Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 212




May mà, mặc dù sách Thiên Cơ và bút Thiên Cơ không có thu hoạch gì, nhưng

sau khi Tề Minh hoàn toàn luyện hóa Thiên Cơ Phủ Lệnh, cũng thu được một

môn công pháp tu luyện và một môn pháp thuật từ trong đó.

Đây là tu luyện truyền thừa mà sư tôn Thiên Cơ lão tổ truyền thụ lại cho Tề

Minh.

Công pháp tu luyện là Dịch Kinh Chân Kinh. Pháp thuật là Bát Quái Âm

Dương Thần Thông Thuật.

Phải biết rằng.

Tề Minh là đệ tử chân truyền mà Thiên Cơ lão tổ thu nhận, theo lí mà nói, tất

nhiên phải kế thừa y bát của Thiên Cơ lão tổ, nếu như Thiên Khải Tông Thiên

Cơ nhất mạch không tàn lụi, Tề Minh còn có thể mượn nhờ thế lực và tài

nguyên của Thiên Khải Tông Thiên Cơ nhất mạch.

Đáng tiếc.

Thiên Khải Tông Thiên Cơ nhất mạch gần như đã hoàn toàn không còn tồn tại,

bên trong Thiên Khải Tông hầu như không có một tu sĩ nào tu luyện công pháp

của Thiên Cơ nhất mạch, trên cơ bản chỉ có một mình Tề Minh.

Có điều.

Như vậy Tề Minh lại càng cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái.

Bởi vì chỉ có một mình Tề Minh nên không cần phải xử lí các loại quan hệ cá

nhân, cũng không cần giao thiệp cùng đông đảo sư huynh sư đệ hay các vị

trưởng bối trong tông. Tề Minh có thể an tâm ở trong Thiên Cơ Phủ treo máy tu

luyện. Nếu không, sẽ cực kì bận rộn.

“Nạp một trăm vạn viên linh thạch hạ phẩm.”

Tề Minh nói: “Vị trí treo máy thứ hai, treo máy tu luyện Dịch Kinh Chân Kinh.”

“Ting!”

“Treo máy tu luyện Dịch Kinh Chân Kinh dưới trạng thái tăng mười vạn lần

phúc lợi…”

“Nạp một trăm vạn viên linh thạch hạ phẩm.”

Tề Minh lại nói: “Vị trí treo máy thứ ba, treo máy tu luyện Bát Quái Âm Dương

Thần Thông Thuật.”



Thế là, trong thời gian kế tiếp, Tề Minh lại ở lại bên trong Thiên Cơ Phủ, không

tiếp tục ra ngoài, mỗi ngày đều treo máy tu luyện Tam Thanh Đạo Kinh, Dịch

Kinh Chân Kinh và Bát Quái Âm Dương Thần Thông Thuật.

Chỉ có điều.

Mặc dù Tề Minh không muốn quá mức huênh hoang ở trong Thiên Khải Tiên

Sơn, nhưng tin tức liên quan đến hắn, lại là từ bên trong Thiên Khải Tiên Sơn

truyền ra.

Dù sao.

Qua nhiều năm như vậy.

Người có thể được lão tổ tông Thiên Khải Tông nhận làm đệ tử chân truyền quá

ít, phần lớn đệ tử chân truyền trong Thiên Khải Tiên Sơn đều là bái các Thái

thượng trưởng lão làm sư phụ.

Nhưng Tề Minh lại khác.

Thiên Cơ lão tổ thức tỉnh từ trong Thiên Vẫn cấm địa, pháp bảo bản mệnh

Thiên Cơ Bàn vượt qua không gian, hạ xuống điện tông chủ, muốn thu Tề Minh

làm đệ tử chân truyền.

Có thể nói.

Loại chuyện này

Vỏn vẹn mới chỉ phát sinh bốn lần.

Tề Minh chính là lần thứ năm.

Đương nhiên, bốn lần thu đồ khác không phải Thiên Cơ lão tổ, mà là hai vị lão

tổ tông khác của Thiên Khải Tông, hai vị lão tổ tông này đóng cửa lánh đời ở

bên trong hai cái đại cấm khác.

Sau khi tin tức này truyền ra, lập tức đưa tới sự chú ý của rất nhiều các đệ tử

chân truyền trong Thiên Khải Tông, trên cơ bản đều biết Tề Minh vậy mà rất

được Thiên Cơ lão tổ coi trong, thành công bái Thiên Cơ lão tổ làm sư phụ.

Đây đúng là một sự kiện lớn. Là một đề tài nói chuyện không nhỏ.

Cho nên không ít các đệ tử chân truyền trong Thiên Khải Tông cũng bắt đầu

bàn luận về chuyện này.

“Thực ra chúng ta không cần để ý quá mức, mấy vạn năm trước Thiên Cơ lão tổ

tự phong ở bên trong Thiên Vẫn Cấm Địa, trên cơ bản thì không có khả năng sẽ

xuất hiện, Tề Minh bái Thiên Cơ lão tổ làm sư, chính là danh tiếng tương đối

lớn mà thôi.”

“Nói cũng đúng.”

“Hơn nữa Thiên Cơ nhất mạch đã sớm tàn lụi, hầu như bên trong toàn bộ Thiên

Khải Tông đều không có người tu luyện công pháp và pháp thuật Thiên Cơ nhất

mạch, có thể nói là chỉ lẻ loi một mình Tề Minh.”

“Nếu như có cơ hội, ta muốn được thử xem bản lĩnh của Tề Minh thế nào.”

“Ta cũng muốn biết.”

“...”

Thế là, trong đoạn thời gian này, có rất nhiều đệ tử chân truyền trong Thiên

Khải Tông đi đến Thiên Cơ Phủ, mặt ngoài là bái phỏng Tề Minh, thật ra là tới

muốn khiêu chiến Tề Minh.

Tề Minh lấy lí do bế quan tu luyện để cự tuyệt bọn họ đến thăm hỏi.

Hơn nữa.

Tề Minh chỉ mới là Kết Đan hậu kì, mà những đệ tử chân truyền trong Thiên

Khải Tông này, trêu cơ bản đều là Xuất Khiếu Kì, thậm chí đã đến cảnh giới

Hóa Thần.

Cảnh giới chênh lệch rất lớn. Cho dù Tề Minh cự tuyệt, các Thái thượng trưởng

lão cũng sẽ không có người nào nói gì.

Nhưng mà. Cái này cũng không làm cho các đệ tử chân truyền trong Thiên Khải

Tông dừng lại, trái lại còn làm cho nghiêm trọng hơn, bọn họ cảm thấy Tề Minh

dễ bắt nạt, càng ngày càng quá đáng, được đằng chân lân đằng đầu, muốn bức

bách Tề Minh.

“Các ngươi đủ rồi đấy.”

Mãi đến một tháng sau.

Tô Khinh Âm đến đây bái phỏng Tề Minh, nàng lấy thân phận đệ tử chân

truyền của tông chủ, ra lệnh cưỡng chế đuổi những đệ tử chân truyền trong

Thiên Khải Tông ngày càng quá đà này về, lúc này mới khiến chuyện này được

kiềm chế không ít.

“Tề Minh, ngươi trốn ở sau lưng phụ nữ thì có gì tài giỏi?”

“Đúng vậy đúng vậy.”

“Tề Minh, nếu như ngươi có gan, thì tới đấu với chúng ta một trận, không cần

biết thắng hay thua, ít nhất cũng chứng minh ngươi không phải con rùa rụt cổ.”

“Ta còn nghe nói, khi ngươi ở trong Ứng Long động thiên, dùng tu vi Kim Đan

hậu kì, nghênh chiến sự vây công của hơn mười hậu bối đệ tử chân truyền của

các thế lực lớn, hơn nữa còn giết ngược lại không ít, thực lực như này, thiên phú

như này, thậm chí đến cái danh hiệu đứng đầu trong số những hậu bối trẻ tuổi

cũng xứng đáng thuộc về ngươi.”

“Đây là danh tiếng lớn như thế nào nha.”

“Nhưng ngươi như bây giờ là sợ hãi sao?”

“Bây giờ ngươi ngay cả luận bàn giữa đồng môn cũng không dám sao?”

“Thật quá nực cười.”

Không thể tránh khỏi bên trong Thiên Khải Tiên Sơn dần dần lưu hành những

lời như thế này. Bọn họ đang cố tình cưỡng ép Tề Minh đi vào khuôn khổ.

Bên trong Thiên Cơ Phủ.

“Tề sư huynh, ngươi không sao chứ?”

Tô Khinh Âm quan tâm hỏi: “Ngươi không cần phải quan tâm đến những lời

bọn họ nói, ngươi mới vào Thiên Khải Tiên Sơn tu hành, còn bọn họ đã tu hành

trong Thiên Khải Tiên Sơn nhiều năm như vậy, thế mà còn dám khiêu chiến

trắng trợn như vậy, thật sự là quá không biết xấu hổ.”

“Tô sư muội.” Tề Minh cười cười, không có tiếp lời Tô Khinh Âm, thay vào đó

lại hỏi: “Ngươi sao lại có thời gian đến chỗ ta thế này?”