Phấn Hoa Lầu Xanh

Chương 83




Dạ Thần đặt hai tay ra sau đầu để gối lên. Bàn tay nắm chặt duy trì bản thân áp chế lửa nóng trong người. Nếu như hắn không kiềm chế được thú tính của mình thì đã sớm nhào lên như sói đói. Hấp tấp không làm ăn được gì cái này hiểu quá rõ.

_ Em giả ngây giả ngốc cái gì? Ha ha...

Tiếng cười trầm thấp mà gợi cảm quanh quẩn trong phòng. Hạo Nhiên thậm chí còn cảm nhận được lồng ngực hắn rung động khi cười. Cậu xấu hổ đánh lên ngực hắn một cái.

_ Cười à! Anh không đứng đắn. Có biết xấu hổ không hả?

Dạ Thần duy trì vẻ mặt thản nhiên đáp : _ Anh có chỗ nào không đứng đắn. Đừng quên bây giờ em đang nằm trêи người anh đấy! Em như vậy là đang câu dẫn anh. Em mới là người không đứng đắn.

_ Anh nói ai không đứng đắn? Hừ! Em không muốn nói chuyện với anh.

Hạo Nhiên buồn bực chống tay lên giường, lập tức rời khỏi người hắn ,hai chân hai tay bò xuống giường.

Dạ Thần thấy Hạo Nhiên loay hoay vội vàng rời đi. Thỏ tự dâng tới cửa nhà áo rồi còn định chạy. Hắn là người dễ buông tha cho người khác thế sao?

Hắn nói:

_ Không phải em muốn làm ông xã sao? Sao bây giờ chưa bắt đầu đã đi xuống. Hay là em không được à?

Động tác bò xuống giường của Hạo Nhiên lập tức khựng lại. Cậu tức tối thở phì phò chỉ tay mắng hắn xa xả.

_ Mặc Dạ Thần! Anh nói ai không được hả? Em nói anh biết! Ở trước mặt đàn ông con trai đừng bao giờ nói lời không được! Dám hoài nghi lão tử không được. Hôm nay em thượng anh chắc rồi.

Dạ Thần khiêu khích Hạo Nhiên thành công thì âm thầm cười trộm.

_ Tới đây a! Anh cho em cơ hội thể hiện rồi đấy. Làm cho tốt nếu không anh trả hàng.



Hạo Nhiên quay trở lại ngồi bên cạnh hắn. Bàn tay cậu chơi xấu nắm chặt cằm Dạ Thần, ép hắn phải nhìn vào cậu. Sau đó nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.

" Éo có cửa trả hàng. Anh tốt nhất nên nằm im đi.

Dạ Thần: "..."

Hạo Nhiên mạnh bạo dạng chân ngồi lên người hắn. Nhưng tiếp theo cậu không biết phải làm thế nào. Nếu đã đâm lao thì phải theo lao. Mất gì thì mất chứ mặt mũi đàn ông tuyệt đối không thể mất.

Trêи ti vi không phải sờ thì cũng là hôn nhưng cậu trước nay rất ít xem.Tạm thời không có cảnh nào đặc sắc đáng để nhớ.

Nói tới đây cậu lờ mờ nhớ tới cảm giác ngày đó cậu và hắn phát sinh quan hệ. Làm đau thật nhưng cũng thư thái.

_ " A! Mình đang nghĩ tới cái gì vậy? "

Hạo Nhiên tự tát mình một cái. Ngày đó cậu bị bỏ thuốc cậu chả nhớ gì hết.

Cậu không hề nhớ tới cảm giác điên cuồng ấy đâu.

Dạ Thần hoảng hốt giữ tay cậu lại không cho cậu làm chuyện tự hại bản thân.

_ Sao lại tự tát mình?

Đột nhiên em ấy tự giơ tay đánh bản thân làm gì. Có phải hay không cậu không muốn làm chuyện này với hắn? Trong lòng nam nhân len lỏi nỗi đau khổ không tên.

Nếu như em ấy không nghĩ tới làm chuyện này vậy thì hắn cũng sẽ không ép buộc. Chỉ cần có cậu bên cạnh hắn hắn đã cảm thấy mãn nguyện.

_ Nếu em ghét làm chuyện này vậy thì dừng ở đây. Em không cần để ý lời anh nói vừa nãy đâu. Em được mà.



Hạo Nhiên nghe hắn nói vậy nóng hết cả mặt. Đáng ghét thì không có. Còn không phải tại hắn ư? Hắn còn mặt dày hỏi cậu ghét hay không chứ! Đã tới nước này rồi còn dừng lại.

Không phải là hôn, cởi, sờ thôi sao. Cái này căn bản không có gì khó với cậu. Cậu cúi đầu hôn lên trán hắn.

_ Anh nhắm mắt lại đi.

Dạ Thần tâm tình thấp thỏm. Hắn cho là cậu ghét làm chuyện này nên mới tát mình, ép bản thân phải làm cho bằng được. Bây giờ lại hôn lên trán hắn. Lẽ nào mặt mũi đàn ông quý giá đến thế sao?

_ Em không cần phải làm như.

Chưa để hắn kịp nói hết Hạo Nhiên nhiên đã chặn miệng hắn. Đôi môi mềm mại của cậu mạnh mẽ áp lên môi hắn, dán chặt không một kẽ hở. Hắn kϊƈɦ động không nói nên lời.

Hắn muốn ngay lập tức chiếm đóng căn cứ. Muốn rong ruổi xa trường. Muốn được ôm lấy cậu cùng đi tới phút giây thăng hoa.

Nhưng hắn không thể ép cậu làm chuyện này với hắn được. Hắn không chút do dự đẩy cậu ra.

_ Anh đã nói là anh sẽ không ép em làm chuyện này không phải sao? Em đừng miễn cưỡng nữa. Chúng ta yêu nhau, với anh vậy là đủ.

Hạo Nhiên bị đẩy ra thì vô cùng tức giận. Khó khăn lắm cậu mới có cam đảm chuẩn bị sẵn tinh thần làm cùng hắn. Vậy mà tên nam nhân cậu yêu lại đẩy cậu ra, còn nói mấy lời tuyệt vọng như thế. Cậu khó chịu quát:

_ Anh có bệnh à? Em có nói là em ghét làm chuyện đó à? Sao anh cứ thích suy nghĩ lung tung vậy. Anh nằm yên để em thượng đi. Người nằm dưới là anh chứ không phải là em. Anh ép buộc được em chắc.

Dạ Thần bị cậu quát mắng thì đờ người ra.

_ Anh tưởng em không thích làm chuyện này với anh. Vì mặt mũi đàn ông nên mới cố làm.

Hạo Nhiên vỗ trán bất lực. Cậu chẳng muốn nói gì thêm. Dùng hành động để chứng minh có lẽ còn thuyết phục hơn. Cậu không hề ghét khi cùng hắn hôn môi. Làm chuyện ấy thì cậu không muốn đề cập tới. Cậu ngại lắm.