Phấn Hoa Lầu Xanh

Chương 70




_ Được rồi! Cháu lau nhanh đi đừng có nhớ cha mãi nữa. Cũng đã 11 năm trôi qua rồi mỗi lần cháu đến viếng đều lầm bầm với hắn ta. Cháu có nói nhiều đi chăng nữa cha cháu cũng không nghe thấy đâu.

Hạo Nhiên nhỏ giọng nói:

_ Mới không phải đâu.

Trung Đại Minh vỗ trán:

_ Mới không phải? Cháu nhìn đi, trước mặt cháu chỉ là một ngôi mộ thôi đó. Ta nói cháu còn cãi.

...

.......

Dạ Thần nghe hai người họ cãi nhau chỉ lắc đầu cười. Hắn bỏ cuốc trêи tay xuống, lúi húi tìm đồ cúng.

_ Hạo Nhiên! Anh nhớ chúng ta có chuẩn bị hoa quả mà.

Hạo Nhiên nghe hắn hỏi cậu thì thản nhiên đáp:

_ Em không biết. Em ngủ dậy thì leo lên xe rồi.

Trung Đại Minh chỉ chỉ chiếc xe bọn họ đang đỗ trước cổng khu mộ nói.

_ Cậu ra đó tìm đi biết đâu khi nãy chúng ta quên xách lại đây đấy.

Hạo Nhiên gật gật đầu.

_ Phải đó! Để em đi xem có không.

Dạ Thần ngăn cậu lại.

_ Để anh đi, em lau tiếp đi.

Nói rồi chậm rãi đi ra chỗ đỗ xe. Hạo Nhiên bĩu môi ậm ừ,cậu dõi mắt nhìn hắn đi xa.

_ Cứ coi mình như đồ vô dụng vậy. Hừ!

Thật sự là oan uổng cho tấm lòng của Dạ Thần nhà ta. Hắn chỉ là muốn quan tâm bảo bối nhà hắn.

_ Cháu vốn vô dụng!

Trung Đại Minh đứng bên cạnh khinh bi thằng bé. Hạo Nhiên tức tối phản bác.

_ Chú nói ai vô dụng? Cháu còn lâu mới vô dụng, chú mới phải.

Trung Đại Minh giơ tay hăm doạ:

_ Đó! Lại cãi ta. Cháu có tin ta đánh cháu hay không?

Hạo Nhiên trợn trắng mắt,cậu còn lâu mới sợ chú đánh.Bé tới giờ chú chưa đánh cậu bao giờ. Nhưng cậu không muốn đôi co tiếp.

_ Cháu làm sao dám cãi chú. Chúng ta tiếp tục thôi.Làm phiền chú nhổ nốt đống cỏ trêи đỉnh mộ của mẹ giúp cháu.

Trung Đại Minh lườm cậu nhóc một cái. Hạo Nhiên hi ha cười cười coi như không thấy chú lườm mình. Cậu tiếp tục lau bia mộ. Tuy ba ba và mẹ vẫn còn sống nhưng là sống ở thế giới kia. Bây giờ ở thế giới này đây ba ba đã chết rồi. Cậu vẫn sẽ chăm chỉ dọn dẹp mộ phần của ba ba và mẹ.

Sau khi xử lí xong phần cỏ trêи mộ. Trung Đại Minh nhìn chiếc khăn trêи tay Hạo Nhiên đột nhiên muốn lau ảnh.Hắn cũng tìm một chiếc khăn ướt, nhẹ nhàng tiến lại gần ngôi mộ của mẹ Tiểu Nhiên.

11 năm qua, hắn luôn nhớ về người này.Người trong ảnh cười rất tươi tắn. Có phải hắn quá xấu xa hay không? Trong khi hắn biết rõ người ta đã có chồng, có con nhưng vẫn nhớ thương người ta mãi đến giờ.

Hắn thì thầm:

_ Em đi được 11 năm rồi nhỉ? Ngày ấy Hạo Nhiên còn bé mà em nỡ bỏ nó đi. Cũng may thằng bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện nếu không thì anh rước phiền phức vào người rồi. Thằng bé không giống em một chút nào. Em lúc nào cũng nóng tính. Hồi đó em đấm anh......

Nói tới đây,hắn nhớ tới hồi đó khi vừa gặp mặt. Hắn bị mẹ Hạo Nhiên đánh không hề nhẹ. Mũi hắn đều muốn gãy đến nơi. Lúc đó, hắn chỉ là không biết cô ấy đã có chồng con nên trêu ghẹo một chút thôi ai ngờ được lại chọc vào ổ kiến lửa cơ chứ. Về sau hắn gặp lại cô thì hắn mới biết cô ấy đã có gia đình.

Hắn bật cười,vươn tay chạm vào má người trong ảnh.

_ Tính khí thì nóng nảy còn hay ra tay đánh người. Ấy vậy mà anh lại nảy sinh tình cảm không nên có với em.Gặp em, lúc đó em đã có gia đình. Nếu như anh tới trước cha Hạo Nhiên liệu người nằm bên cạnh em có phải sẽ là anh không?

Hắn càng mong muốn người nằm bên cạnh cô ấy là hắn. Hắn chắc chắn là điên rồi. Nếu không sao hắn lại có suy nghĩ điên rồ ấy chứ.

_...Em nói xem kiếp sau anh có cơ hội được cùng em đi tới cuối đời hay không?

Hắn ôn nhu nhìn người trong ảnh như muốn tìm kiếm đáp án. Nhưng hắn làm sao có thể biết được đáp án. Người trong ảnh cũng đã không còn trêи thế gian này.Hắn cũng sẽ không nhận được đáp án.

Hắn thở dài buông thõng bàn tay. Buồn bực trong lòng không dứt,nỗi nhớ cùng tiếc hận len lỏi trong lòng.

Xem ra phải trông chờ vào kiếp sau hai người bọn họ có duyên hay không mà thôi.

Hạo Nhiên ngồi bên cạnh nghe rõ mồn một từng lời chú vừa nói. Mỗi lần tới viếng mộ chú đều sẽ thì thầm một hồi. Không phải cậu thích nghe lén mà bởi vì tai cậu khá thính,chú có thì thầm to hay nhỏ cậu đều có thể nghe được.

Tất nhiên, ngay cả chuyện chú thầm thích mẹ cậu cậu đều nghe thấy.Ban đầu cậu khá bất ngờ, bởi vì cậu nhớ mỗi lần chú tới chơi nhà. Chú không hề biểu hiện ra hành động hay lời nói cho rằng chú thích mẹ.

Cậu cũng không có ý nghĩ trách cứ chú, vấn đề này cậu lấy quyền gì để nói. Chuyện tình cảm ai có thể nói rõ đâu. Dần dà cậu nghe riết cũng quen. Mà hiện giờ cậu biết một điều đó là mẹ cậu là nam nhân vốn dĩ không phải là mẹ ruột sinh ra cậu. Chú thích thì thích với cậu căn bản không phải vấn đề quan trọng. Cậu có nên nói cho chú hay về chuyện này không nhỉ? Cậu do dự một hồi.

Người chưa biết chuyện vẫn cứ ngồi đó thì thầm to nhỏ.

_……Hiện tại thằng bé trưởng thành rồi, đã là một chàng trai khôi ngô tuấn tú y chang cha nó....Em yên tâm đi, anh sẽ chăm sóc thằng bé thật tốt......

Người nói vẫn bình thản nhưng người nghe là cậu đây lại cảm động không nói nên lời. Người thân của cậu người thi đã không còn,người thì nhân lúc gia đình khó khăn thì cướp lấy thứ cần thiết rồi bỏ rơi cậu.

Còn chú ấy, chú không có quan hệ thân ruột với cậu nhưng luôn quan tâm tới một người xa lạ như cậu. Thử hỏi cậu có cảm động không? Nước mắt tụ lại trong hốc mắt, cậu run run gọi chú.

_ Chú..

Trung Đại Minh đang quay lưng về phía Hạo Nhiên, hắn nghe cậu gọi thì giật bắn người.Vẻ mặt lộ rõ những tia bối rối. Có phải khi nãy hắn thì thầm to nhỏ thằng bé đều nghe thấy hết rồi hay không.

Hắn vừa mới nói gì ấy nhể? Hình như hắn có nói hắn thích mẹ thằng bé và...một chút truyện cũ. Liệu thằng bé có nghĩ xấu về hắn hay không?

Hắn xấu hổ quay người lại quát cậu nhóc:

_ Làm gì vậy? Dọa chú rớt mất bảy vía rồi cháu biết...

Hắn chợt ngưng lại không quát tiếp,sững sờ nhìn mắt Hạo Nhiên. Nhận ra thằng bé đang khóc hắn nhíu nhíu mày nhắc nhở:

_Cháu khóc cái gì chứ? Có phải đàn bà đâu mà hai ba bữa lại khóc? Ta còn chưa trách cháu nghe lén ta nói chuyện đấy?

Hạo Nhiên hai mắt đo đỏ,sụt xịt chiếc mũi. Cậu xúc động muốn ôm lấy chú mà trêи thực tế cậu cũng đã tiến tới ôm lấy chú.

_ Ôm cái nào chú....

Trung Đại Minh đột nhiên bị thằng bé ôm lấy không hiểu ra sao.Hắn ngốc lăng đứng đó không biết phản ứng như thế nào.

_ Sao đột nhiên lại ôm ta.... trời ạ!..Cháu đừng có khóc.... ôi ôi.....

Thằng bé sau khi ôm lấy hắn xong khóc oà lên. Trung Đại Minh luống cuống tay chân. Một lát sau,một tay hắn nhẹ vuốt vai an ủi cậu.

_ Khóc như trẻ con vậy.

Dạ Thần vừa hay vừa xách một bọc ni lông trở lại. Chính là túi hoa quả họ đã chuẩn bị trước nhưng khi nãy bọn họ để quên trêи xe. Hắn nhìn hai người ôm nhau trước mộ, ánh mắt tối sầm lại.

_ Hai người...đây là?....

Trung Đại Minh liếc hắn không nghĩ phải giải thích gì. Hắn còn đang không hiểu tại sao thằng nhóc đột nhiên lại ôm hắn đây.

_ Ai biết! Cậu đi mà hỏi nó.

Dạ Thần rất nhanh chú ý tới bảo bối Nhiên Nhiên nhà hắn đang khóc. Hắn đi có một lúc mà bảo bối nhà hắn lại khóc.