Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 542




“Thiên Dực Hư Không Trảm!”

Xoẹt!

Thái Ất Huyền Tiên của Ngân Sí Dạ Xoa tộc liên tục hét lên điên cuồng, hội tụ

sức mạnh của pháp tắc, pháp lực mãnh liệt, tập hợp lại cùng nhau, biến đổi ra

pháp thuật thần thông.

Trong chớp mắt.

Sau người hắn, xuất hiện vô số bùa chú màu bạc, huyền ảo vô cùng, bao hàm

chân lí, những bùa chú này cố gắng tụ lại cùng nhau, hóa thành một đôi cánh

Thương Thiên đáng sợ, Thiên Dực như đao, giống như có thể chém cả trời

xanh, để lộ chỗ ở của Tề Minh.

“Chém!”

Hắn lại cuồng bạo gầm lên, tập hợp sức mạnh toàn thân, Thiên Dực rộng lớn

chém xuống, ẩn chứa dày đặc lực pháp tắc, sợ rằng Thiên Dực sẽ chém về phía

biệt viện của Tề Minh.

“Không ổn rồi!”

“Chủ nhân!!”

“…”

Hoắc Trường Thanh và những người khác đều lộ vẻ kinh ngạc.

“!!!”

Cổ Minh Vân trừng mắt, con ngươi co rút lại, mặc dù có đại trận Tiểu Chu

Thiên Tinh Đấu bảo vệ, nhưng khí thế của chiêu thức này đã bị áp chế, có thể

nói Cổ Minh Vân đã tự mình lĩnh hội.

Vào đúng lúc này.

Cổ Minh Vân cảm giác thân thể của mình bị chém rách thành hai nửa.

Quá khủng khiếp.

Phải biết.

Thiên Dực Hư Không Trảm là công phạt chi thuật mạnh nhất do Ngân Sí Dạ

Xoa tộc với thiên phú thần thông phù văn thật giải diễn hóa ra.

Uy lực vô cùng mạnh.

Oành!

Tiếng nổ vang lên.

Thiên Dực Hư Không Trảm bổ trúng chính diện đại trận Tiểu Chu Thiên Tinh

Đấu, màn sáng trận pháp vô hình xuất hiện, tạo thành vô số cảnh bầu trời đầy

sao, sức mạnh của các ngôi sao tập hợp lại, giống như bầu trời sao trong vũ trụ.

Ầm ầm!

Lại là một tiếng nổ.

“A!”

Thiên Dực nổ tung.

Không thể coi thường uy năng của đại trận Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu, hơn nữa

còn cực kì mạnh, không chỉ có thể che lấp và xuyên tạc năng lực Thiên Cơ, còn

bộc phát uy lực, sức phòng ngự càng thêm lớn.

Thiên Dực Hư Không Trảm tấn công toàn lực, cũng chỉ khiến trận pháp xuất

hiện từng đợt sóng gợn mà thôi, không thể lay động gốc rễ của đại trận Tiểu

Chu Thiên Tinh Đấu.

Đồng thời.

Phản chấn của đại trận Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu cũng khiến vị Thái Ất Huyền

Tiên của Ngân Sí Dạ Xoa tộc kia bị thương, sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy

sự sợ hãi.

“Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào!!!”

Thái Ất Huyền Tiên của Ngân Sí Dạ Xoa tộc kia khó mà tin được, miệng không

ngừng nỉ non, hắn khó mà tin được chuyện đang xảy ra trước mắt, hắn không

thể chấp nhận được.

“Đáng thương.”

“Tự mình làm bậy thì không thể sống được.”

“Tự tìm chỗ chết.”

“Đây chính là chỗ đáng sợ của kiếp nạn.”

Ở ngoài chiến trường.

Ba vị Thái Ất Huyền Tiên của Cổ Tiên Tông lắc đầu, trong lòng cảm thán, đồng

thời cũng kính nể sự đáng sợ đối với biệt viện của chủ nhân, đại trận như vậy,

thực sự là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.

Đến mức.

Độ huyền ảo của đại trận này, đã vượt qua cả Hộ tông tiên trận của Cổ Tiên

Tông bọn họ.

“Kiếm Tinh Đấu!”

Cheng!

Tề Minh ngẩng đầu, hắn mở mắt ra, khóa chặt Thái Ất Huyền Tiên của Ngân Sí

Dạ Xoa tộc, ánh mắt lạnh lẽo, rút kiếm ra, chỉ một cái.

Tiếng kiếm minh vang lên.

Đại trận Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu biến đổi, hội tụ sức mạnh của những ngôi

sao, hội tụ Đại Đạo Chân Ý, các vì sao tỏa sáng, hóa thành kiếm quang Tinh

Thần sắc bén, xé toạc bầu trời.

“Không!!!”

Vị Thái Ất Huyền Tiên này của Ngân Sí Dạ Xoa tộc sợ hãi muôn phần, hắn

muốn chạy trốn, bay đi với tốc độ cực nhanh, nhưng tốc độ của kiếm quang

Tinh Thần nhanh hơn, và nó đã hoàn toàn khóa chặt hắn lại.

Phụt!

Máu văng tung tóe.

Kiếm quang Tinh Thần xuyên thủng đầu Thái Ất Huyền Tiên của Ngân Sí Dạ

Xoa tộc, chỗ giữa hai lông mày xuất hiện lỗ thủng trong suốt, hoàn toàn quét

sạch sinh khí, linh hồn tiêu tan, ý thức diệt vọng.

Oành!

Xác chết rơi rụng, chết ngay tại chỗ.

“Đồ khốn!”

“Dám quấy nhiễu đến chủ nhân!”

“Các ngươi đều đáng chết!”

“…”

Hắc Viêm và những người khác tức giận, hét lên, lửa giận cuộn trào mãnh liệt,

dùng hết sức lực, triển khai ra mọi thần thông, giết từng vị Thái Ất Huyền Tiên

một.

“Tha mạng! Xin tha mạng!!”

Tô Vô Tịch của Tử Phủ môn sợ hãi rít gào, muốn xin tha mạng nhưng vô tác

dụng, Hoắc Trường Thanh bọn họ không thèm để ý, Tô Vô Tịch mở miệng ra

đe dọa, nói: “Nếu các ngươi giết ta, Ngân Sí Dạ Xoa tộc sẽ không tha cho các

ngươi đâu! Sẽ không bao giờ tha cho các ngươi đâu! A!!!!”

“A!!!”

Oành!

Tiếng nổ lớn vang lên.

Thần cung Tử Phủ của Tô Vô Tịch cứ thể bị đánh vỡ vụn, phát ra tiếng kêu cực

kì thảm thiết, toàn bộ tiên khu bị đủ loại sức mạnh pháp tắc tiêu diệt thành tro

bụi, chết hoàn toàn.

Có thể nói.

Từ đầu đến cuối trận.

Trước và sau.

Không quá lâu.

Chín vị Thái Ất Huyền Tiên đều chết, lần lượt biến thành xác chết, rơi xuống

khắp nơi trên chiến trường, thậm chí có người còn không có xác, hài cốt cũng

không còn, biến mất nhanh như tro bụi.

“Hí…”

“Quá mạnh rồi, quá mạnh rồi…”

“Ngoại Cổ Tiên thành thành từ bao giờ lại có một vị tiền bối đại lão như vậy?”

“Sợ thật đấy!”

“Chín vị Thái Ất Huyền Tiên đều chết hết rồi.”

“Không biết rốt cuộc là vị tiền bối đại lão ở ẩn nào nhỉ?”

“Quả là thâm sâu khó lường!”

“…”

Xung quanh.

Ánh mắt kính nể của những sinh linh ở ngoại Cổ Tiên thành thành, tất cả ánh

mắt đều dừng lại ở biệt viện, tràn đầy sự kính sợ và kiêng dè.

Không chỉ như thế.

Vù! Vù!

Bốn phía.

Toàn bộ bên trong Cổ Tiên thành.

Nhiều sinh linh, Tiên Nhân, đều hội tụ lại ở đây.

Vô cùng náo nhiệt.

“Chủ nhân.”

Hoắc Trường Thanh và những người khác trải qua trận chiến này, thể hiện sức

lực mạnh mẽ của họ, trong thời gian ngắn, giết liên tiếp chín Thái Ất Huyền

Tiên, có thể gọi là danh tiếng vang xa.

Có thể nói.

Không bao lâu nữa.

Tiếng tăm của Hoắc Trường Thanh bọn họ sẽ truyền đi khắp cả Cổ Tiên thành.

Đồng thời.

Cũng phải cho các thế lực lớn ở Cổ Tiên thành biết, ở ngoại Cổ Tiên thành

thành, có một biệt viện nho nhỏ, chủ nhân của biệt viện ấy thâm sâu khó lường,

không biết lai lịch cụ thể và nội tình, nhưng dưới tay lại có sáu vị Thái Ất

Huyền Tiên là cấp dưới, cũng ở trong trận chiến ấy, giết chín vị Thái Ất Huyền

Tiên.

Chiến tích như thế.

Đã là tốt lắm rồi.

“Ừng ực…”

Cổ Minh Vân nuốt nước bọt một cái, trong lòng càng kính nể.

“Chủ nhân.”