“Dù là nhóm lão tổ của Thiên Khải tông chúng ta sẽ không làm loại chuyện
khủng bố đó, nhưng những lão tổ của ma giáo Ma tông đó, vẫn còn những lão tổ
của các thế lực khác.”
“Thật sự bọn họ sẽ cam tâm tự nguyện chết già vì thọ mệnh không đủ ư?”
“Không thể nào.”
“Ngươi phải hiểu rằng.”
“Mỗi vị trong số họ đều là tồn tại phong hoa tuyệt thế, tư chất độc nhất, chân
chính đủ để thành tiên. Rõ ràng đã có thể thành tiên, đường lại đứt, bọn họ
không có khả năng lặng lẽ chịu chết.”
“Ngươi đừng nói nữa.”
Phùng Tử Mục trầm giọng: “Chúng ta vẫn còn cách loại chuyện này rất xa.”
Lúc này.
Ở Lạc Vân Phong.
Tề Minh đã trở về.
Trước đó Nguyên Phượng và Tiêu Phàm đã chờ sẵn dưới chân núi Lạc Vân
Phong.
Vả lại.
Sư tỷ Lữ Thanh Nhan cũng đang đợi Tề Minh về.
“Sư tỷ.”
Tề Minh bay ngang qua bầu trời, đứng trước mặt Lữ Thanh Nhan: “Tại sao
ngươi lại đứng đây? Ngươi có thể đi thẳng lên núi, mau đi theo ta lên núi.”
“Trái lại là ta cũng nghĩ lên thẳng trên núi.”
Lữ Thanh Nhan dùng mắt ra hiệu: “Nhưng Lạc Vân phong của sư đệ có một
con Quỷ Vương trông giữ, không cho phép chúng ta tiến vào, chúng ta ra tay
cũng không tốt, nên chỉ có thể đợi.”
“Ồ...”
Ánh mắt Tề Minh nhìn sang.
Đúng là Huyết Sát Quỷ Vương.
Nàng ngăn cả mấy người Lữ Thanh Nhan, không cho bọn họ vào núi.
“Tại ta, tại ta.”
Tề Minh nói xin lỗi.
Trong Lạc Vân động phủ.
“Chúc mừng sư thúc, chúc mừng sư thúc, dùng tu vi Kết Đan hậu kỳ, trấn áp tất
cả đệ tử chân truyền, bộc lộ tài năng, trở thành người xuất sắc nhất, có thể vào
Thiên Khải tiên sơn.”
Nguyên Phượng nói lời mừng.
“Chúc mừng sư thúc trở thành đệ tử chân truyền của Thiên Khải tông.”
Tiêu Phàm hành lễ.
“Ừ.”
Tề Minh nở nụ cười, những lời chúc mừng này, hôm nay hắn đã nghe thấy rất
nhiều lần: “Đợi ta vào Thiên Khải tiên sơn sẽ không thuận tiện cho lắm, sau này
e là các ngươi rất khó gặp lại, cho nên, về mặt tu hành, tương lai các ngươi cần
phải hỏi ý kiến sư tôn các ngươi, cũng chính là sư tỷ của ta.”
“Đương nhiên.”
“Nếu thật sự có chuyện lớn gì đó, các ngươi có thể tìm cách liên hệ với ta.”
“Vâng.”
“Tuân mệnh.”
Nguyên Phượng và Tiêu Phàm đồng thanh nói.
Sau đó.
Lại nói thêm mấy câu nữa.
Tề Minh cũng tận hưởng ánh mắt sùng bái của Nguyên Phượng và Tiêu Phàm
một chút.
Đêm đến.
Mấy người Lữ Thanh Nhan cũng trở về.
Chỉ còn lại một mình Tề Minh trong Lạc Vân động phủ.
Chân núi.
Tiêu Phàm đang nói chuyện với sư tôn Đan lão.
“Sư tôn.”
Trong lòng Tiêu Phàm nói: “Ban nãy ngươi cũng nghe thấy đúng không, sở tác
sở vi của Tề sư thúc trong chân truyền đại bỉ lần này, thật sự quá mạnh mẽ, ta
cũng không nhịn được nhiệt huyết đang trào, thật không gì sánh được với Tề sư
thúc.”
“Ừ.”
Đan lão hít sâu: “Tiêu Phàm, suy nghĩ của ngươi đúng vậy, chính xác là nên
tránh vị sư thúc này của ngươi ra, quả nhiên hắn là một con quái vật chính cống.
Ta nghi ngờ không biết hắn có phải là vị tiên vương nào đó chuyển thế không
nữa, chỉ mới có tu vi Kết Đan hậu kỳ, cứ thế cứng rắn trấp áp tất cả hậu bối
chân truyền của các thế lực lớn.”
“Có thể coi hắn là người vô địch trong thế hệ trẻ.”
“Đúng thế!”
Tiêu Phàm gật đầu: “Có điều bây giờ không sao, Tề sư thúc đã vào Thiên Khải
tiên sơn rồi, đợi đến chân truyền đại bỉ trăm năm sau, sẽ là thời khắc đại triển
thần uy của Tiêu Phàm ta.”
“Tiếp theo ngươi nên thể hiện tu vi và thiên phú của ngươi, bước đầu trở thành
đệ tử chân truyền cửa Thanh Vân phong, nhờ vào chỗ dựa vững chắc là Thanh
Vân phong, từng bước trưởng thành.”
Đan lão nói.
“Vâng, sư tôn.”
Tiêu Phàm trả lời.
Mặt khác.
“Sư thúc vào Thiên Khải tiên sơn, chỉ e sau này ta sẽ rất khó gặp lại sư thúc,
muốn tìm sư thúc xin chỉ bảo cũng rất khó, việc tu hành trong tương lại, ta phải
dựa vào bản thân.”
Trong lòng Nguyên Phượng cảm thán: “Trước giờ đều nhờ có sự giúp đỡ của sư
thúc, nên ta mới có thể đi đến ngày hôm nay. Bây giờ sư thúc đã trở thành đệ tử
chân truyền của Thiên Khải tông, ta cũng không thể làm bẽ mặt sư thúc!”
“Sư đệ.”
Lữ Thanh Nhan quay đầu lại nhìn Lạc Vân phong, biểu cảm có phần phức tạp,
thậm chí còn có chút ngưỡng mộ: “Ta vốn cho rằng, tu vi của ta đạt đến Xuất
Khiết sơ kỳ thì sau này ta còn có thể che chở ngươi thêm một quãng thời gian
nữa.”
“Không ngờ.”
“Mặc dù ngươi chỉ là Kết Đan hậu kỳ, nhưng thực lực lại lớn mạnh đến mức
này, trong Ứng Long động thiên, đối kháng với hơn mười hậu bối chân truyền
của những thế lực lớn, hơn nữa lại chém giết hơn mười vị kẻ thù.”
“Lần này đi Thiên Khải tiên sơn, xem như là ngươi đã bước nữa chân trên con
đường thành tiên. Đường thanh tiên dài đằng đẵng, ta không mong có thể cùng
ngươi đi đến cuối cùng, nhưng ít nhất, trong đoạn đường mới bắt đầu này, ta có
thể đi cùng ngươi nhiều một chút.”
Lạc Vân động phủ.
Vào lúc này, cuối cùng Tề Minh cũng có thời gian ở một mình để sắp xếp cẩn
thận thu hoạch trong Ứng Long động thiên, trong đó quan trọng nhất đúng là
Tam Thanh đạo kinh.
Vì thứ này có liên quan đến việc tu hành sau này của Tề Minh.
Bên cạnh đó.
Việc Tề Minh giết không ít hậu bối chân truyền của những thế lực lớn, chiếm
được không ít tài nguyên trên người bọn họ, trong kho vật phẩm nhiều không ít
thứ.
Tề Minh cẩn thận sắp xếp lại.
Trong đó.
Hắn còn tìm thấy không ít pháp môn tu luyện của Thần đạo và Ma đạo, còn có
các loại pháp môn yêu tu, la liệt đủ loại. Hơn nữa, những pháp môn này đều đến
từ các thế lực lớn, đều luộc hàng đứng đầu.
Giống như Hương Hỏa Thành Thần đạo, Nguyện Lực Chú Thần đạo,...
Mỗi một loại đều có thể tu thành chân thân thần linh.
Thông thường.
Trong pháp môn Thần đạo.
Tu thành chân thân thần linh tương đương với cảnh giới Nguyên Anh.
“Những pháp môn này cũng có phần thú vị.”
Tề Minh nói.
Có điều.
Sự hứng thú của Tề Minh không lớn, chẳng qua là tìm hiểu và đọc xem vài
quyển, mỗi quyển một chút, rồi để tất cả sang một bên. Sau này hắn tìm dịp nào
đó bán đi, còn có thể thu được một khoản linh thạch đáng kể.
Lại nói.
Tề Minh đã không còn bị chuyện linh thạch quấy nhiễu, linh thạch nhận được
mỗi ngày khi thông qua phó bản đã dùng không hết, hơn nữa Tề Minh còn có
thể luyện đan Luyện Khí để kiếm linh thạch.
Soạt! Soạt!
Hoắc Trường Thanh, Hàn Tinh Nữ, Ám Bức Lê Minh đại yêu, tất cả đều đi ra từ
ô linh sủng.
“Chủ nhân.”
“Bái kiến chủ nhân.”
Nhóm người Hoắc Trường Thanh hành lễ.
“Ừ.”
Tề Minh gật đầu: “Đi ra ngoài trông coi đi.”
“Vâng.”