Hắn đã cảm ngộ đến Thiên Địa Đại Đạo huyền bí.
“Trong hai môn công pháp này, Dịch Kinh Chân Kinh thật ra cũng vô cùng
thâm ảo, tại Huyền Giới, chắc chắn là công pháp truyền thừa nằm ở cấp độ đỉnh
cao nhất.”
Tề Minh tại tiếp tục nói: “Có điều, Tam Thanh đạo kinh lại vượt rất xa đỉnh cao
của Huyền Giới, đạt đến mức độ khó mà tin nổi, cũng giống như Kim Đan Đại
Đạo Chân Kinh lúc trước vậy.”
“Tại Huyền Giới.”
“Công pháp và truyền thừa của Huyền Giới đều là tu tiên, mà Kim Đan Đại Đạo
Chân Kinh và Tam Thanh đạo kinh, lại là tu đạo, hai bên có chênh lệch cực
lớn.”
Trên thực tế.
Tại cảnh giới Nguyên Anh.
Giống như trước đó nói tới.
Nguyên Anh từ thấp đến cao.
Phân chia làm ba cấp độ Giả Anh, Nguyên Anh, Đạo Anh.
Dịch Kinh Chân Kinh ngưng luyện ra chính là Đạo Anh, hơn nữa là Đạo Anh
mạnh nhất.
Nhưng mà.
Phía trên Đạo Anh.
Vẫn tồn tại Thiên Đạo Nguyên Anh và Đại Đạo Nguyên Anh.
Không thể nghi ngờ.
Tam Thanh Nguyên Anh do Tam Thanh đạo kinh ngưng luyện ra chính là Đại
Đạo Nguyên Anh.
“Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Hoá Thần.”
Tề Minh nói: “Ba đại cảnh giới này, đều là tại tu luyện Nguyên Anh, ngưng
luyện nguyên thần, Tam Thanh đạo kinh và Dịch Kinh Chân Kinh có thể một
mực tu luyện tới cảnh giới Hoá Thần.”
“Mà cảnh giới Hợp Đạo phía trên cảnh giới Hoá Thần, chính là một tầng khác.”
“Ting!”
“Kiểm tra thấy tu vi của kí chủ đã đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ, phần thưởng thu
được trong phó bản trò chơi Thục Sơn Đăng Tiên Giai Nguyên Anh trung kỳ sẽ
giảm xuống, có thể sử dụng một trăm vạn viên linh thạch thượng phẩm mở ra
phó bản trò chơi hoàn toàn mới.”
Nhắc nhở xuất hiện.
“Nạp một trăm vạn viên linh thạch thượng phẩm mở ra phó bản trò chơi hoàn
toàn mới.”
Tề Minh nói.
“Ting!”
“Nạp thành công.”
“Có thể vào phó bản trò chơi Nguyên Anh hậu kỳ: Thục Sơn Kiếm Tiên cung.”
Nhắc nhở xuất hiện.
“Tiến vào.”
Tề Minh nói.
Vù!
Trước mắt Tề Minh xuất hiện hình ảnh trò chơi tương ứng, vô cùng rõ ràng,
giống như phó bản trò chơi là một thế giới chân thật, Tề Minh thật sự tiến vào
thế giới ấy vậy.
Sau đó.
Nhân vật trò chơi mà Tề Minh hóa thân đã vượt qua Thục Sơn Đăng Tiên Giai,
đi tới Thục Sơn Kiếm Tiên cung, bên trong Thục Sơn Kiếm Tiên cung này, Tề
Minh gặp được tất cả Thục Sơn Kiếm Tiên từ khi Thục Sơn thành lập đến nay.
Đương nhiên.
Những Thục Sơn Kiếm Tiên này đều đã phi thăng thượng giới, không ở trong
nhân thế nữa, nhưng trong Thục Sơn Kiếm Tiên cung có lưu lại tàn ảnh của bọn
họ, Tề Minh cần chiến đấu với những tàn ảnh này, và phải đạt được thắng lợi.
Sau khi chiến thắng toàn bộ.
Tề Minh sẽ có thể thông quan phó bản trò chơi này.
Đảo mắt.
Chiến đấu đã bắt đầu.
Đối thủ thứ nhất của Tề Minh là vị Kiếm Tiên thứ nhất của Thục Sơn, đây là
một vị nam tử tuấn tú, trên người hắn không có kiếm, lại toàn thân cao thấp đều
là kiếm.
Đã đạt tới cảnh giới không có kiếm thắng có kiếm.
Keng!
Một tiếng kiếm minh.
Chiến đấu bạo phát.
Tề Minh chém một kiếm xuống, diễn hóa ra từng đóa Thanh Liên, Thanh Liên
Kiếm đạo nở rộ, phát huy ra thực lực bản thân, ba chiêu đã đánh bại vị Kiếm
Tiên thứ nhất của Thục Sơn…
Không bao lâu sau.
Vị Thục Sơn Kiếm Tiên thứ hai ra sân.
Đây là một vị kiếm khách thiếu phụ tuyệt mỹ có một nốt ruồi lệ ở khóe mắt.
“Thanh Liên Đạo.”
Keng!
Lại là một tiếng kiếm minh.
Tề Minh lần nữa xuất thủ trước, trực tiếp giết tới…
Xoát!
Tề Minh đóng lại giao diện trò chơi, không tiếp tục quan sát nữa.
Một đêm trôi qua.
Đã đến ngày hôm sau.
Giữa trưa.
“Ting!”
“Ngài treo máy trong phó bản trò chơi Thục Sơn Kiếm Tiên cung một ngày,
thông quan phó bản trò chơi một lần, thu hoạch được: một bộ Thần Kiếm Ngự
Lôi Chân quyết, một trăm vạn viên linh thạch cực phẩm.”
Nhắc nhở xuất hiện.
“Thần Kiếm Ngự Lôi Chân quyết.”
Tề Minh trầm ngâm nói: “Đây cũng là một môn pháp thuật kiếm đạo? Bây giờ
thông quan phó bản trò chơi một lần đã có thể trực tiếp thu hoạch được một
trăm vạn viên linh thạch cực phẩm rồi.”
“Cái này thật đúng là khoa trương.”
“Linh thạch ngược lại là càng lúc càng nhiều.”
Phải biết.
Một viên linh thạch cực phẩm tương đương một trăm viên linh thạch thượng
phẩm, một viên linh thạch thượng phẩm tương đương một trăm viên linh thạch
trung phẩm, một viên linh thạch trung phẩm tương đương một trăm viên linh
thạch hạ phẩm.
Chính là chuyển đổi gấp trăm lần cho mỗi nấc.
Cho nên nói.
Một trăm vạn viên linh thạch cực phẩm tương đương với một trăm tỷ viên linh
thạch hạ phẩm.
Đạo cụ: Thần Kiếm Ngự Lôi Chân quyết.
Giới thiệu: Cửu Thiên Huyền sát, hóa thành thần lôi. Huy hoàng thiên uy, lấy
kiếm dẫn chi. Đây là một môn Tiểu thần thông thuật dung hợp Kiếm đạo và Lôi
đạo.
“Đây là một môn Tiểu thần thông thuật.”
Tề Minh ánh mắt hơi sáng, trầm ngâm nói: “Mà cái tên này, còn có khẩu quyết
ở phần giới thiệu, cảm giác có chút quen thuộc, giống như đã gặp ở đâu rồi.”
Xoát!
Tề Minh tâm niệm vừa động.
Lấy Thần Kiếm Ngự Lôi Chân quyết ra, chính là một viên ngọc giản lưu chuyển
lên kiếm quang cùng lôi quang, Tề Minh rót pháp lực vào, ngọc giản lập tức bị
kích phát.
Keng!
Hệt như tiếng sấm kiếm quang.
Pháp môn thần thông ẩn chứa bên trong ngọc giản trực tiếp hòa tan vào não hải
của Tề Minh.
Nhanh chóng ghi nhớ.
“Nạp mười vạn viên linh thạch trung phẩm.”
Tề Minh nói: “Treo máy tu luyện Thần Kiếm Ngự Lôi Chân quyết.”
“Ting!”
“Nạp thành công.”
“Thần Kiếm Ngự Lôi Chân quyết treo máy tu luyện với tốc độ tăng tốc một
trăm vạn lần…”
Nhắc nhở xuất hiện.
Đảo mắt.
Hai ngày sau.
Thiên Khải tiên sơn có phát sinh một chuyện không lớn cũng không nhỏ.
Hàn Vân – đệ tử chân truyền Luyện Thần nhất mạch Thiên Khải tiên sơn xuất
quan.
Hắn bế quan lần này trọn vẹn trăm năm, muốn từ Hóa Thần hậu kỳ đột phá đến
cảnh giới Hợp Đạo, đáng tiếc lại không thành công.
Nói cách khác.
Hắn bế quan thất bại.
Thế là.
Sau khi hắn xuất quan.
Hắn bắt đầu lục tục khiêu chiến đệ tử chân truyền các mạch Thiên Khải tiên
sơn, chỉ cần đệ tử chân truyền các mạch có tu vi đạt đến Hóa Thần hậu kỳ đều
bị Hàn Vân khiêu chiến.
“Tề sư huynh.”
Một ngày này.
Tô Khinh Âm tới bái phỏng.
“Khinh Âm sư muội.”
Tề Minh ngắm nhìn Tô Khinh Âm đã dậy thì thành công, đã rất lâu không gặp,
có thay đổi không nhỏ, nàng mặc cung trang, khí chất tuyệt mỹ, dưới váy dài
màu trắng lộ ra một đoạn bắp chân thẳng tắp mượt mà, “Sao lại có thời gian đến
chỗ ta vậy?”
“Đương nhiên là bởi vì trong lòng tưởng niệm và lo lắng cho sư huynh, cho nên
ta muốn đến thăm sư huynh.”