lực ngươi quá yếu, chỉ tương đương với Minh Già, ngươi không bằng Mặc Thanh, không bằng Thương Nhược, không bằng ta năm đó, lại càng không bằng ta đã dung nhập với Thiên Đạo.”

Khi tia chấp niệm nói như vậy thì Lạc Tiệm Thanh còn chưa hiểu Cửu Liên có ý gì. Ba vạn năm trước, trong sáu mươi tư Yêu tôn, Thương Nhược Yêu tôn hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu Yêu Vương duy nhất đứng đầu Yêu tộc, mà Minh Già Yêu tôn chỉ sau Thương Nhược Yêu tôn, cường giả đứng thứ hai của yêu cảnh.

Cửu Liên cuồng ngạo, Lạc Tiệm Thanh đã quá rõ, nhưng trên đời này, sánh ngang với sức mạnh và ngạo khí chính là thực lực!

Trên đời này có một kiểu người mạnh đến mức người khác không thể phản kháng.

Sau khi Lạc Tiệm Thanh niết bàn, đã mấy chục năm rồi y không gặp được kẻ địch mạnh thế này. Người nọ hai tay trống trơn, hờ hững đứng ở đó lại có thể khiến sấm sét ngừng, gió lớn lặng, thế giới mênh mông cuồn cuộn chỉ mở ra vì hắn, cả con đường tối đen chỉ cần hắn trông coi là đã không còn gì phải băn khoăn.

Nhưng đối thủ có mạnh thế nào đi nữa thì Lạc Tiệm Thanh cũng không thể quay đầu.

Đối mặt với vấn đề của y, Cửu Liên không trả lời. Ánh mắt hắn lạnh như băng, giống như đang nhìn một hạt cát, một cọng cỏ khô, một con côn trùng nhỏ. Hắn là Thiên Đạo, Thiên Đạo là hắn, ở trong tầm mắt của hắn, Lạc Tiệm Thanh không khác gì so với muôn dân trong đất trời, đều chỉ là cỏ dại.

Con ngươi Lạc Tiệm Thanh co lại, thừa dịp Cửu Liên còn chưa động thủ đã bất ngờ tấn công.

Huyền Linh kiếm hóa thành một kiếm quang màu vàng, uyển chuyển như rắn nước, trong thời gian ngắn đã vọt tới trước mặt Cửu Liên, nhưng khi sắp chạm tới khuôn mặt hắn thì đột nhiên dừng lại, kiếm quang màu vàng ầm ầm vỡ vụn!

Lạc Tiệm Thanh hơi lảo đảo, Huyền Linh kiếm lại về tới tay y. Khi kiếm quay trở lại, thân kiếm vẫn còn đang không ngừng rung động, mà lòng bàn tay trái Lạc Tiệm Thanh đã bị lực phản lại rách tả tơi, hai vết cắt sâu hoắm, máu chảy nhỏ giọt xuống đất.

Nhìn về phía trước, Cửu Liên tôn giả lại không hề nhúc nhích, chỉ bình tĩnh ung dung đứng ở nơi đó!

Trong đầu Lạc Tiệm Thanh lập tức sắp xếp kế hoạch, giữa lông mày y lóe ra ánh xanh, ngay sau đó, chín kiếm văn Thanh Liên hóa thành một đạo kiếm quang xuất hiện ở tay phải Lạc Tiệm Thanh. Tay trái nắm Huyền Linh kiếm, tay phải nắm Sương Phù kiếm, Lạc Tiệm Thanh điểm đầu ngón chân, vô số dây luân hồi đỏ rực vây xung quanh y.

Y bấm thủ quyết, từng đạo bùa chú trên thân kiếm Sương Phù hiện lên, nở rộ chín đóa Thanh Liên.

“Đi!”

Kiếm quang như sóng biển cuộn trào ập tới Cửu Liên, nhưng sau khi kiếm quang lướt đi, Lạc Tiệm Thanh lại không chút do dự đẩy Huyền Linh kiếm tới trước, phun một ngụm máu lên thân kiếm. Ánh vàng ngay lập tức tỏa ra bốn phía, Huyền Linh kiếm không ngừng rung động, một dòng lực lượng cuồng bạo từ Huyền Linh kiếm tràn ra.

Ầm!

Huyền Linh kiếm đi theo sau Sương Phù kiếm, hóa thành hàng vạn kiếm ảnh bao vây đâm tới Cửu Liên.

Lúc này Sương Phù kiếm đã tới gần sát Cửu Liên, kiếm phong sắc bén hất bay lọn tóc của Cửu Liên về phía sau, lộ ra khuôn mặt lạnh như tuyết. Nhưng trong con ngươi đen nhánh của Cửu Liên không có chút dao động, hắn phất tay phải, ống tay áo khẽ động, Lạc Tiệm Thanh trợn to hai mắt.

Uỳnh!

Sương Phù kiếm đánh lên kiếm quang xanh, chỉ vừa va chạm đã khiến chín đóa Thanh Liên trên thân kiếm lần lượt vỡ vụn, cả thanh kiếm bay ngược trở về tay Lạc Tiệm Thanh. Cùng lúc đó, kiếm quang từ Huyền Linh kiếm cũng ào ào đâm tới Cửu Liên, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng phất tay đã phá nát toàn bộ.

Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Từ lúc ngón tay Cửu Liên khẽ động, đến lúc Sương Phù kiếm và Huyền Linh kiếm liên tiếp thất bại.

Lạc Tiệm Thanh gian nan cầm Huyền Linh kiếm, đột nhiên phun ra một ngụm tiên huyết, nhìn chằm chằm Cửu Liên. Tay phải hắn cầm một kiếm quang hư vô, căn bản không cần kiếm, chỉ cần một mạt kiếm quang, không cần chiêu thức hoa mĩ gì đã có thể ngăn cản toàn bộ công kích của Lạc Tiệm Thanh, còn khiến y bị thương!

Thực lực chênh lệch lớn đến vậy khiến Lạc Tiệm Thanh rùng mình, nhưng không sợ hãi.

Y mở to hai mắt, nắm chặt hai thanh kiếm, khí thế hung mãnh xông tới, Cửu Liên hơi nâng mắt, lấy kiếm quang ngăn cản công kích của Lạc Tiệm Thanh. Từng luồng lực lượng mạnh mẽ va chạm vào nhau phát sinh ra sóng năng lượng tỏa khắp con đường tối mịt, Lạc Tiệm Thanh không ngừng tấn công, Cửu Liên lần lượt ngăn cản.

Nhìn như Cửu Liên bị Lạc Tiệm Thanh tấn công chỉ có thể bị động phòng ngự, nhưng mà thực tế thì mỗi công kích của Lạc Tiệm Thanh đều bị Cửu Liên dễ dàng ngăn cản. Mặt hắn không đổi sắc, chỉ nâng kiếm đã có thể hóa giải toàn bộ chiêu thức của Lạc Tiệm Thanh.

Không, thậm chí còn không phải kiếm, chỉ cần một kiếm quang đã có thể ngăn cản hết thảy!

Cửu Liên chỉ dùng không đến năm phần thực lực, nhưng Lạc Tiệm Thanh thì đã dốc toàn lực.

Lại một công kích đánh úp lại, Lạc Tiệm Thanh vận chuyển “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, điều khiển Sương Phù kiếm hình thành hư ảnh, trong chớp mắt đã vọt tới trước mặt. Cửu Liên Lúc này vẫn thong thả nâng tay đỡ, nhưng khi hắn vừa chắn được công kích này, Lạc Tiệm Thanh lại nắm chặt lấy thân kiếm Huyền Linh, lưỡi kiếm cắt rách tay y, máu nhuộm đỏ thân kiếm.

“Ít nhất phải để ngươi dùng hết toàn lực, để ngươi phải lấy kiếm ra!”

Lạc Tiệm Thanh đột nhiên đâm Huyền Linh kiếm xuống, khi Huyền Linh kiếm cắm vào mặt đất, ánh mắt vốn không dao động của Cửu Liên từ bỗng run lên, cúi đầu nhìn xuống.

Lúc này tại Cực Bắc Chi Địa, vô số đại năng tôn giả đã choáng váng trước cảnh tượng này. Bọn họ nhìn ba thần thú không ngừng tấn công Lý Tu Thần, sau đó lại bị thần lôi ngăn cản. Trên bầu trời là một mảnh tối đen, không ai biết đã qua bao lâu, chỉ thấy trên bầu trời sầm sì chớp nhoáng từng ánh vàng.

Khi ánh vàng kia truyền tới người ba thần thú thì Phượng Hoàng hót vang, Kỳ Lân gào thét.

Kim Long phát ra từng tiếng rồng ngâm rung động, uy áp thần thú đẩy toàn bộ tôn giả ở đây lùi lại ba bước. Lúc này ảo ảnh Kim Long kia bỗng phẫn nộ nhìn Lý Tu Thần, há miệng giận dữ hét lên: “Cửu Liên! Ba vạn năm nay có bao giờ ngươi thấy hối hận, muốn chuộc tội!”

Lấy Kim Long dẫn đầu, ảo ảnh hai thần thú còn lại cũng điên cuồng tấn công Lý Tu Thần.

Lúc này ba thần thú công kích càng thêm hung mãnh, thần lôi cũng càng thêm kịch liệt ngăn cản  những công kích này.

Trong số đông đảo tôn giả, Yêu tôn áo lam sau khi nghe câu nói kia bỗng run lên, nhưng ở cách đó không xa, Ma tôn hồng y lại đột ngột bay tới trước, giống như có thứ gì đó liên kết muốn kéo y đến chỗ Kim Long.

Thích Lạc trợn to hai mắt: “Cung chủ!”

Nàng còn chưa kịp ra tay đã thấy một luồng sáng hiện lên, Tấn Ly nắm chặt cánh tay kéo Ma Thiên Thu lại. Tấn Ly lãnh đạm buông con ngươi, nâng tay đặt lên ngực Ma Thiên Thu, nhẹ nhàng khua một cái như cắt đứt thứ gì đó.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ chỉ có vẻ hờ hững, Tấn Ly nhỏ giọng nói: “Sao rồi.”

Ma Thiên Thu nhíu mày, con ngươi khẽ rung động, quay ngoắt mặt sang một bên nói: “… Không sao.”

Mà ở độ cao chín nghìn chín trăm chín mươi chín trượng, Lạc Tiệm Thanh nâng tay gạt đi vết máu nơi khóe môi.

Lòng bàn tay trái Lạc Tiệm Thanh bị Huyền Linh kiếm cắt rách, máu chảy ròng ròng, nhưng y lại cong môi, ánh mắt trong suốt, trấn định nói: “Ba vạn năm trước, ngươi để sáu mươi tư Yêu tôn và tám mươi mốt nhân tu canh giữ ở Cực Bắc Chi Địa, mục đích là để bọn họ gánh bớt uy áp của Thiên Đạo cho ngươi. Nhưng để những đại năng tôn giả tới gánh bớt uy áp Thiên Đạo là cách dở nhất. Thế gian vạn vật, ngay cả ngươi đã dung hợp với Thiên Đạo cũng không thể bằng hắn. Ngươi dù có chết cũng sẽ che chở cho hắn, che chở —— Lý Tu Thần!”

Trên con đường tối đen, trong một khoảnh khắc, thân hình Cửu Liên mờ tới gần như trong suốt, sắc mặt hắn tái nhợt.

Hắn nâng mắt nhìn Lạc Tiệm Thanh, vẫn không nói câu nào, phảng phất như người đã chết chỉ biết múa kiếm ngăn cản. Nhưng lần này sau khi nghe Lạc Tiệm Thanh nói, ngón tay hắn khẽ siết, kiếm quang màu xanh trong tay phải bị bóp nát. Khi hắn tiếp tục nâng tay thì từ lòng bàn tay đã xuất hiện một thanh kiếm mảnh dài.

Mũi kiếm rét lạnh, thân kiếm bóng loáng, khi thanh kiếm kia xuất hiện trong tay Cửu Liên thì một kiếm tuệ màu xanh khẽ buông xuống đung đưa.

Lạc Tiệm Thanh rủ mắt nhìn kiếm tuệ, thật lâu sau mới mở miệng nói: “Đây là kiếm tuệ chính tay Mặc Thanh tiền bối cột lên trước khi ngươi đoạt Thiên.”

Cửu Liên như không nghe thấy, hắn chỉ kiếm tới trước, ánh mắt tối tăm như không có linh hồn.

Lạc Tiệm Thanh khẽ thở dài, khi mở mắt ra thì ánh mắt đã trở nên lạnh lùng.

Hai người nhìn nhau, một giây sau đều xông tới!