Phận Hồng Nhan

Chương 26: Lưới trời




Nhân, quả có gieo ắt có trả, người sống không thiện, tâm luôn hướng về cái ác thì kết cục sẽ không bao giờ nhận được quả ngọt. Trốn tránh đến cỡ nào thì làm sao thoát khỏi lưới trời bao la, hậu quả mà mình gây ra tưởng chừng giấu được mọi người nhưng làm sao qua mắt được trời cao, ông Nguyễn đã trả một cái giá hết sức đắt đỏ cho tội lỗi của mình.

Chuyện ông Nguyễn bị bắt vì tội buôn hàng quốc cấm được đồn đại rộ lên, miệng truyền miệng câu chuyện cũng vì đó mà được thêu dệt thành ra nhiều câu chuyện khác nhau nữa. Nhà cửa, ruộng đất của ông Nguyễn cũng không còn vì một phần bị niêm phong, một phần là do bà hai và gả nhân tình bòn rút, khiến cho tài sản ngày một hao hụt. Ông Nguyễn buôn hàng quốc cấm cũng nhờ vào sự dẫn dắt của tên nhân tình của bà hai mà lâu nay ông ta ngỡ là anh vợ mình.

Phải nói hắn ta thật sự là một con cáo già, hắn ta dắt mối cho ông Nguyễn nhưng chính mình lại không tham gia vào những phi vụ làm ăn đó, hắn chỉ đứng rìa ngoài để hưởng lợi. Hắn đề phòng lỡ có xảy ra bất trắc thì hắn còn có đường mà lui, ông Nguyễn dễ bị hắn dụ là vì từ đó giờ ông chưa từng hợp tác làm ăn với các hãng buôn ở Sài Thành, nên khi nghe những cái lợi ích trước mắt mà ông ta quên luôn chuyện đề phòng xui rủi. Âu đó cũng là cái quả ông ta phải trả, bao nhiêu chuyện ác do ông gây ra thì bây giờ đã lãnh hậu quả rồi, hằng ngày đối mặt với nhà giam lạnh lẽo, đối mặt với chính lương tâm của mình, sự ăn năn hối hận từng ngày gặm nhấm lấy ông ta.

Nghiệp báo không đến sớm cũng đến muộn, bà hai và gả nhân tình kia sau khi bòn rút, lấy đi số tài sản của ông Nguyễn thì cũng rời khỏi quê hương xứ sở, số tiền đó bà ta dùng để mua nhà ở Sài Thành, cung phụng cho sở thích của bà ấy. Tưởng chừng cứ mãi nhở nhơn mà sống như vậy thì gả nhân tình của bà ta giở thói trăng hoa, hắn bắt đầu đốt tiền vào nơi ăn chơi chốn Sài Thành. Hết bài bạc đến rượu chè hút sách, hắn bao nuôi mấy cô ở Sài Thành nữa, tiền bạc cũng vì đó mà ngày càng tiêu tốn.



Bà hai sau khi phát hiện được hắn bao nuôi các mỹ nữ Sài Thành thì nổi cơn ghen, mỗi khi hắn về nhà bà ta lại chì chiết, mắng chửi, mãi cho đến một ngày hắn về nhà với tình trạng say mèm, hắn về nhà định lấy thêm tiền rồi đi tiếp, đang lục lọi thì bà hai phát hiện

"Bỏ xuống! Ông định lấy tiền đem cho đám con gái hư thân mất nết đó nữa phải không?"

Hắn chỉ nhếch mép cười tỏ ra khinh bỉ

"Bà nhìn lại bà coi, có khác người ta không thì hãy lên tiếng"

Hắn nói vậy là có ý muốn ám chỉ bà ta cũng thuộc dạng hư thân mất nết, bà ta phản bội lại chồng mình để theo hắn, chẳng khác nào bà ta đang tự nói chính mình. Bà ta nghe giọng điệu hắn khinh khỉnh nói với mình những lời đó thì bà ta tức điên lên, hai người bắt đầu giằng co, bà ta đưa tay định giật lấy số tiền trên tay hắn, hắn ta tuy say nhưng vẫn còn mạnh lắm. Trong lúc xô đẩy hắn ta thẳng tay tát vào má bà ta một cái thật mạnh, đến độ mà bà ta rách tươm khoé miệng. Hắn chẳng thèm ngó lấy một cái mà còn đẩy bà ta một cái thật mạnh rồi bỏ đi.

Rồi cái gì đến nó cũng đến, hắn ta suốt ngày chỉ biết cờ bạc, gái gú nên dẫn đến mang nợ, số tiền nợ ngày một nhiều ở sòng bài. Tiền bạc ở nhà cũng cạn, hắn bị chủ nợ truy đuổi, hắn trốn chui chốn nhủi không dám ló mặt về nhà. Từ một người có tiền, vung tay không biết tiếc giờ thân sơ thất sở, trốn chui ngoài đường, nhà cửa thì hắn đã lấy giấy tờ đem cầm cố luôn rồi. Bà ta bàng hoàng khi chủ nợ đến xiết nhà, tống cổ hai má con bà ta ra đường, bà ta bây giờ cũng thảm như hắn.



Dòng đời đưa đẩy, bà ta một lần nữa với được khúc gỗ cứu mạng, bà ta bất chấp tất cả làm liều, bà ta cặp với một đại gia có tiếng đất Sài Thành, được ông ta cung cấp tiền bạc cho tiêu sài nên bà ta đắc ý lắm. Gả nhân tình của bà ta đâu dễ dàng buông tha cho bà, hắn sau khi hỏi thăm thì lân la mò tới tìm bà, hắn đến xin tiền bà nhưng bà không cho, còn kêu người tống cổ hắn đi.

Mang cơn tức trong lòng, hắn nghiến răng, nếu ăn không được thì hắn phải đạp đổ cho bà ta biết mặt. Hắn dò hỏi thì biết người đàn ông đang bao nuôi bà ta đã có gia đình, vợ của ông ta nổi tiếng vì độ ghen và giữ chồng. Hắn ta nắm được thóp đó nên đã viết một lá thư ẩn danh, chỉ điểm cho vợ ông ta về nơi ở của nhân tình chồng bà, lá thư đến tay, bà ta nổi lên lòng ghen ngút trời. Không chần chừ, bà ta mua một lọ axit đi tới nơi ở của nhân tình chồng mình, đến nơi bắt gặp chồng mình đang ngồi âu yếm người đàn bà khác, bà ta không kiềm được cơn tức giận mà lao vào tát bà hai một cách mạnh bạo. Chồng bà có cản nhưng do sợ vợ nên ông cũng đành thôi, đi cùng bà còn có mấy người nữa, bà ta kêu người lôi chồng mình ra xe, còn bà ở lại vừa nắm tóc bà hai vừa gằn giọng

"Mày thích giựt chồng bà lắm phải không? Hôm nay gặp bà thì mày tới số rồi, con quỷ sứ"

Vừa nói xong bà ta tạt thẳng lọ axit vào mặt bà hai, quá bất ngờ nên bà hai không kịp né, chất lỏng axit khi chạm vào da thịt bắt đầu nóng lên, da mặt bà hai bị chất đó đốt cháy, bà ta chỉ biết ôm mặt rồi la hét cầu cứu.

Tuy được cứu kịp thời nhưng một bên mắt và một bên mặt bà ta đã bị huỷ hoại, người không ra người ma không ra ma. Sau khi tỉnh lại bà ta đã điên loạn mà gào thét, bà ta run run đưa tay sờ lên mặt mình rồi gào khóc. Kết cục của những con người tàn ác sẽ không bao giờ lãnh được quả tốt, từ nay bà ta sẽ phải sống với khuôn mặt gớm ghiếc đó.

Nói về hắn, sau khi chỉ điểm cho vợ ông ta biết thì hắn cũng có lén rình để coi bà ta định làm gì, hắn thấy được bà ta tạt axit bà hai, dựa vào đó mà hắn đi tìm gặp uy hiếp để kiếm chút tiền từ vợ ông ta. Bà ta cho tiền nhưng tức lắm vì bị uy hiếp, bà ta sai người trừ khử hắn, để cho hắn vĩnh viễn không đến tìm bà ta nữa.



Bây giờ hắn không những bị chủ nợ truy đuổi mà còn thêm đám người của bà ta thuê nữa, có chạy trời cũng không khỏi nắng. Hắn bị bọn người đó phát hiện khi đang loanh quanh ở chợ, bọn chúng chia nhau ra đuổi bắt hắn. Hắn bị rượt cho đến đường cùng thì bị bắt, bọn người đó đem trói hắn ở một căn nhà bỏ hoang rồi dùng cây đập gãy chân hắn, đau đớn hắn gào thét trong nỗi thống khổ. Khi bọn người đó đang chuẩn bị giết hắn thì hắn đã nới lỏng được dây trói rồi tháo chạy, bọn chúng đuổi theo, chân hắn bị thương nên chỉ còn cách làm liều là nhảy xuống sông. Hắn thà liều một lần có khi thoát thân được, còn hơn bị bắt lại rồi giết chết.

Cuối cùng hắn thoát được, nhưng cái chân của hắn đã vĩnh viễn bị gãy, hắn sống lê lết ngoài chợ, xin ăn từng đồng bạc từ những người dân trong chợ để sống qua ngày. Luật trời rất công bằng, không ai có thể tránh được, nghiệp báo luôn hiện hữu và ta phải trả trong kiếp này khi ta còn sống.

Một ngày nọ, hắn đang lê lết trên đường thì bắt gặp bà hai, hắn không nhìn ra bà ta nhưng bà ta thì nhận ra hắn rất rõ. Bà ta nhớ lại những chuyện mà hắn làm với mình thì nỗi uất hận lại dâng lên, bà ta lấy trong người ra một con dao rồi lao về phía hắn, bà ta phải giết hắn, người đã huỷ hoại cuộc đời bà ta, khiến bà ta sống không bằng chết.

Bị đâm bất ngờ hắn không kịp phản ứng, chỉ trợn mắt rồi nhìn bà ta, hắn từ từ gục xuống. Chết rồi, hắn chết thật rồi, bà ta phá lên cười như điên như dại, bà ta quăng con dao rồi chạy đi, bà ta hoá điên. Điên loạn la hét, hết cười rồi khóc, bà ta chạy ra đến con sông lớn rồi nhảy xuống, do nước cuốn mạnh nên không ai cứu được. Kết thúc cuộc đời của những kẻ ác nhân thất đức, kết cục bi thảm thật sự, một kiếp người sống trong toan tính, tội lỗi đã kết thúc.