Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 618




Vào ngày này.

Một vị khách đến Thiên Khải Thánh Sơn. Người này khá quen thuộc với Tề

Minh, đó là mạch chủ Thiên Ma trước đây đã cứu Tề Minh từ trong tay Khương

Thái Ngọc.

Một trăm năm.

Vết thương của mạch chủ Thiên Ma đã khỏi từ lâu, nhưng chiếc sừng bị gãy

trên đầu hắn đã rất lâu rồi vẫn chưa phục hồi và lành lại, dường như nó đã bị

chặt đứt vĩnh viễn.

Mạch chủ Thiên Ma ngừng lại trước cửa Thiên Khải Điện của Thiên Khải

Thánh Sơn, trước cửa Thiên Khải Điện còn có hai bức phù điêu.

Đó là Khôi Lỗi Kim Tiên.

Là một trong những chiến lợi phẩm Tề Minh nhận được trong phó bản trò chơi

Tiên cảnh.

Nó có sức mạnh chiến đấu ngang ngửa với Kim Tiên.

Tề Minh lại dùng nó để trông coi.

“Tề sư huynh.”

Mạch chủ Thiên Ma đứng ngoài cửa điện hô: “Sư đệ đến thăm, mong sư huynh

mở cửa.”

“Hóa ra là Thiên Ma sư đệ.”

Giọng nói của Tề Minh từ bên trong phát ra: “Vào đi.”

Ầm rầm rầm!

Cửa điện từ từ mở ra, tiếng động ầm ầm vang lên, mạch chủ Thiên Ma bước

vào, dưới chân đi dọc theo hành lang, đi tới trước đại sảnh.

“Mời vào.”

Giọng của Tề Minh lại truyền đến.

“Vâng.”

Mạch chủ Thiên Ma đẩy cửa điện ra, hít sâu, bước chân vào, đập vào mắt là đại

điện trống trải.

Bên trong điện.

Ngoài mạch chủ Thiên Ma ra thì cũng chỉ có một mình Tề Minh.

“Tề sư huynh.”

Mạch chủ Thiên Ma chắp tay hành lễ.

“Thiên Ma sư đệ, đừng khách sáo.”

Tề Minh mỉm cười.

“Khụ khụ..”

Mạch chủ Thiên Ma ho nhẹ.

“Tề sư huynh, thực ra lần này đệ đến đây là muốn báo cho huynh biết một việc,

một năm nữa, Ma tông đại bỉ sẽ được cử hành.”

“Ma tông đại bỉ?”

Tề Minh dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mạch chủ Thiên Ma.

“Ừ.”

Mạch chủ Thiên Ma gật nhẹ đầu, tiếp tục nói: “Ma tông đại bỉ là một sự kiện

lớn trong Nguyên Thủy Ma Tông, cũng là một trong những chuyện hệ trọng, cứ

mỗi một hội nguyên (mười hai vạn chín ngàn sáu trăm năm) sẽ tổ chức một

lần.”

“Lúc trước.”

“Các đệ tử mạnh nhất của một trăm lẻ tám mạch sẽ tham gia, cùng nhau thi đấu

và chọn ra người chiến thắng cuối cùng. Đến lúc đó, người chiến thắng có thể

nhận được nhiều phần thưởng khác nhau, không giới hạn trong công pháp, thần

thông, tiên bảo, tiên đan,.. Thậm chí nếu thiên phú của người đó đủ mạnh, còn

có thể nghe Tông chủ đại nhân giảng đạo.”

“Ò.”

Tề Minh nói: “Vì thế nên các ngươi muốn Thiên Khải nhất mạch cũng tham gia

Ma tông đại bỉ lần này?”

“Đúng là như vậy.”

Mạch chủ Thiên Ma nói: “Theo lý, Tề sư huynh ngài mới sáng lập Thiên Khải

nhất mạch một trăm năm, vốn không nhất định phải mời Thiên Khải nhất mạch

tham gia.”

“Nhưng.”

“Mới chỉ trong một trăm năm.”

“Tề sư huynh đã đã phát triển Thiên Khải nhất mạch đến trình độ hiện giờ, đủ

để sánh ngang với một trăm linh tám mạch khác, điều đó thực sự khiến các

mạch chủ chúng ta phải kinh ngạc.”

“Chúng ta bái phục vô cùng.”

“Vì thế.”

“Hiện giờ chúng ra mới nghĩ đến chuyện mời Thiên Khải nhất mạch tham gia.”

“Đương nhiên.”

“Nếu Tề sư huynh không muốn tham dự, thì cũng không có vấn đề gì đâu.”

“Hồng Trần.”

Tề Minh suy nghĩ một lát, sau đó trầm giọng quát.

Vù!

Ánh sáng lóe lên.

“Tham kiến mạch chủ.”

Hồng Trần Ma Phật xuất hiện từ trong hư không, hắn cúi đầu hành lễ với Tề

Minh. Tề Minh trở thành mạch chủ của Thiên Khải nhất mạch, còn Hồng Trần

thì trở thành Thái thượng trưởng lão của Thiên Khải nhất mạch, nên Tề Minh để

Hồng Trần thay đổi xưng hô với bản thân.

“Hồng Trần.”

Tề Minh nói: “Chuyện Ma tông đại bỉ lần này do ngươi phụ trách. Ngươi chọn

vài hạt giống không tệ lắm trong Thiên Khải Thánh Sơn, để bọn họ tham gia

Ma tông đại bỉ lần này.”

“Vâng, tuân mệnh.”

Hồng Trần hành lễ

“Được.”

Mạch chủ Thiên Ma gật đầu: “Vậy thì Tề sư huynh, sư đệ đi trước.”

“Ngươi đợi một chút đã.”

Tề Minh gọi mạch chủ Thiên Ma lại: “Thiên Ma sư đệ, đây là một viên Phục

Nguyên Tiên Đan, trước đây sư huynh có may mắn đoạt được, phẩm chất không

tệ, sau khi ăn vào, nhất định sẽ khôi phục được vết thương trên đầu ngươi.”

“Phục Nguyên Tiên Đan.”

Mạch chủ Thiên Ma sững sờ, hắn nhìn Tề Minh rồi lại nhìn thoáng qua viên tiên

đan trong tay Tề Minh, hơi trầm ngâm, nhưng vẫn nhận, hắn chắp tay nói:

“Cảm ơn sư huynh đã tặng tiên đan cho ta.”

Phải hiểu.

Mặc dù Phục Nguyên Tiên Đan không phải là tiên đan có phẩm cấp cấp rất cao,

nhưng nó lại là loại tiên đan đặc thù, nó chủ yếu các loại vết thương thiếu hụt

tương tự như vết thương của mạch chủ Thiên Ma.

Bởi vì tác dụng tương đối đặc biệt, có rất ít tiên sư luyện đan luyện chế loại tiên

đan này, điều này khiến tiên đan này khá khó tìm.

Tất nhiên.

Với thân phận và thực lực của mạch chủ Thiên Ma, nếu hắn cố ý tìm kiếm Phục

Nguyên Tiên Đan, thì hắn chỉ cần bỏ ra chút thời gian và công sức là có thể lấy

được. Nếu thực sự không tìm được, thì hắn có thể mời tiên sư luyện đan về mở

lò luyện nó.

Dẫu sao thì.

Trong mắt mạch chủ Thiên Ma, là hắn cố tình để lại vết thương này, khiến bản

thân ghi nhớ tổn thương mà Khương Thái Ngọc đã gây ra cho hắn, nhắc bản

thân không tái phạm sai lầm tương tự.

Tề Minh dù sao cũng là sư huynh của mạch chủ Thiên Ma, hắn đã tặng Phục

Nguyên Tiên Đan cho mạch chủ Thiên Ma, thì về tình về lý, mạch chủ Thiên

Ma đương nhiên phải nhận.

Còn chuyện hắn có dùng hay không, thì đó là chuyện của bản thân mạch chủ

Thiên Ma.

“Thiên Ma sư đệ, một trăm năm nay, Cửu Châu tiên triều có động thái gì

không?”

Tề Minh hỏi.

“Không có động tĩnh gì quá lớn.”

Mạch chủ Thiên Ma trả lời: “Sư huynh, ngươi tạm thời yên tâm đi, thế lực và

thực lực của Cửu Châu tiên triều quả thực mạnh, nhưng cũng không phải là

thùng sắt, bên trong có nội đấu.”

“Ngoài ra.”

“Trong toàn bộ Cửu Châu tiên triều, ngoài Cửu Châu tiên triều ra thì vẫn còn rất

nhiều tông môn, chủng tộc, cùng với các thế lực khác. Không phải tất cả bọn họ

đều tuân theo mệnh lệnh của Cửu Châu tiên triều.”

“Ví dụ như Đạo Tông.”

“Đây là tông môn mạnh mẽ đã được truyền thừa qua nhiều thời đại, từ kỷ

nguyên trước đến tận ngày nay, thậm chí là kỷ nguyên trước trước nữa.”

“Có thể nói.”

“Nội tình thâm hậu vô cùng.”

“Hơn thế.”

“Trừ khi Cửu Châu tiên triều định khiêu chiến toàn diện với Ma tông chúng ta,

nếu không, bọn họ tuyệt đối không dám đánh đến Nguyên Thủy Ma Vực, và

bọn họ cũng không làm được.”

“Ò.”

Tề Minh hơi suy tư.”

Rõ ràng.