Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 812




Có thể nói.

Khâu Vạn Đạo là Chí Tôn Vĩnh Hằng cuối cùng rời khỏi cửu giới.

Đương nhiên.

Trong những năm tháng sắp tới.

Có thể sẽ phát sinh những chuyện khác để chúng sinh cửu giới có cơ hội rời

khỏi Lồng giam Cửu Giới, suy cho cùng, tương lai là chuyện không có cách nào

xác định được.

Nhưng mà.

Khi thực lực và tu vi đạt đến một trình độ nhất định, sẽ có vô số khả năng xảy ra

trong tương lai, nhưng đồng thời tương lai cũng sẽ biến thành những sự việc đã

định trước.

Vù! Vù!

Lúc này.

Hai mắt của Chủ Ma giới trùng xuống, hắn nhìn Tề Minh rồi vung tay trái lên,

một luồng ánh sáng vọt lên trời, vượt qua hư không, bay tới trước mặt Tề Minh.

“Đây là...”

Tề Minh sững sờ một lúc, nhìn về phía quả cầu ánh sáng đen trước mặt, khi ánh

sáng bên ngoài tiêu tán, nhanh chóng tách ra ba mươi hai đóa Ma Liên màu đen

tam thập nhị phẩm.

Rồi sau đó.

Tất cả Ma Liên màu đen tập hợp lại, lồng đan xen vào nhau và liên kết với

nhau, tạo thành một vòng tròn màu đen được tạo ra từ Ma Liên màu đen.

Ngưng lại thành thực chất.

Biến thành một mảnh lệnh bài.

“Đây là: Ma Chủ Thân Truyền Lệnh.”

Giọng của Chủ Ma giới truyền khắp cả Ma giới, uy nghiêm và hùng mạnh như

thể vang lên từ một không gian khác cao hơn: “Tề Minh, từ hôm nay trở đi,

ngươi sẽ là đệ tử thân truyền thứ mười hai của ta.”

“Ngươi có bằng lòng hay không?”

Giọng nói của Chủ Ma giới rất bình tĩnh hỏi.

Yên lặng!

Vào giờ khắc này.

Toàn bộ đều yên lặng.

Hơn nữa.

Tất cả Thiên Tôn, Chí Tôn có mặt ở đây đều bị kinh sợ, vẻ mặt vô cùng chấn

động, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tề Minh.

Có thể nói.

Tề Minh đã trở thành tiêu điểm của mọi người.

“Tề... Tề sư đệ...”

Nguyên Thủy Chí Tôn vô cùng kinh ngạc tán thán, vẻ mặt lúc đầu chuyển từ

thản thốt sang kinh hãi, sau đó là hâm mộ, và cuối cùng là vẻ mặt tràn đầy vui

sướng, có thể nói là giống như “Xuyên kịch biến diện”.

__

__

Trong một khoảng thời gian ngắn.

Biểu hiện đã thay đổi rất nhiều.

“Không không!”

Nguyên Thủy Chí Tôn lắc đầu: “Bây giờ ta không thể gọi là Tề sư đệ nữa, mà

có lẽ nên gọi là Tề sư huynh.”

“Trong một khoảng thời gian ngắn, thân phận và địa vị của Tề Minh đã trải qua

những biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy, còn vượt qua cả ta.”

“Phải biết rằng.”

“Ta ước chừng đã trải qua hai mươi vạn kỷ nguyên, hao phí rất nhiều tâm tư, lúc

này mới bước chân vào trình độ “Chí Tôn Vĩnh Hằng Nhất Trọng Thiên”, trở

thành đệ tử ngoại môn của Sư tôn.”

“Nhưng mà.”

“Tề Minh lại chỉ dùng mười vạn năm đã vượt xa ta rồi.”

“Khoảng cách này…”

Nguyên Thủy Chí Tôn có một cảm giác bất lực sâu sắc.

Có thể nói.

Ở thời điểm ban đầu.

Tề Minh bay lên Thượng Giới, đi đến Đệ Nhất Thượng Giới, người tiếp xúc đầu

tiên chính là “Nguyên Thủy Ma giáo”, có nguồn gốc vô cùng vi diệu với

“Nguyên Thủy Chí Tôn”.

Quanh đi quẩn lại.

Tề Minh còn trở thành đệ tử của Nguyên Thủy Chí Tôn, nhưng không mất bao

lâu, Tề Minh đã tiến thêm một bước, từ đệ tử thân truyền của Nguyên Thủy Chí

Tôn đã trở thành đệ tử ký danh của Chủ Ma giới.

Bây giờ.

Tề Minh thậm chí còn vượt qua cả Nguyên Thủy Chí Tôn.

“Việc này…”

Kaeya càng thêm kinh hãi, trong lòng cũng sợ hãi, bởi vì hắn biết rõ ràng giữa

hắn và Tề Minh có nhân quả không có hồi kết, hiện tại Tề Minh đã trở thành đệ

tử thân truyền của Chủ Ma giới.

Nếu điều này xảy ra thì.

Tề Minh muốn trừng trị Kaeya quả thực quá dễ dàng.

“Xem ra chúng ta lại thêm một vị sư đệ rồi.”

Thanh Ngọc mỉm cười, khuôn mặt thanh tú như ngàn hoa nở rộ, xinh đẹp động

lòng người, khí chất khó tả, khiến người ta sùng bái dưới chân nàng.

“Ừm.”

Tô sư huynh chỉ khẽ gật đầu.

“...”

Văn Thánh hơi im lặng.

“...”

Đồng thời.

Các vị Thiên Tôn và Chí Tôn Vĩnh Hằng thảo luận sôi nổi, hiện trường cũng

khá ồn ào, làm Tề Minh trở thành tiêu điểm của toàn bộ mọi người.

“Đệ tử Tề Minh, bái kiến Sư tôn.”

Tề Minh không chút do dự, trong lòng hắn suy nghĩ một chút, bái nhập môn hạ

Chủ Ma giới, hoàn toàn là lợi nhiều hơn hại, vì vậy Tề Minh cúi đầu hành lễ với

Chủ Ma giới.

“Ừm.”

Chủ Ma giới gật đầu: “Rất tốt.”

“Vâng.”

Vù!

Ngay sau đó.

Tay phải của Chủ Ma giới hạ một ngón tay xuống, uy lực của ngón tay này khó

có thể diễn tả bằng lời, nó giống như một bí ẩn vô cùng vô tận. Nó tập hợp lại

với nhau, giống như sự sụp đổ của bầu trời, như sự dung hợp huyền bí của vạn

giới, và nó giống như căn nguyên huyền ảo mãnh liệt của Thiên Địa Đại Đạo,

biến thành thực chất.

“Đây là...”

Trong lòng Tề Minh khiếp sợ.

Có thể nói.

Khi Tề Minh đối mặt với cái chỉ tay lên trời, giống như đang đối mặt với thời

khắc truyền thừa Hạo Thiên Đại Đạo Chân Kinh, đây chính là Ma Đạo mà “Chủ

Ma giới” mở ra.

Chư thiên vạn giới.

Vô số sinh linh và chủng tộc chỉ cần là chúng sinh bước chân vào Ma Đạo, thực

sự chính là đang bước vào Ma Đạo do “Chủ Ma giới” mở ra.

“Đây là: Ma Đạo Căn Nguyên Chân Kinh.”

Giọng nói của Chủ Ma giới vang lên, không chỉ truyền vào tai Tề Minh, mà tất

cả chúng sinh có mặt đều nghe thấy rõ ràng những gì Chủ Ma giới nói: “Lĩnh

hội cho tốt.”

“Vâng.”

Tề Minh cúi người hành lễ, làm lễ của đệ tử: “Đệ tử tuân lệnh.”

Vù! Vù!

Ngón tay trên bầu trời biến đổi, biến thành một dấu ấn ký, dung hợp với Đệ Tử

Thân Truyền Lệnh trong tay Tề Minh, biến thành Ma Đạo Căn Nguyên Chân

Kinh, dung nhập vào trong cơ thể Tề Minh.

“Đây chính là Ma Đạo Căn Nguyên Chân Kinh!!!”

Tề Minh ngồi khoanh chân, vận chuyển “Hồng Mông Đại Đạo Chân Kinh”, lấy

thứ tự làm nền tảng, cảm ngộ Ma Đạo Căn Nguyên Chân Kinh, Tề Minh dần

dần hiểu rõ điều thần kì vô tận của Ma Đạo, câu đố căn bản của Thiên Địa Đại

Đạo.

Có thể nói.

Mặc dù Ma Đạo Căn Nguyên Chân Kinh không bằng Hạo Thiên Đại Đạo Chân

Kinh, nhưng suy cho cùng Hạo Thiên Đại Đạo Chân Kinh là truyền thừa căn

bản của Hạo Thiên Đại Đế, mà Ma Đạo Căn Nguyên Chân Kinh là Truyền

Thừa Thân Truyền mà Chủ Ma giới truyền thừa.

Hai cái vẫn có rất nhiều chênh lệch.

Nhưng mà.

Ma Đạo Căn Nguyên Chân Kinh cũng nhắm thẳng vào chân kinh căn bản của

Thiên Địa Đại Đạo Căn Nguyên, Tề Minh hiểu được sự huyền diệu trong đó và

có thể bổ sung và hoàn thiện Hồng Mông Đại Đạo Chân Kinh.

“Ừm.”

Vù!

Chủ Ma giới giới khẽ gật đầu, thu hồi ánh mắt, bóng người chợt lóe lên biến

mất ở trong hư không, đến không một bóng người, ra đi không một dấu chân,

thần thần bí bí, cũng không biết hắn đã đi đâu.