“Tầng cao nhất của Thiên Địa Huyền Hoàng Lung Linh Trân Bảo Tháp tên là:
Thế giới Hư Vô, thế giới này uẩn dưỡng và sinh ra Hư Không thú. Thực lực của
Hư Không thú rất mạnh, còn mạnh hơn cả Chí Tôn Vĩnh Hằng cửu trọng thiên
Thiên Đạo Viên Mãn. Thử thách ở tầng này không dễ vượt qua.”
“Các ngươi nói xem, trong ba người Dương Phi Vũ, Triệu Linh Âm, và Tề
Minh, ai trong số họ có thể thông qua thử thách của tầng cao nhất?”
“Chưa rõ!”
“Ta cho rằng người đó sẽ là Dương Phi Vũ.”
“Triệu Linh Âm cũng rất có khả năng.”
“Không phải là Tề Minh không có cơ hội.”
“...”
Bên trong chín tòa cung điện.
Các Chí Tôn Vĩnh Hằng đều ngóng trông hình ảnh chiến đấu tại tầng cao nhất,
bên cạnh hai người Dương Phi Vũ và Triệu Linh Âm đều có hai Hộ đạo giả đạt
tới Chí Tôn Vĩnh Hằng cửu trọng thiên đi theo.
Lại nói.
Bốn Hộ đạo giả Chí Tôn Vĩnh Hằng cửu trọng thiên này là bốn người mạnh
nhất trong Cửu Giới, gồm: Cung chủ Thiên Đạo Cung của Thiên Đạo Giới,
cung chủ Hỗn Độn Cung của Hỗn Độn Giới, cung chủ Vô Thượng Cung của Vô
Thượng Giới, và cung chủ Chí Tôn Cung của Chí Tôn Giới.
Có thể nói.
Bốn người bọn họ là tồn tại mạnh mẽ nhất của Cửu Giới.
Chỉ có Dương Phi Vũ và Triệu Linh Âm, những thiên tài siêu cấp tu đại đạo
như thế mới có thể được họ nhìn trúng, trở thành Hộ đạo giả.
Tất nhiên.
Như vậy không có nghĩa là bọn họ trở thành thuộc hạ của Dương Phi Vũ và
Triệu Linh Âm, mà là đôi bên cùng có lợi. Dương Phi Vũ và Triệu Linh Âm
nhờ vào sức mạnh của bọn họ để đi đến tầng cao nhất, còn bốn cung chủ mượn
thân phận và thiên tư của hai người, đi đến tầng cao nhất để lấy được những thứ
bọn họ cần.
Trên thực tế.
Đối với bốn cung chủ mà nói, Cửu Giới đã không còn là nhà giam nữa, chỉ cần
bọn họ muốn là có thể lấy được Thiên Đạo Bổn Nguyên của Cửu Giới trong Đại
hội Ma giới, rời khỏi Lồng giam Cửu Giới.
Nhưng.
Bốn cung chủ không cho rằng Cửu Giới là nhà giam, trái lại họn họ cho rằng
Cửu Giới là địa bàn của bọn họ.
“Vậy mà lại là bốn cung chủ này!”
Khâu Vạn Đạo nhìn thấy rõ bốn cường giả chí cao đang bao vây tấn công Hư
Không thú, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Không ngờ lại gặp được bọn họ ở
đây.”
“Ngươi biết họ?”
Tề Minh hỏi.
“Đúng thế, chủ thượng.”
Khâu Vạn Đạo gật đầu.
“Nói cho ta nghe chút.”
Tề Minh nói.
“Vâng.”
Khâu Vạn Đạo gật đầu, cung kính đáp lại, sau đó nói để Tề Minh hiểu và biết rõ
hơn về bốn cung chủ: “Bốn cung chủ này là bốn cột trụ của Cửu Giới, duy trì
trật tự của Cửu Giới, mỗi một người đều là cường giả chí cao Chí Tôn Vĩnh
Hằng cửu trọng thiên…”
“Ừ.”
Tề Minh giật mình, gật đầu nói: “Thì ra là thế?”
“Ai?”
Dương Phi Vũ ngẩng đầu, ánh mắt hắn nhìn về phía Tề Minh, cảm nhận được
khí cơ của Thiên Địa Đại Đạo trên cơ thể Tề Minh, hắn trầm ngâm nói: “Không
ngờ còn có người tu đại đạo thứ ba có thể đi đến nơi này.”
“Người tu đại đạo.”
Ánh mắt của Triệu Linh Âm cũng nhìn sang hướng này, trên khuôn mặt trắng
trẻo thanh tú lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ngươi… Không đúng, sáu người tu đại đạo
khác ta đều đã từng nhìn thấy, nhưng ta chưa gặp ngươi bao giờ.”
“Người là người tu đại đạo thứ chín.”
“Người thứ chín.”
Dương Phi Vũ có chút ngạc nhiên, lại đánh giá Tề Minh cẩn thận, sửng sốt nói:
“Đúng là người tu đại đạo thứ chín, ngươi ẩn nấp quá giỏi, đến tận lúc này mới
xuất hiện.”
“Hai vị.”
Tề Minh không hề để tâm đến những gì Dương Phi Vũ và Triệu Linh Âm nói,
hắn nở nụ cười, giọng điệu bình tĩnh: “Các ngươi chiến đấu với Hư Không thú
không thể diễn tả nay đến bây giờ, bốn cung chủ hợp sức cũng không đánh lại
được đối phương, có lẽ đã biết thực lực của Hư Không thú mạnh đến mức nào
rồi.”
“Như vậy đi.”
“Hay là chúng ta hợp lực và giết chết Hư Không thú không thể diễn tả này, có
được không?”
Dương Phi Vũ cười gằn, hắn nói: “Ngươi muốn hợp sức không phải là không
được, nhưng, trước tiên ngươi phải thể hiện xem bản thân có thủ đoạn gì.”
“Đúng thế.”
Triệu Linh Âm cũng gật đầu đồng ý với ý kiến này.
“Ma La, Khâu Vạn Đạo.”
Tề Minh ra lệnh: “Còn không hành động.”
“Vâng.”
“Tuân lệnh.”
Khâu Vạn Đạo và Ma La nhìn nhau, bọn họ không có chút ngập ngừng nào,
nhanh chóng điều chỉnh trạng thái vận chuyển công pháp, phát huy thần thông
đạo pháp, tấn công con Hư Không thú không thể diễn tả này.
“Nguyên thú! Đến đây!”
Ầm! Ầm! Ầm!
Tề Minh vung cánh tay phải, quát nhẹ. Từng luồng ánh sáng rực rỡ bùng nổ,
xông đến tận chân trời, chấn động thời không, từng bóng dáng nguyên thú
khổng lồ xuất hiện.
Nguyên thú Thôn Phệ, nguyên thú Hủy Diệt, nguyên thú Linh Cữu, nguyên thú
Cứu Cực Tội Nghiệt, nguyên thú Tội Ác Vĩnh Hằng, nguyên thú Cự Xà Phá
Hoại, và nguyên thú Hủy Diệt Chi Chủ.
Tổng cộng bảy đạo sủng nguyên thú.
Từ Chí Tôn Vĩnh Hằng nhất trọng thiên đến Chí Tôn Vĩnh Hằng thất trọng
thiên.
“Gào!”
“Giết!”
“Tấn công!”
“Tội Nghiệt Thao Thiên!”
“Ô Uế Chi Hải!”
“Phá Hoại Chi Hoàn!”
“Hủy Diệt Nguyên Đầu!”
“...”
Trong phút chốc.
Bảy đạo sủng nguyên thú của Tề Minh phối hợp với Ma La và Khâu Vạn Đạo,
từ xung quanh tấn công con Hư Không thú không thể diễn tả này.
“Cái… Cái gì...”
“Đó...”
“Shh…”
Dương Phi Vũ và Triệu Linh Âm cũng sững sờ, càng không thể nhịn được mà
sởn gai ốc.
Bởi vì cảnh tượng quá chấn động.
Hiển nhiên.
Bút tích và thủ đoạn Tề Minh thể hiện ra hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn
họ, hơn thế còn nằm ngoài sức tưởng tượng, khiến bọn họ chấn động và kinh
hoàng vô cùng.
Ầm rầm rầm!
Tiếng nổ lớn vang lên, bao phủ trời đất, che kín xung quanh, ảnh hưởng còn sót
lại khuếch tán, đến cả bốn cung chủ cũng bị chấn động đến mức phải lùi ra phía
sau, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Chuyện… Chuyện gì đang diễn ra?”
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Ban nãy…”
“Mau xem kìa!”
Bốn cung chủ thốt lên.
Chỉ thấy.
Dư chấn của vụ nổ tan đi, ánh sáng chói lòa tan biến, con Hư Không thú không
thể diễn tả này bị tổn thương nghiêm trọng. Các xúc tu dạng xoắn bắn ra xung
quanh, ít nhất khoảng bảy đến tám phần, ngay cả phần cơ thể chính cũng xuất
hiện một vết nứt xuyên thủng qua. Nó phát ra những tiếng gầm vô cùng đau
đớn.
Ma La, Khâu Vạn Đạo cùng với tiểu đội đạo sủng ma thú của Tề Minh, bọn họ
hợp sức tấn công Hư Không thú không thể diễn tả này, thể hiện thực lực lớn
mạnh, dùng khí chế chèn ép, đánh kẻ địch trọng thương.