Phận Hồng Nhan

Chương 22: Chia cắt




Cứ ngỡ cuộc sống cứ như vậy bình lặng trôi qua, hằng ngày được trải qua cực khổ, vui, buồn có nhau. Nhưng chuyện đời đâu ai biết trước chuyện gì sẽ xảy đến với mình, chuyện cô không còn học ở trên Sài Thành đã bị ông Nguyễn phát hiện.

Ông Nguyễn sẽ không biết nếu như ông không tình cờ ghé ngang định thăm cô khi ông đang đi công chuyện trên Sài Thành, hôm đó ông có đi bàn công chuyện mần ăn trên đó, bỗng dưng lại muốn ghé ngang thăm cô nên ông biểu sốp-phơ đánh xe qua trường cô. Tới nơi ông ta mới tá hoả được biết là cô đã xin về quê từ mấy tháng trước rồi, kỳ thi cũng đã kết thúc từ lâu.

Ông Nguyễn nghe nói cô về quê nhưng sao lại không về nhà, càng nghĩ ông càng thêm bực mình. Ông hầm hầm bước ra xe rồi biểu sốp-phơ mau quay trở về quê. Ông ta bực chuyện của cô một, còn mười phần còn lại ông ta đang vô thế kẹt vì công chuyện mần ăn dạo gần đây không được suôn sẻ cho lắm, ông ta đang mắc nợ.

Mấy tháng trước ông ta có gặp cha của Phú Trung, hai người có bàn bạc về chuyện cưới sinh của cô và cậu. Ông ta đang bí bách nên định bụng gả cô cho nhà Phú Trung càng sớm càng tốt vì ông ta sẽ được lợi, vẹn cả đôi đường, vừa có thêm chỗ chống lưng, vừa lấy lại được danh tiếng bao năm qua.

Về tới nhà, ông sai người túa ra đi kiếm cô. Nếu cô đã về quê thì nhất định chỉ loanh quanh trong làng thôi. Mọi người nghe theo lời chỉ huy cũng túa ra, chia nhau đi kiếm cô hai nhà họ. Nhưng muốn kiếm cũng không phải dễ, vì đâu có ai ngờ rằng cô hai đang ở cùng với bà ba, người vợ thứ của ông Nguyễn.

Kiếm mấy ngày trời vẫn không gặp, ông Nguyễn lại càng thêm tức, nhỡ chuyện này lọt ra bên ngoài tới tai gia đình Phú Trung thì ông còn biết giấu mặt mũi đi đâu. Con gái lớn bỏ nhà đi đâu không biết, ông lo sợ tiếng dữ đồn xa nên càng gấp rút sai người đi tìm kiếm ở cả làng bên cạnh.

Người trong làng ít khi gặp cô nên họ cũng không nhớ cô là con nhà ai, họ chỉ thấy cô quen quen nhưng không chắc lắm. Mỗi khi cô đi dạy, cô sẽ mang mắt kính và thắt tóc nên rất khó để nhận ra cô. Tình cờ một hôm cô đang trên đường đi dạy về thì đụng phải thằng Tí, tất nhiên là nó nhận ra cô hai nhà nó



"Cô hai! Cô hai đi đâu mấy tháng nay vậy, ông đang lo cho cô lắm, cô theo con về nhà nghen"

Cô vội lắc đầu rồi kéo thằng Tí đi ra chỗ khác vắng hơn để nói chuyện, cô biết chuyện này sớm muộn gì cũng đến tai cha cô. Trong nhà ngoài con Mùi ra thì có thằng Tí là đứa cô tin tưởng nhất, cô dặn thằng Tí không được báo cho ông biết là đã gặp cô, cô biết nó là đứa sống tình cảm nên mới kể cho nó nghe mọi chuyện. Nó nghe xong thì thấy thương cho hoàn cảnh của cô nó và bà ba nên nó gật gù rồi quay về. Nó sẽ không nói cho ông biết chuyện nó gặp được cô, nó sẽ làm ngơ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng không may là lúc nãy khi nó gặp cô, còn có một người nữa bắt gặp. Con hầu của bà hai nó vô tình thấy thằng Tí trên đường nên định đi lại hỏi coi nó có tin tức gì mới không, ai ngờ đi gần tới thì thấy thằng Tí nó đứng lại rồi gọi ai đó là cô hai. Con hầu nó nhìn kĩ lại thì đúng là cô hai nhà nó, lúc đầu nó nhìn không ra vì cô trông lạ quá.

Nó không đi lại chỗ thằng Tí mà kiếm chỗ núp vào để nghe trộm, nó nghe được hết câu chuyện của cô. Nó cười thầm trong bụng, lần này thằng Tí chết chắc rồi, nó nhanh chân chạy về nhà báo lại với ông Nguyễn chuyện thằng Tí.

Ông ta nghe xong thì mặt hầm hầm kêu người lôi cổ thằng Tí lên cho ông hỏi chuyện, thằng Tí vì che giấu cho cô nó nên nhất quyết không nhận là mình đã gặp cô hai. Ông Nguyễn càng thêm tức, ông lấy roi đánh tới tấp lên người thằng Tí, mặc dù đau nhưng nó vẫn không hé môi nữa lời. Ông ta càng thêm hăng máu, ông đánh nó đến khi da thịt nó tứa máu rồi gục xuống thì mới chịu dừng lại. Ông ta cho người nhốt nó lại trong củi, bỏ đói, đến khi nào nó chịu khai thì thôi.

Con hầu nó hả hê lắm, đúng là chủ nào tớ đó. Ông ta biểu nó đi canh rồi tìm bằng được chỗ ở của cô, sắp đến ngày nhà người ta qua coi mắt, thưa chuyện nên ông càng cho người tìm kiếm cô. Đối với ông bây giờ chỉ còn biết quan tâm đến tiền bạc và danh vọng, cô lớn rồi phải có trách nhiệm trả hiếu cho cha má.

Suốt mấy ngày liên tiếp, cô không đi dạy vì cô sợ bị phát hiện. Cô đã bàn bạc với nàng định chờ ít ngày nữa mọi chuyện lắng xuống sẽ cùng nhau đi nơi khác sinh sống, nhưng chuyện còn chưa thành thì bất thình lình ông Nguyễn đã phát hiện ra chỗ ở của cô, ông ta kéo người qua bắt cô về.

Ông ta phát hiện được là do con hầu chỉ đường, nó lân la ngoài chợ hỏi thăm tin tức, chỗ ở của nàng. Mấy người trong chợ thì nhiều chuyện có tiếng, nó lân la vài ba hôm thì cũng nghe ngóng được chỗ ở của nàng. Nó báo lại với ông Nguyễn, từ lời bữa nó nghe thằng Tí nói chuyện với cô thì con hầu nó biết cô hai đang ở cùng với bà ba. Chỉ cần tìm được nàng thì sẽ tìm được cô hai

"Khuê! Con giỏi lắm, để cha coi con trốn đi đâu"

Ông ta đứng trước cửa nói vọng vào, vừa dứt lời ông ta lại lớn tiếng sai người đi vào bắt cô



"Tụi bây vô trong đó, bắt cô hai về cho ông"

Sức nữ thì không khoẻ bằng sức nam, vùng vẫy một lúc thì cô bị hai đứa hầu trong nhà giữ chặt lấy. Nàng vì muốn cứu cô nên cũng đã giằng co với bọn chúng, nhưng trong lúc giằng co nàng bị bọn chúng đẩy ngã bị thương. Cô vội chồm tới định chạy lại phía nàng nhưng tay lại bị chúng giữ chặt hơn, cô vừa nhìn nàng vừa chảy nước mắt.

Bọn chúng lôi cô ra trước mặt ông Nguyễn, cô vùng tay, ánh mắt đầy căm giận nhìn ông ta. Ông ta cười nhếch mép rồi gằn giọng, cốt là để muốn nàng nghe

"Coi kìa, cha có mần gì đâu mà con nhìn cha với ánh mắt đó. Mau theo cha về nhà, ở đây với thứ không đường hoàng thì có ngày con cũng bị lây nhiễm"

Cô cắn chặt môi rồi nhìn thằng vào mặt ông Nguyễn hét lên

"Cha không có quyền nói chị ấy như vậy. Cha không có tư cách đó, cha dựa vào đâu mà nói như vậy"

Lời vừa dứt là một cái tát đau điếng giáng xuống má cô, ông ta đỏ mặt mà vung tay đánh cô. Lần đầu tiên trong đời ông ta đánh con gái mình

"Mất dạy! Mày dám ăn nói với cha vậy hả Khuê"

Cô ngước lên nhìn ông ta rồi cười một cách khinh bỉ, cô nói đúng quá nên ông ta thẹn quá hoá giận. Ông ta đỏ mặt tía tai, sai người đem cô về. Mặc cho cô vùng vẫy, bọn chúng vẫn kéo cô đi, nàng vội gượng dậy chạy ra muốn gỡ tay bọn chúng, nhưng một mình nàng và cô thì làm sao chống lại đám người to lớn đó.

Ông ta liếc nhìn nàng rồi phất tay ý biểu mau kéo nàng ra, thấy nàng mãi không chịu buông, bọn chúng mới đẩy mạnh nàng, nàng bị đẩy ngã mạnh đầu bị đập vào cái chỏng tre trước cửa nên trán bị chảy máu. Cô càng thấy càng vùng vẫy, muốn nhào tới bên nàng.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!
2. Nhị Triều Hoàng Hậu - Dương Vân Nga
3. Đợi Mùa Phượng Nở
4. Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
=====================================



"Thả tôi ra, mấy người có nghe không. Mau thả tôi ra..."

Mặc cho cô vùng vẫy thì bọn họ nhất quyết giữ chặt rồi lôi cô đi, cô hét tên nàng trong tuyệt vọng. Người cô thương chảy nhiều máu quá, cô đau lắm nhưng lại không thể thoát ra được. Nàng nằm đó với thân thể đau đớn, nàng cố với tay tới cô nhưng xa quá, càng lúc hình bóng cô càng xa khỏi nàng. Nàng bất lực khóc nấc lên không thành tiếng, con Mùi nó lên tới thì thấy đồ đạc trong nhà bị hất văng ra đất, nàng thì bị thương đang nằm cuộn trên đất.

Nó vội quăng đồ rồi chạy lại đỡ nàng, nàng vẫn còn khóc nấc. Ở nhà có chuyện rồi, cả cô hai cũng không thấy đâu

"Chị Lan! Cô Khuê đâu sao để chị bị như vậy?"

Nàng lắc đầu, giọng nói ngắt quãng

"Khuê....bị....người....ta...bắt...về....rồi....Mùi...ơi!"

Con Mùi thất thần, chuyện gì lại xảy đến với cô và bà nó nữa vậy, họ mới được hạnh phúc không lâu vậy mà ông trời nghiệt ngã chia cắt họ.