“Tề Minh, xem như nể mặt ba người chúng ta, chuyện này cứ như vậy đi, tiếp
tục náo thêm, mọi người cũng đều khó coi.”
Ngụy Hà lão tổ cũng nói: “Ngươi nói xem?”
“Ực ực!”
“Chuyện này… chuyện này…”
“Lượng tin tức có chút lớn.”
“Tên Tề... Tề Minh này… Cũng quá mạnh rồi đó...”
“Ba vị Thái Thượng trưởng lão vậy lại nói Tề Minh nể mặt họ...”
“Ôi mẹ ơi.”
“Tề Minh đây là muốn lên trời luôn rồi.”
“Đây chính là Thái Thượng trưởng lão đo, Thái Thượng trưởng lão mười hai
mạch Thiên Khải tông đó!”
“Trời ạ...”
Rung động.
Vô cùng rung động.
Đây quả thực là còn rung động hơn chuyện Tề Minh đánh thắng Công Dương
Chỉ Qua, dù sao Công Dương Chỉ Qua cũng chỉ là đệ tử chân truyền Hoá Thần
sơ kỳ.
Mà bây giờ.
Đây chính là ba vị Thái Thượng trưởng lão.
“Ba vị Thái Thượng trưởng lão nói có lý.”
Tề Minh cười cười, “Đệ tử lúc đầu cũng chính là vừa xuất quan, tu thành một
chút thần thông pháp thuật, muốn tìm mấy vị đồng môn sư huynh đệ luận bàn
một chút, cũng không định làm lớn chuyện, về phần bày lôi đài ở trước cửa
Thiên Cơ Phủ, cũng chỉ là nhất thời hứng khởi thôi, cũng không có ác ý gì.”
“Nếu ba vị Thái Thượng trưởng lão đều đã nói như vậy, vậy đệ tử tự nhiên
không có ý kiến gì, chuyện này đến đây chấm dứt.”
“Làm ba vị Thái Thượng trưởng lão phải mất công đi một chuyến, đệ tử thật
cảm thấy hổ thẹn.”
“Như thế rất tốt.”
Võ Thánh chân nhân khẽ gật đầu, coi như hài lòng với cách nói chuyện của Tề
Minh, ánh mắt nhìn lên người Tề Minh, đánh giá trên dưới mấy lượt, “Tề Minh,
vừa nãy trong khi chiến đấu, bản trưởng lão phát hiện thể chất của ngươi khá
đặc thù, rất thích hợp Luyện Thể nhất mạch, có muốn tới Luyện Thể nhất mạch
phát triển không?”
“Hả!!!”
Tử Tiêu chân nhân và Ngụy Hà lão tổ đều rất giật mình.
Phải biết.
Tề Minh chính là đệ tử chân truyền Thiên Cơ lão tổ tự đích thân nhận đấy, đó
chính là Đại sư huynh của Thiên Cơ nhất mạch, Võ Thánh chân nhân vậy mà
muốn đào người của Thiên Cơ lão tổ tông?
Lá gan này cũng quá lớn.
Hay là nói.
Thể chất của Tề Minh đặc thù đến loại trình độ này? Vậy mà để Võ Thánh chân
nhân nói những lời này, đây chính là đắc tội Thiên Cơ lão tổ tông đó.
“Đa tạ Võ Thánh chân nhân hậu ái.”
Tề Minh lại cự tuyệt, “Luyện Thể nhất đạo bác đại tinh thâm, xác thực là một
con đường tu hành phi thường cường đại, nhưng mà đệ tử cũng không quá có
hứng thú đối với Luyện Thể nhất đạo.”
“Vậy thì quả là đáng tiếc.”
Võ Thánh chân nhân lắc đầu, thần sắc có chút tiếc nuối, lại nhìn Tề Minh mấy
lần, ánh mắt như vậy, tựa như là một nhà điêu khắc đại tài thấy được một viên
ngọc thô hoàn mỹ, lại không có cơ hội điêu khắc, tràn đầy tiếc nuối và khát
vọng.
Tề Minh lựa chọn không nhìn.
“Sư... Sư tôn…”
Công Dương Chỉ Qua và những đệ tử chân truyền Luyện Thể nhất mạch khác
đến đây bái kiến Võ Thánh chân nhân.
“Mất mặt xấu hổ.”
Võ Thánh chân nhân lạnh mắt quét qua, “Một đám rác rưởi, nếu như không phải
Tề Minh hạ thủ lưu tình, đám các ngươi có thể có mấy người còn có thể đứng
lên?”
“Công pháp thì không tu luyện cho tốt, cả ngày chủ thích đi gây chuyện thị
phi.”
“Toàn bộ cút trở về cho ta.”
“Phạt nhập Hối Lỗi cốc bế quan mười năm, chưa đủ mười năm, ai cũng không
được đi ra.”
“Hối Lỗi cốc…”
“Cái này… Cái này…”
Các đệ tử chân truyền Luyện Thể nhất mạch sắc mặt có chút trắng bệch.
“Đệ tử tuân mệnh.”
Công Dương Chỉ Qua hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định gật đầu, Hối Lỗi cốc
mặc dù rất khủng bố, nhưng lại là một nơi tốt để bế quan tu luyện, nếu như có
thể vượt qua, tu vi và thực lực tất nhiên có thể tăng lên.
“Tất cả giải tán đi.”
Tử Tiêu chân nhân nói.
“Vâng.”
“Tuân mệnh.”
“...”
Các đệ tử chân truyền của Thiên Khải tiên sơn nhao nhao rời đi.
Xoát! Xoát! Xoát!
Sau đó.
Ba vị Thái Thượng trưởng lão cũng đều rời đi.
“Như thế mà đã kết thúc rồi.”
Tề Minh lắc đầu, có chút chưa tận hứng, vừa nãy hắn mới chỉ là làm quen được
với Đấu Chiến thánh thể, trừ cái đó ra, còn có Nhất Khí Hóa Tam Thanh, còn có
Tam Thanh Nguyên Anh, và mấy cái thần thông pháp thuật khác còn chưa thi
triển thử.
Chỉ có điều.
Ba vị Thái Thượng trưởng lão cũng đã chạy đến, muốn để Tề Minh kết thúc
trận náo loạn này, dù sao cũng phải nể mặt Thái Thượng trưởng lão, Tề Minh
đành phải sớm kết thúc.
“Thôi vậy.”
Vù!
Tề Minh khẽ vẫy tay phải, lôi đài Tứ Phương nhanh chóng thu nhỏ, biến lại nhỏ
cỡ chừng bàn tay, lại bị Tề Minh thu vào trong kho vật phẩm, Thiên Cơ Phủ lại
lần nữa trở về vắng lạnh.
“Thiếu chủ, tiếp theo ngươi định làm gì?”
Thượng Quan Văn Cát hỏi.
“Hồi phủ.”
Tề Minh quay người về tới Thiên Cơ Phủ, “Bế quan tu luyện.”
“...”
Thượng Quan Văn Cát nhìn qua bóng lưng Tề Minh, thật lâu không nói, cũng
không biết trong lòng của hắn đến cùng suy nghĩ cái gì, lão quái vật sống mấy
vạn năm, ai có thể tuỳ tiện đoán được hắn đến cùng đang suy nghĩ gì, hay là
đang tính kế cái gì?
Ba ngày sau.
Tề Minh đi một chuyến đến Truyền thừa điện Thiên Khải tiên sơn, hắn đi
Truyền thừa điện cũng không phải là tìm công pháp truyền thừa gì, trước mắt
công pháp và thần thông trên người Tề Minh đã đầy đủ cho hắn tu luyện.
Hắn chủ yếu là muốn tìm một chút thư tịch liên quan tới lịch sử ở Truyền thừa
điện, muốn biết rõ ràng Thượng cổ đại kiếp, và lịch sử toàn bộ Huyền Giới.
Truyền thừa điện ở đỉnh núi Doanh Châu tiên sơn, cách rất gần Bàn Tiên cấm
địa một trong ba cấm địa lớn của Thiên Khải tiên sơn, nói là gần vậy thôi nhưng
cũng có một khoảng cách lớn.
Xung quanh ba cấm địa lớn đều có trận pháp ngăn cách, cấm chỉ bất luận kẻ nào
tiến vào.
Xoát!
Rất nhanh.
Đã đến truyền thừa điện.
Tề Minh hạ xuống từ trên không, đứng ở trước truyền thừa điện, ngẩng đầu nhìn
toà cung điện ba tầng cao nguy nga trước mắt, cung điện bốn phía mây mù lượn
lờ, giống như Tiên cung vậy.
Tề Minh đi vào truyền thừa điện, cửa điện vẫn luôn mở, có mấy đệ tử chân
truyền từ đối diện đi ra, sau khi nhìn thấy Tề Minh, thần sắc đều vi kinh, chắp
tay thi lễ với Tề Minh.
“Bái kiến Tề chân truyền.”
Mấy này đệ tử chân truyền này ngữ khí biểu hiện rất tôn kính.
“Ừm.”
Tề Minh cũng không có cảm thấy gì, khẽ gật đầu xem như đáp lại.
Trên thực tế.
Trong hai ngày này.
Chuyện Tề Minh bày lôi đài trước cửa Thiên Cơ Phủ, đồng thời khiêu chiến tất
cả đệ tử chân truyền của Thiên Khải tiên sơn đã sớm truyền ra.