Phận Hồng Nhan

Chương 20: Hôn




Khi được sống bên cạnh người mình yêu thương, được tự do làm chủ cuộc đời của mình là điều hạnh phúc nhất, cuộc sống của cô và nàng mỗi ngày đều ngập tràn hạnh phúc, ở cạnh nàng cô lại nhận ra được nhiều điều mới mẻ, cô học được ở nàng tính kiên nhẫn và lòng vị tha. Cô thương nàng luôn chịu thương chịu khó, nàng nhất quyết không phụ thuộc vào cô, ở nhà mỗi khi cô đi dạy thì nàng lại làm bánh rồi mang ra chợ bán. Nàng muốn cùng cô xây dựng cuộc sống nhỏ của cả hai, đối với nàng chuyện cực khổ, vất vả đến đâu nàng cũng chịu được, nàng chỉ sợ cô không quen sống cực khổ vì từ nhỏ có bao giờ người nàng thương sống cảnh thiếu thốn như bây giờ đâu.

Mỗi khi bắt gặp ánh mắt nàng nhìn mình với vẻ lo lắng và áy náy, cô biết nàng đang sợ cô thiệt thòi khi ở cạnh nàng, nhưng đây mới chính là cuộc sống cô muốn. Không cần gồng mình giả tạo, không phải đối mặt với những con người đầy thủ đoạn, cô chỉ muốn được mãi ở bên cạnh người cô thương, cô muốn bù đắp cho nàng những tổn thương, tủi nhục mà nàng phải chịu.

Tuy cô nhỏ hơn nàng hai tuổi nhưng từ nhỏ cô đã suy nghĩ chín chắn hơn tuổi của mình rất nhiều, mặc dù cô không to lớn vạm vỡ như đàn ông, nhưng đối với nàng cô là chỗ dựa vững chắc hơn ai hết, cô biết cách quan tâm người khác, cô đối với mọi người luôn hoà nhã và chừng mực. Nàng cảm thấy bản thân mình may mắn khi gặp được cô, dù quá khứ có biết bao chuyện làm nàng tổn thương, nhưng chỉ cần có cô ở bên cạnh, cô cho nàng cảm nhận được sự yêu thương và che chở.

Cô chưa bao giờ dám làm gì quá phận với nàng dù cho bây giờ cả hai đã sống chung một nhà, đã ngỏ lời yêu thương. Cô chỉ dám ôm nàng hay nhiều hơn là hôn lên má nàng mà thôi, cô luôn dành sự tôn trọng với nàng. Điều gì nàng không thích thì cô sẽ không làm, đối với chuyện thân mật, gần gũi không phải cô không muốn nhưng nàng đã chịu nhiều tổn thương trong quá khứ, cô không muốn gây ra nỗi sợ cho nàng nữa.

Con Mùi tuy hay trêu ghẹo cô và nàng tình tứ trước mặt nó nhưng nó để ý rằng cả hai vẫn còn ngượng ngùng lắm. Nó nghĩ phải để cho hai người có không gian riêng, nên nó xin phép đi về thăm nhà vài ngày để nhường lại không gian riêng cho hai người.

Ở nhà chỉ còn lại cô và nàng, mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường. Hằng ngày cô đi dạy, nàng ở nhà làm bánh mang đi bán, giờ đây nàng đã không còn là bà ba nhà họ Nguyễn nữa nên ra chợ mọi người cứ xì xầm to nhỏ về nàng, họ xì xầm không biết cớ sao mà nàng lại bị đuổi ra khỏi nhà, nàng nghe hết chứ nhưng nàng không bận tâm. Chuyện này chỉ có người trong cuộc mới tỏ, nàng cũng không muốn giải thích hay biện minh, ai làm sai thì có trời biết, đất biết.

Hôm nay cô đi dạy về sớm hơn mọi ngày, đi ngang chợ định mua một ít đồ, cô đang đứng lựa đồ thì nghe mấy bà trong chợ xì xầm về nàng

"Ê! Mấy bà nghe dụ gì chưa? Tui nghe nói con nhỏ Ngọc Lan vợ ba của ông Nguyễn, nó bị ổng đuổi ra khỏi nhà rồi, mà nghe đâu ổng đuổi nó vì nghe nói nó có nhân ngải bên ngoài đó"

Họ cứ thế xì xầm, nói xấu nàng, cô đứng nghe rõ từng câu một. Cô nắm chặt hai bàn tay mình định quay ra nói lại mấy người đó, vừa định cất bước đi có ai đó nắm lấy tay cô kéo lại. Cô quay lại thì bắt gặp ánh mắt nàng, nàng kéo tay rồi lắc đầu với cô. Nàng đang thu dọn đồ về thì bắt gặp cô đang đứng mua đồ, thấy cô cứ đứng im rồi nàng nghe thấy tiếng xì xầm về mình, ngó thấy cô định đi lại chỗ mấy bà tám kia nàng mới đi lại kéo tay cô. Nàng khẽ nói với cô

"Mình về thôi Khuê..."

Cô đang rất tức giận vì nghe mấy người đó nói xấu nàng, trên đường đi cô mới lên tiếng hỏi nàng

"Sao chị lại cản Khuê, mấy người đó chuyện không nói có, chị có mần chuyện chi sai quấy đâu mà lại không cho Khuê nói"

Nàng chỉ lắc đầu rồi cười nhẹ với cô, lâu nay cô không biết là nàng bị người ta nói xấu, giờ biết rồi cô rất muốn đi nói lại với đám người đó. Nàng thấy vẻ mặt nhăn nhó khó chịu của cô thì bật cười, về tới nhà thấy cô vẫn còn khó chịu nên nàng mới đưa tay nựng má của cô rồi khẽ nói

"Sao đó? Bé Khuê của chị vẫn còn giận hả đa?"

Thấy cô vẫn im lặng, nàng mới ôm lấy mặt cô rồi hôn lên má cô một cái

"Thôi mà....đừng giận nữa nha, kệ họ đi họ có miệng thì họ nói mình không cản được đâu"

Cô nhìn nhìn nàng rồi nói

"Nhưng....Khuê không nỡ để chị bị người ta nói xấu như vậy"

Mỗi khi có ai đụng đến nàng là y như rằng cô rất khó kiềm chế lại cơn tức giận của mình, thấy cô vẫn chưa nguôi giận, nàng khẽ bật cười rồi hỏi

"Mần sao mới chịu hết giận hả đa?"

Cô nhìn nàng rồi lấy tay chỉ chỉ lên má

"Bên này chị chưa hôn"

Nàng cười cười rồi hôn nhẹ lên má cô, nàng biết cách dỗ con người này rồi. Lúc này cô mới chịu cười với nàng, đưa tay lên nựng nhẹ má nàng rồi đứng lên đi giúp nàng nấu cơm.

Tối đó thấy nàng đang ngồi vá lại cái túi áo, cô mới đi lại ngồi gần nàng. Nàng thấy cô ngồi kế bên thì mỉm cười rồi cúi xuống tiếp tục vá cho xong cái túi. Bỗng đang luồn cây kim lên thì nàng bị đâm vào tay, cô ngồi gần liền nắm lấy tay nàng đưa lên miệng mút lấy để cho máu đừng chảy ra nữa, hành động của cô làm nàng thoáng bối rối, dưới ánh đèn dầu mờ mờ cô ngó thấy hai má nàng bắt đầu ửng hồng. Dưới ánh đèn mờ cô lại thấy nàng đã đẹp lại càng đẹp hơn, cô nhìn nàng rất lâu rồi đưa tay lên sờ nhẹ khuôn mặt người thương.

Nàng cũng nhìn sâu vào đôi mắt cô, cô tiến lại gần mặt nàng rồi hôn lên môi nàng. Cô chỉ chạm nhẹ rồi rời ra, đây là lần đầu tiên cô mới dám hôn nàng như vậy. Nàng mở mắt ra nhìn cô, trên môi còn đọng lại hơi ấm của cô, ngó thấy cô đang chăm chú nhìn mình, nàng đưa tay ôm lấy cổ cô rồi chạm môi mình lên môi cô lần nữa.

Cô hơi giật mình nhưng rất nhanh cũng nhắm mắt lại rồi chìm vào nụ hôn với nàng, cô hôn thật chậm như muốn cho nàng biết cô luôn tôn trọng nàng. Nụ hôn kéo dài thật lâu, càng hôn trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác nhộn nhạo khó tả, cô khẽ siết lấy eo nàng rồi kéo nụ hôn sâu hơn.

Khi chạm vào người mình thương, cảm xúc là thứ khó khống chế nhất. Cô rất muốn được gần gũi với nàng nhưng cảm nhận được vòng tay nàng đang dần buông lỏng, cô khẽ tách ra khỏi nụ hôn rồi nhìn nàng, nàng không muốn thì cô cũng không dám đòi hỏi gì thêm. Nàng nhìn cô với ánh mắt áy náy rồi khẽ thì thầm

"Chị....không...xứng với Khuê, chị....không...còn...trong...trắng nữa"

Cô biết nàng đang mặc cảm vì quá khứ, cô khẽ lắc đầu rồi ôm nàng vào lòng, cô khẽ thì thầm với nàng

"Chị...có thương Khuê không?"

Nàng vội gật đầu trả lời cô, nàng thương cô nhiều lắm, càng thương nàng lại càng cảm thấy bản thân mình nhơ nhuốc không xứng với cô. Thấy nàng gật đầu cô mới nói tiếp

"Khuê cũng thương chị nhiều lắm, Khuê không quan tâm chuyện quá khứ, Khuê chỉ biết hiện tại chị là người mà Khuê yêu thương. Chị đừng cảm thấy bản thân mình không xứng với Khuê nữa, Khuê thương chị vì chị là chị, hứa với Khuê đừng nghĩ vậy nữa nghen"

Nàng ôm siết cô rồi vùi mặt vào lòng cô, nàng cảm thấy hạnh phúc vì cô không để tâm đến quá khứ của nàng. Cô vẫn luôn ân cần và yêu thương nàng như vậy, đối với nàng đây là phước phần mà nàng không biết phải tu mấy kiếp mới gặp được cô. Cô cũng vòng tay ôm lấy nàng, người cô thương còn giấu cô chuyện gì nữa đây, nàng vẫn cứ ôm mọi thứ vào người. Cô hôn nhẹ lên mái tóc đen nhánh suôn mượt của nàng

"Chị có chuyện gì cũng đừng giấu Khuê nữa, Khuê đau lòng lắm"

Nàng nhẹ siết lấy eo cô rồi khẽ gật đầu, nàng sẽ không giấu cô nữa.