Giãy giụa, thoát đi, bảo hộ
"Ha a...... Ha, hức, không thể bắn......"
Trên trán nhễ nhại mồ hôi, nhục hành sưng to tới cực hạn, mã nhãn khép mở nỗ lực muốn phun chút gì đó ra.
Động tác Tiểu Nhã vẫn tiếp tục, đầu ngón tay xoa xoa đầu nấm, động tác thuần thục đầy kỹ xảo làm Thiệu Vanh nháy mắt dựng thẳng eo, phát ra tiếng thở rên nhẫn nhịn thống khổ.
Nàng căng cơ eo bụng, nỗ lực chặn tinh dịch lưu thông, bộ dạng giãy giụa làm Sài phu nhân rất đỗi hài lòng, nữ nhân chống cằm cẩn thận nhìn ngắm.
"Đúng vậy, là như vậy, giãy giụa nữa đi ~~ Ta thích xem cô giãy giụa như thế ~~"
"Đừng! Đừng cởi, xin cô!"
Tay còn lại của Thiệu Vanh giữ lấy vai Tiểu Nhã,
Omega cởi cúc áo phía trước, lộ ra cặp nhũ no đủ tuyết trắng rung rinh trước mặt Alpha.
Thiệu Vanh làm sao chịu được cặp vú to tròn đó, thân thể tuổi trẻ liền bừng lên dục hỏa, suýt nữa bắn ra.
"Hứcc......"
Ngón tay kẹp chặt nhục hành, ức chế bản năng thân thể.
Bụng nhỏ lửa thiêu càng thêm mãnh liệt, bị kẹp chặt cũng ngày một đau đớn.
Không được...... Cứ thế này không được......
Thiệu Vanh bắt đầu hoảng hốt, nhưng đã bị tin tức tố của Omega ảnh hưởng, cả người đều toát ra hơi nóng.
Tầm mắt trước mặt đã bị ảnh hưởng, gương mặt tươi cười của Sài phu nhân bắt đầu trở nên mơ hồ.
"Hô...... Hô......"
Nàng không thể nào nhịn thêm được nữa.
Cần phải nghĩ cách bỏ chạy!
Ngoài cửa có vệ sĩ của Sài phu nhân canh giữ, nếu bên trong xảy ra chuyện gì, tất nhiên bọn họ sẽ vọt vào khống chế nàng trước.
Mà Sài phu nhân cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, lại còn có thêm Tiểu Nhã.
Thiệu Vanh nhìn nhất cử nhất động của nữ nhân, ở trong đầu nghĩ ra một cách.
Cách này tuy rằng mạo hiểm nhưng tỷ lệ thành công cao nhất.
Tuyến thể non trẻ bắt đầu vận chuyển, tản ra tin tức tố không mùi, từ từ ăn mòn hàm lượng oxy trong không khí, lan rộng ra như chất độc.
Thiệu Vanh căng cơ bắp cả người.
Nhìn chăm chú vào tất cả động thái trong phòng,
Chờ đến khi tin tức tố của mình hoàn toàn khởi động, thậm chí tuyến thể đã hơi đau đớn.
Nàng đột nhiên phát lực, đẩy tiểu Nhã ra, từ dưới mặt đất nhằm về phía Sài phu nhân.
Khoảng cách ngắn như thế, Beta còn chưa kịp phản ứng kêu to đã bị Thiệu Vanh bịt kín miệng.
"Không được kêu......"
Alpha cả người mồ hôi ướt đẫm, lòng bàn tay cũng nhớp nháp mồ hôi tanh mặn.
Nàng điều động tin tức tố trong thân thể, vận chuyện xung quanh người Sài phu nhân, hình thành một vùng chân không ngăn cách với không khí.
Có lẽ vì đã trải qua sinh tử,
Sài phu nhân chỉ dùng ánh mắt cực nhạt nhìn nàng, trong mắt hàm chứa ý vị nàng xem không hiểu, sau đó chậm rãi rũ mắt xuống, hôn mê.
Lâm Chân vẫn luôn nói, ở bên cạnh nàng dường như đầu óc rất dễ trống rỗng, mơ màng muốn ngủ, như bị thứ gì đó thôi miên.
Đây là năng lực đặc biệt của tuyến thể nàng.
Thôi miên, nhưng trước mắt chỉ ở khoảng cách cực gần, gần sát thân thể mới có thể hoàn toàn phát huy tác dụng.
Chờ đến khi Sài phu nhân chìm vào hôn mê trên sô pha,
Thiệu Vanh nhanh chóng lấy lại quần áo của mình, tròng lên người.
"Ư hưm......"
Nhục hành cương cứng kẹt bên trong quần, quá hồi hộp khiến giờ phút này Thiệu Vanh không rảnh mà lo đến nó.
Nàng nhìn qua Tiểu Nhã, hỏi: "Cô cũng bị chị ta cưỡng ép đúng không? Có muốn chạy thì chạy theo tôi luôn đi!"
Tiểu Nhã lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, khép áo lại, bất lực rũ mắt, lắc lắc đầu.
"Cô không nói được?"
Vừa rồi Thiệu Vanh liền có suy đoán, đánh cược Tiểu Nhã không nói được.
Từ lúc gặp mặt đến giờ, Omega chưa từng nói ra một chữ,
Cho đến giờ khắc này, nàng mới hoàn toàn xác minh ý nghĩ này.
Tiểu Nhã gật gật đầu,
Lôi kéo tay nàng đi hướng cửa sổ.
Nam thành không có tòa nhà nào quá cao, các nàng đang ở tầng thứ tám,
Thiệu Vanh nhìn xuống, tất cả đã chìm vào màn đêm, thấy không rõ cảnh sắc dưới lầu, có lẽ chỉ cần một chút bất cẩn là sẽ ngã xuống.
Tiểu Nhã chỉ về phương xa, viết vào lòng bàn tay nàng một chữ,
"Trốn."
Thiệu Vanh thần sắc nghiêm trọng, biết chuyện này nguy hiểm cỡ nào.
Vẻ mặt Tiểu Nhã hoảng sợ như muốn cảnh cáo nàng, một khi Sài phu nhân tỉnh dậy, hậu quả không dám tưởng tượng.
"Cảm ơn."
Nàng hít sâu một hơi, mở cửa sổ ra, gió lạnh thấu xương từ bên ngoài thổi vào, nháy mắt làm thân thể nóng bỏng của nàng lạnh băng.
Thiệu Vanh men theo kết cấu hoa văn lồi lõm bên ngoài, leo xuống từng tầng một.
Mồ hôi sợ hãi ướt đẫm quần áo,
Cho tới khi tiếp đất, lòng nàng vẫn còn sợ hãi.
Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu, Sài phu nhân đáng sợ thế nào nàng đã được lĩnh giáo, quản lý nói đúng, vô danh tiểu tốt như nàng, có lẽ chết ở đâu cũng sẽ không ai để ý.
Giữa đêm khuya, nàng bắt đầu chạy chiếc xe đạp second-hand của mình về chỗ ở.
Vì để dành tiền,
Nàng và Lâm Chân ở vùng ngoại thành rất xa,
Nơi đó là xóm nghèo nổi danh Nam thành, một phòng đại khái cũng chỉ đủ hai người nằm xuống dư ra một ít không gian.
Đến khi nàng tới chỗ ở, đã là nửa đêm.
Thiệu Vanh lặng lẽ vào phòng, Lâm Chân đã nghiêng người ngủ say.
Nàng chia số tiền lấy được ở chỗ Sài phu nhân ra làm hai, nửa kia nhẹ nhàng nhét vào dưới gối Lâm Chân.
"Chờ tôi qua khỏi 'kiếp nạn'*, sẽ trở về tìm cậu."
*Từ gốc 风头, là phương ngữ Quảng Đông, chỉ một sự kiện tồi tệ không may.
Tờ giấy cũng nhét xuống dưới gối đầu, Thiệu Vanh tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Tối nay, nàng cần phải rời đi ngay lập tức.
Dựa vào quyền thế của Sài phu nhân, tìm một người ở Nam thành không khó, nàng cần phải đi đến nơi xa hơn.
Cuối cùng Thiệu Vanh không đành lòng quay lại nhìn thoáng qua,
Bóng lưng Lâm Chân vẫn an tĩnh bình thản, hơi hơi phập phồng dưới chăn,
Sau đó,
Thân ảnh trẻ tuổi mà quật cường dần biến mất trong bóng tối của khu ổ chuột.
°° vote đi bé °°
Mới đầu tui tính bỏ qua mấy chương này luôn á, vì tui ko thích cảnh bé Vanh bị hành hạ, khó chịu vô cùng 😑😑😑.