Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 108




Nửa giờ sau cuộc chiến kết thúc.

Toàn bộ hai mươi ba con huyết hầu bị chém chết, bắt đầu thu thập huyết hầu

tâm huyết, nhưng đến tay Nguyên Phượng cũng chưa đến một cân tâm huyết.

Phải biết rằng, thực ra Nguyên Phượng chém chết một con huyết hầu, cho dù

nói thế nào thì cũng không chỉ có mỗi một cân huyết hầu tâm huyết, điều này

làm cho Nguyên Phượng càng khó chịu hơn.

Nhưng mà, nàng cũng không còn cách nào, ai bảo tu vi của nàng là yếu nhất cả

đội cơ chứ?

Chỉ có thể chịu đựng, tiếp tục tiến lên.

Đoàn người Nguyên Phượng dần dần xâm nhập vào Huyết Hầu sơn, huyết hầu

bị giết chết cũng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng tiến gần đến việc hoàn

thành nhiệm vụ.

Nhưng mà đại sư tỷ Trương Sở Vũ người đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ lại muốn

Huyết Hầu Tửu mà Huyết Hầu Yêu tộc làm ra, cho nên đội ngũ không ngừng

tiếp tục thâm nhập vào bên trong.

Cuối cùng bọn họ cũng tìm thấy sào huyệt của Huyết Hầu Yêu tộc, hơn nữa

cũng phát hiện ra Huyết Hầu Tửu mà Huyết Hầu Yêu tộc làm ra, nhưng lại

khiến Huyết Hầu Yêu Vương chú ý.

Rống! Rống! Rống!!

Huyết Hầu Yêu Vương ngửi thấy mùi máu tươi ở trên đám người Nguyên

Phượng, nhất thời đôi mắt một mảnh huyết hồng, tràn ngập cuồng bạo sát ý,

điên cuồng hét to một tiếng, một lũ Huyết Hầu Yêu Tướng ở chung quanh chạy

tới.

Ầm ầm!

Cùng lúc đó, Huyết Hầu Yêu Vương cũng chạy tới đánh giết.

“Huyết… Huyết Hầu Yêu Vương!”

Trương Sở Vũ bị dọa sợ, mặt mũi không còn chút máu, cực kỳ hoảng sợ, thét

lên một tiếng kinh hoàng, không còn một chút dục vọng nào muốn tiếp tục

chiến đấu, xoay người liền bỏ chạy.

“Mau trốn đi!”

“Huyết Hầu Yêu Vương là Yêu thú Kết Đan cảnh.”

“Trốn mau!!!”

Những người khác đã cướp đường chạy như điên.

“Ừng ực!”

Nguyên Phượng nuốt nuốt nước miếng, nàng vốn nghĩ, không biết có thể lấy

được một chút Huyết Hầu Tửu mang về hiếu kính Tề sư thúc hay không, nhưng

mà bây giờ xem ra, căn bản là không có khả năng, vẫn là mau mau trốn đi.

“A!!!”

“Cứu mạng!”

“Phốc!!!”

Nguyên Phượng nghe thấy tiếng những sư huynh sư tỷ khác kêu lên thê lương

thảm thiết, nhưng nàng chỉ có thể làm như không nhìn thấy, toàn lực mà chạy

trốn, căn bản không dám dừng lại, mấy lần quay đầu xem, đã thấy mấy vị sư

huynh sư tỷ bị những tên Huyết Hầu Yêu Tướng kia chém giết một cách tàn

bạo.

Vô cùng thê thảm.

Ở đằng trước và bên cạnh Nguyên Phượng, còn có mấy vị sư huynh và sư tỷ

cũng đang chạy trốn giống nàng, bọn họ cũng bị dọa sợ đến nỗi mặt mũi không

còn một giọt máu, cực kỳ hoảng sợ.

“A!”

Phốc!

Trương Sở Vũ bị Huyết Hầu Yêu Vương một chưởng đánh bay, miệng nàng

phun máu tươi, quật ngã một hàng cây, cũng không biết sống hay chết, Huyết

Hầu Yêu Vương điên cuồng hét lên, liếc mắt nhìn bốn phía, ánh mắt nhìn chằm

chằm mấy người Nguyên Phượng đang chạy nhanh nhất.

Oanh!

Huyết Hầu Yêu Vương nhảy lên một cái, trực tiếp chạy tới đánh giết.

“!!!”

Đôi mắt xinh đẹp của Nguyên Phượng trừng to.

“Chết đi.”

Bỗng nhiên, một sư tỷ bên cạnh Nguyên Phượng sắc mặt tàn nhẫn, dùng một

tay đẩy ngã Nguyên Phượng, muốn dùng Nguyên Phượng để cản lại phía sau,

trì hoãn thêm một chút thời gian của Huyết Hầu Yêu Vương.

“Ngươi!!!”

Nguyên Phượng quá sợ hãi.

Ầm ầm!

Một tiếng vang thật lớn.

Ngay tại thời khắc nguy hiểm, Nguyên Phượng lăn sang một bên may mắn

tránh thoát, nhưng con đường tháo chạy ở đằng trước lại bị Huyết Hầu Yêu

Vương chắn mất, trên mặt của Huyết Hầu Yêu Vương nở nụ cười dữ tợn,

nghịch ngợm mà nhìn chằm chằm Nguyên Phượng.

“Bạo Vũ Lê Hoa Đồng!”

Xoạt!

Đúng thời khắc nguy cấp, Nguyên Phượng không kịp suy nghĩ nhiều, trực tiếp

lấy ra Bạo Vũ Lê Hoa Đồng mà Tề Minh đưa cho nàng, rót linh lực vào, kích

phát cái pháp khí dùng một lần duy nhất này: “Sư thúc à sư thúc, ngươi nhất

định không được gạt ta nha, uy lực của pháp khí này nhất định phải đủ mạnh

nha, nếu không, sau này không còn ai nấu linh thiện cho ngươi nữa đâu.”

Ầm!

Bạo Vũ Lê Hoa Đồng uy năng bạo phát.

Hưu hưu hưu!!!

Trong chốc lát mười hai vạn chín nghìn sáu trăm cây kim châm nhỏ như cọng

tóc, giống như là kiếm khí, chỉ nháy mắt bắn ra khắp nơi, giống một bông hoa

hoa sen rực rỡ, bùng nổ về phía Huyết Hầu Yêu Vương.

Nguyên Phượng trừng lớn đôi mắt xinh đẹp lên nhìn chằm chằm, kìm hãm uy

năng bao hàm của Bạo Vũ Lê Hoa Đồng lại, đem đến một sự nguy hiểm chí

mạng cho Huyết Hầu Yêu Vương

Ngay lúc này.

Huyết Hầu Yêu Vương đã bị cơn chấn động làm cho sợ hãi.

Nó là bị âm thanh của Bạo Vũ Lê Hoa Đồng, và uy lực của kiếm đạo bao hàm

trong đó làm kinh sợ, đến nỗi rơi vào trạng thái ngây ngốc trong một khoảnh

khắc.

Bên trong giác quan của Huyết Hầu Yêu Vương.

Thứ nó nhìn thấy không phải là mười hai vạn chín ngàn sáu trăm cây kim châm

nhỏ giống như sợi tóc, mà là một vị kiếm tu có sức mạnh tột cùng, cao cao tại

thượng, nhìn xuống nó với ánh mặt lãnh lẽo, tựa như đang phán xét nó vậy.

Hơn nữa.

Trên đỉnh đầu của vị kiếm tu này có một đóa hoa sen màu xanh thập nhị phẩm,

bên trái lại có một thanh Thanh Phong Kiếm dài ba thước, bên phải là một thanh

kiếm giống như đỉnh núi.

Soàn soạt!

Sau đó.

Vị kiếm tu có sức mạnh tột cùng ấy lại vung một kiếm về phía Huyết Hầu Yêu

Vương.

Mà một kiếm này.

Gây ra mưa to gió lớn đầy trởi, gió lớn là do kiếm phong tạo thành, mưa to là do

kiếm vũ tạo thành, nó căn bản không có cách nào chống lại được, không có

cách nào đối đầu được.

“Không!!!”

Trong lòng Huyết Hầu Yêu Vương sợ hãi hét lên.

Phù! Phù! Phù!!!

Mười hai vạn chín ngàn sáu trăm cây kim châm nhỏ như sợi tóc ầm ầm lần lượt

đi vào trong người của Huyết Hầu Yêu Vương, nửa người trên của Huyết Hầu

Yêu Vương đang sống sờ sờ bị vỡ thành máu thịt khắp trời.

Róc rách!!!

Máu tươi chảy xuống, khiến hơn nửa người của Nguyên Phượng đều bị dính

một màu đỏ tươi, mùi tanh của máu xộc vào mũi khiến Nguyên Phượng đang

trong tâm trạng dao dộng tỉnh táo trở lại.

Ngốc rồi.

Nguyên Phượng đã nhìn đến ngốc rồi.

“…”

Sau đó.

Nàng nhịn không được hít vào một hơi, nhiệt độ xung quang dường như đã hạ

xuống mức thấp nhất.

Ánh mắt của Nguyên Phượng nhìn chăm chú vào Huyết Hầu Yêu Vương đã

mất mạng, nàng sớm đã vô cùng kinh sợ rồi “Đây… đây…, uy năng của Bạo

Vũ Lê Hoa Đồng này cũng quá nghịch thiên rồi.”

“Phải biết rằng.”