Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 747




Chín cự nhân này cũng không phải Bàn Cổ, mà là chủng tộc của Đệ Lục

Thượng Giới, mang tên: Thiên Địa Cự Nhân tộc.

Thiên Địa Cự Nhân tộc đủ xếp vào top chín trong số đông đảo chủng tộc của

Cự Giới.

“Giết!”

Tất nhiên nhân vật trò chơi do Tề Minh hoá thân không sợ những Thiên Địa Cự

Nhân này, còn phát ra tiến công trước tiên, ba đạo bảo bản mệnh đồng thời chia

ra, giống như ba tia sáng cắt xé thời không.

Phốc! Phốc! Phốc!!!

Chỉ chốc lát.

Toàn bộ chín Thiên Địa Cự Nhân tộc này đã bị giết trong tích tắc.

Không sai.

Giết chết hết!

Trước sau.

Chẳng qua chỉ là một giây mà thôi.

Thì tất cả đã bị nhân vật trò chơi hoá thân bởi Tề Minh chém giết.

Phải biết rằng.

Thực lực của chín Thiên Địa Cự Nhân này rất mạnh, đã sở hữu tu vi của Pháp

Tắc Thiên Tôn Tứ Trọng Thiên, cộng thêm nắm giữ thủ đoạn thần thông lớn

mạnh, thực lực càng mạnh hơn nữa.

Thế nhưng.

Vẫn không chống nổi một đòn của Tề Minh.

Dễ nhận thấy.

Bây giờ, thực lực của Tề Minh lớn mạnh hơn trước kia quá nhiều, không chỉ

nâng cao tu vi, còn có đạo bảo bản mệnh tế luyện tới mức độ Cửu Chuyển.

Vân vân vân.

Đủ thứ lý do.

Đều khiến thực lực của Tề Minh có sự biến đổi thay da đổi thịt.

Chẳng mấy chốc.

Thì Tề Minh đã tiến vào tầng thứ hai mươi mốt, gặp phải đợt kẻ địch thứ hai…

Soạt!

Tề Minh khẽ động tâm niệm, tắt đi màn hình trò chơi.

“Ừm.”

Tề Minh cân nhắc: “Hiện nay đạo nguyên hạ phẩm của ta không nhiều lắm, tạm

thời không thể mở không gian treo máy nữa, chỉ được treo máy tu luyện trong

tốc độ thời gian bình thường.”

“Tuy nhiên…”

Tề Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên thấu cản trở chồng chất, quan sát tình

cảnh bên trong Hỗn Độn ngoài Hồng Mông Cảnh, từ trong tối tăm đã có sự cảm

ứng: “Quả nhiên Ma Thần điện vẫn đã ra tay, hắn sẽ không chịu để yên đâu.”

Soạt! Soạt!

Tề Minh lại vận chuyển thần thông, bấm tay tính toán.

“Kẻ địch sắp tới rồi.”

Tề Minh nói.

Hắn vừa dứt lời.

Tề Minh vung tay phải lên, ba tia sáng chia ra hoá thành ba bóng dáng, nhanh

chóng ngưng thực, chính là Dương Húc, Tam Thủ Ma Thần, Tổ Long Ma Thần.

“Bái kiến chủ thượng!”

“…”

Đám người Dương Húc đồng thanh nói.

“Ừm.”

Tề Minh khẽ gật đầu, thoáng nhìn bọn họ dặn dò rằng: “Kẻ địch đến từ Ma

Thần điện gần đến nơi này, ba người ra ngoài trấn thủ Hồng Mông Cảnh.”

“Chém giết toàn bộ Hỗn Độn Ma Thần tới xâm phạm.”

“Vâng.”

“Tuân lệnh.”

“…”

Nhóm người Dương Húc nhanh chóng trả lời.

“Đi đi.”

Tề Minh phất tay.

Soạt! Soạt!

Ba người Dương Húc tự nhiên biến mất, thoáng chốc di chuyển rời khỏi Hồng

Mông Cảnh đến bên trong Hỗn Độn ngoài Hồng Mông Cảnh, trấn giữ ở ba vị trí

khác nhau.

Tam Thủ Ma Thần và Tổ Long Ma Thần hiển hóa chân thân của Hỗn Độn Ma

Thần vô cùng sừng sững, trôi nổi trong Hỗn Độn, khí tức hết sức cuồn cuộn

đang xao động.

Ba ngày sau.

Tam Tiêu huynh đệ trở về.

“Kia… Kia là…”

“Suỵt…”

“Khí tức như vậy, quả thật lớn mạnh quá, đều là Pháp Tắc Thiên Tôn Cửu

Trọng Thiên!”

“Đây… Đây…”

Sau khi Tam Tiêu huynh đệ quay về, đương nhiên cảm nhận được cường độ khí

tức của đám người Dương Húc, họ chìm vào trong chấn động, tỏ ra vẻ không

thể tưởng tượng nổi.

“Tam Thủ Ma Thần và Dương Húc, ngoài ra còn có một Hỗn Độn Ma Thần mà

bọn ta không quen biết!”

Thần Tiêu Thiên Tôn nói: “Nếu ta không nhớ lầm, chắc Dương Húc là Pháp

Tắc Thiên Tôn Tứ Trọng Thiên, Tam Thủ Ma Thần chỉ là Pháp Tắc Thiên Tôn

Nhất Trọng Thiên.”

“Đây mới mất bao lâu chứ? Thế mà bọn họ đều đã đạt tới mức độ Pháp Tắc

Thiên Tôn Cửu Trọng Thiên, tốc độ thăng cấp như thế, tưởng chừng như một kỳ

tích!”

“Chính xác.”

“Khủng khiếp quá đấy, không thể tưởng tượng, chẳng lẽ đây chính là sức mạnh

to lớn của chủ thượng sao? Điều này cũng chấn động quá đó!”

Khuôn mặt Ma Tiêu Thiên Tôn và Tiên Tiêu Thiên Tôn đầy vẻ kinh ngạc, nói

một mạch.

Trước cửa điện.

“Chủ thượng.”

Tam Tiêu huynh đệ đứng dàn hàng trước cổng, cúi chào hành lễ: “Thuộc hạ đã

hoàn thành nhiệm vụ, thăm dò được tình hình liên quan tới Thời Kỳ Hư Vô và

Chí Tôn Vĩnh Hằng: Hạo Thiên.”

“Nói.”

Giọng nói của Tề Minh truyền ra.

“Vâng.”

Tam Tiêu huynh đệ nhịn nhau, sau cùng do Thần Tiêu Thiên Tôn báo cáo với

Tề Minh rằng: “Liên quan tới Thời Kỳ Hư Vô là thời đại phân chia được Cửu

đại Thượng Giới công nhận.”

“Thời đại hiện nay đang thuộc về Thời kì Đệ thập Hư Vô.”

“Sở dĩ mệnh danh: Thời Kỳ Hư Vô, chủ yếu có quan hệ cực lớn với Hư Vô

Thú.”

“Nói tiếp.”

Giọng nói của Tề Minh lần nữa truyền ra.

“Vâng.”

Thần Tiêu Thiên Tôn hít một hơi thở sâu, thu xếp lại mạch suy nghĩ: “Ở phía

sâu tận cùng của biển hư không vũ trụ đang tồn tại biển khởi nguyên, trong biển

khởi nguyên, cứ trôi qua một khoảng thời gian thì sẽ sinh ra một con Hư Vô

Thú.”

“Không thể dùng ngôn ngữ để hình dung sự lớn mạnh của Hư Vô Thú, thôn phệ

mọi thứ, thậm chí đủ huỷ diệt cả biển hư không vũ trụ, đây là tai nạn thật sự.”

“…”

Thời gian trôi đi.

Thần Tiêu Thiên Tôn lần lượt nói hết sự việc của Thời Kỳ Hư Vô.

Bên trong Cửu đại Thượng Giới.

Có đủ loại ghi chép.

Từ khi biển hư không vũ trụ ra đời đến nay, tổng cộng trải qua Thập đại Thời

Kỳ Hư Vô, đã không thể đi tường thuật và dò hỏi chuyện quá lâu dài.

Thời gian tính toán của Thời Kỳ Hư Vô là căn cứ mỗi lần biển khởi nguyên sinh

ra một Hư Vô Thú.

Thời kì Đệ nhất Hư Vô Sơ Kỳ.

Biển hư không vũ trụ sơ sinh.

Chư thiên vạn giới, vô tận sinh linh và chủng tộc, mọi thứ đang ở thời kỳ sơ

sinh lờ mờ, nhưng cũng cảm ngộ được Thiên Địa Đại Đạo, dần dần nuôi dưỡng

ra Cửu đại Thượng Giới Thiên Đạo, cho ra đời Cửu đại Thượng Giới.

Có thể nói.

Chí Tôn Vĩnh Hằng tồn tại đông đảo.

Thế là.

Không biết đã qua đi bao nhiêu kỷ nguyên.

Chư thiên vạn tộc phồn vinh hưng thịnh.

Cho tới khi biển khởi nguyên sinh ra Hư Vô Thú đầu tiên đã xảy ra tai nạn cuốn

sạch cả biển hư không vũ trụ, Hư Vô Thú quá mức lớn mạnh, đủ thôn phệ cả

Chí Tôn Vĩnh Hằng.

Cuối cùng.

Không biết sau khi trả ra bao nhiêu cái giá, chư thiên vạn tộc mới tiêu diệt được

Hư Vô Thú đầu tiên.

Thế là.

Thời kì Đệ nhất Hư Vô kết thúc.

Bước vào Thời kì Đệ nhị Hư Vô.

Lại không biết trôi qua bao nhiêu kỷ nguyên.

Gần đến cuối thời kì Đệ nhị Hư Vô.

Biển khởi nguyên sinh ra Hư Vô Thú thứ hai.

Lại là tai nạn vô cùng vô tận