Hàng chục nghìn Chân Tiên đã ngã xuống, hàng nghìn Huyền Tiên cũng đã tử
vong, thậm chí vài vị Thái Ất Huyền Tiên cũng đã ra đi, điều đó cho thấy sự tàn
khốc của cuộc chiến tranh kiếp nạn này.
Một ngày.
Chạng vạng.
Bên ngoài Cổ Tiên thành.
Soạt!
Có một bóng người nhanh chóng lướt qua bầu trời, tốc độ vô cùng nhanh, một
lớp ánh sáng màu xanh lăn tăn bao phủ bên ngoài cơ thể, chạy vụt đi.
Nhìn kỹ.
Bóng dáng đang chạy là Cổ Minh Vân.
“Khụ khụ...”
Cổ Minh Vân ho ra máu, vết thương rất nặng, sắc mặt tái nhợt không còn chút
máu, trong tay hắn nắm một hạt sen vàng to bằng nắm tay, vẻ mặt cực kỳ
nghiêm trọng.
“Đáng chết.”
Cổ Minh Vân liếc nhìn phía sau, người đuổi giết Cổ Minh Vân không hề ít, yếu
nhất cũng là Chân Tiên hậu kỳ, còn người ở cảnh giới Huyền Tiên cũng không
ít.
“Cổ Minh Vân.”
Trong đó, một vị cường giả Huyền Tiên hậu kỳ của tộc Hoàng Kim Sư Ba Đầu
hét to: “Nhanh chóng giao Công Đức Khí Vận hạt sen ra đây, nếu không, chắc
chắn ngươi sẽ bị đuổi giết đến không đường lên tời, không cửa xuống đất.”
“Cổ Minh Vân! Giao thứ đó ra đây!”
“Nhanh chóng giao ra đây.”
“Đưa ra đây!”
“...”
Số đông những Tiên Nhân còn lại quát to.
“Mơ đi!”
Cổ Minh Vân nghiến răng, lần này hắn đến hải vực Huyền Minh, cố gắng hết
sức, trong tình huống tình cờ, giành được một hạt Công Đức Khí Vận hạt sen.
Thế nhưng.
Trong giây phút bất cẩn, Cổ Minh Vân bị sư huynh đệ đồng môn cùng đồng
hành phát hiện, khiến tin tức lộ ra ngoài, thu hút rất nhiều cường giả đến cướp
đoạt.
Dĩ nhiên.
Đương nhiên là bản chất của Cổ Minh Vân vô cùng tàn nhẫn, hành động rất
quyết đoán, trước tiên hắn giết toàn bộ mấy người sư huynh đệ cùng đồng hành
với mình, sau đó giấu diếm tung tích. Ban đầu hắn định trốn về môn phái nhưng
nửa đường lại bị cường giả Huyền Tiên của tộc Hoàng Kim Sư Ba Đầu chặn
đường, lộ tung tích và lại bị đuổi giết lần nữa.
Bây giờ.
Cổ Minh Vân không thể quay lại tông môn, thậm chí, cho dù hắn trở về tông
môn, nhưng bên trong nội bộ Cổ Tiên tông cũng có rất nhiều Kim Tiên lão tổ
phúc vận đến gần.
Đến lúc đó.
Công Đức Khí Vận hạt sen trong tay Cổ Minh Vân e rằng sẽ rơi vào trong tay
của một trong những vị Kim Tiên lão tổ đó.
Trong tình huống này.
Cổ Minh Vân nghĩ đến vị tiền bối ở ngoài Cổ Tiên thành kia, người thực ra
chính là Tề Minh.
Hắn muốn tìm kiếm sự che chở của người tiền bối đó, mặc dù biết như vậy có
thể sẽ xúc phạm vị tiền bối đó, nhưng bây giờ Cổ Minh Vân không thể quan
tâm nhiều như vậy được.
Soạt!
Trong thời gian tự hỏi.
Cổ Minh Vân đã trốn vào ngoại thành. Và phần lớn cao thủ Tiên cảnh do cường
giả Huyền Tiên của tộc Hoàng Kim Sư Ba Đầu dẫn đầu, đều lần lượt tiến vào
Cổ Tiên thành.
Bên trong sân.
“Vẫn đến.”
Đôi mắt Tề Minh mở ra, hắn dừng tu luyện, đứng dậy, tầm mắt nhìn về hướng
cách đó không xa: “Đó là nhân quả, cho dù là Tiên Thần cao cao tại thượng,
cũng sẽ bị nhân quả liên lụy.”
“Thôi.”
Tề Minh nói: “Vậy thì kết thúc đoạn nhân quả này.”
Hiển nhiên.
Trước đây, nếu Tề Minh không bồi dưỡng Cổ Minh Vân, thì trong thời gian
ngắn hắn không thể thu được số lượng lớn công pháp Huyền Tiên, hiện tại cũng
không thể thôi diễn ra Hỗn Độn Đại Đạo Chân Kinh: quyển Huyền Tiên phần
Tiên cảnh.
Cổ Minh Vân cũng sẽ không tìm đến cửa vào lúc này.
“Tiền bối!”
Cổ Minh Vân trốn đến đây, đứng trước cửa sân, hắn không dám làm trái quy
định, chỉ dám đứng ngoài cửa.
Vù!
Rất nhiều cường giả Tiên cảnh đuổi giết Cổ Minh Vân cũng tụ tập lại, đứng
xung quanh sân vườn, ánh mắt hơi híp lại, quan sát cái sân đang ở trước mặt.
“Tiền bối?”
“Có thể khiến Cổ Minh Vân gọi là tiền bối, cảnh giới tối thiểu cũng phải là Thái
Ất Huyền Tiên, thậm chí có thể là Kim Tiên, lẽ nào trong sân nhỏ này còn che
dấu một vị cường giả Tiên cảnh à?”
“Không thể nào.”
“Nơi này là ngoại thành Cổ Tiên thành, cho dù là cường giả tiền bối ẩn cư bên
trong Cổ Tiên thành, không phải nên đi vào nội thành Cổ Tiên thành à?”
“Ha ha.”
“Theo quan điểm của ta, tên Cổ Minh Vân cố làm ra vẻ huyền bí thôi.”
Xung quanh.
Đám đông cường giả Tiên cảnh ồn ào thảo luận.
“Cổ Minh Vân.”
Cường giả Huyền Tiên của tộc Hoàng Kim Sư Ba Đầu khịt mũi, từ trên cao
nhìn xuống, quan sát Cổ Minh Vân, trầm giọng quát: “Bây giờ ngươi chạy
không thoát đâu.”
“Nể mặt ngươi là đệ tử chân truyền của Cổ Tiên tông, chỉ cần ngươi giao Công
Đức Khí Vận hạt sen ra, ta có thể cân nhắc bỏ qua tính mạng của ngươi.”
“Ha ha.”
Lúc này.
Một cường giả Huyền Tiên khác cũng cất tiếng cười lạnh lẽo, hắn có mái tóc dài
màu trắng, khuôn mặt thanh tú, hai tay chắp sau lưng, trên lưng có một đôi cánh
chim màu bạc: “Sư Khiếu Thiên, ngươi sợ Cổ Tiên tông, Ân Phi ta là một thành
viên của Ngân Sí Dạ Xoa tộc, ta không sợ Cổ Tiên tông. Cổ Minh Vân bỡn cợt
đám người chúng ta mấy lần, sau đó ta chắc chắn sẽ nhanh chóng giết hắn.”
Tiếp đó.
Đã có một cường giả Huyền Tiên của Tử Phủ môn gật đầu, trầm giọng nói: “ Cổ
Minh Vân nhất định phải chết, không ai có thể cứu được hắn.”
Rõ ràng.
Không khí tại hiện trường đã giương cung bạt kiếm.
“Giết!”
Ầm!
Sư Khiếu Thiên hét lớn, vận chuyển pháp lực, ánh sáng màu vàng lấp lánh, hắn
trực tiếp gào lên một tia sáng màu vàng, lao về phía Cổ Minh Vân.
“Kim Cương thần kiếm!”
Keng!
Kiếm minh vang lên.
Cổ Minh Vân chém ra bằng toàn bộ sức mạnh, kiếm quang sáng rực, để lộ màu
sắc lưu ly, bên dưới kiếm ảnh, diễn biến ra một Kiếm đạo pháp tướng loại Kim
Cương Phật Đà.
Rầm!
Kim Cương Thần Kiếm và tia sáng màu vàng va vào nhau, giao đấu trực diện,
tạo ra những tiếng nổ mạnh, đòn đánh của hai bên đồng thời biến mất, không
phân cao thấp.
“Giết!”
“Cổ Minh Vân, nhanh nhận lấy cái chết!”
“Chết đi!”
“Giao Công Đức Khí Vận hạt sen ra đây!”
“...”
Ầm! Ầm! Ầm!
Giao tranh ác liệt nổ ra.
Cổ Minh Vân bị năm cường giả Huyền Tiên bao vây tấn công, tuy thực lực
không hề yếu, nhưng đối mặt với sự bao vây của năm Huyền Tiên, Cổ Minh
Vân dần dần rơi vào thế bất lợi.
Ngoài ra.
Trận chiến giữa Cổ Minh Vân và đám người Sư Khiếu Thiên đã ảnh hưởng đến
Tiểu chu thiên tinh đấu đại trận, ảnh hưởng của trận chiến rung chuyển đó khiến
Tiểu chu thiên tinh đấu đại trận xuất hiện gợn sóng.
“Có đại trận bảo hộ.”
“Đây…”
“Lẽ nào Cổ Minh Vân không nói dối?”
“Bên trong khu vườn nhỏ này, chẳng lẽ đúng là có tiền bối ẩn cư hay sao?”
Các vị cường giả Tiên cảnh rơi vào suy tư.
“A!”
Phụt!