Phấn Hoa Lầu Xanh

Chương 65




Hạo Nhiên nghe chú nói vậy có chút ngượng ngùng. Chú đối với cậu có ơn cậu tuyệt đối không quên.

__ Dù sao thì cháu vẫn phải cảm ơn chú mà.

Chú Trung cười lắc đầu, ngón tay chỉ Hạo Nhiên mắng:

__ Thằng bé này! Vẫn bướng bỉnh như xưa. Cháu xem xem bản thân chưa già đâu mà đã hay quên. Ta đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi. Ta giúp đỡ con chỉ là tiện tay thôi. Đừng có nhắc tới cái gì mà ơn với nghĩa. Hai chú cháu ta còn cần khách khí sao?

Hạo Nhiên xúc động nắm chặt bàn tay. Vẻ mặt cảm kϊƈɦ hướng chú Trung ngoan ngoãn nói.

__ Dạ! Ngược lại là cháu có lỗi.Cháu không nên nói những lời dư thừa.

Trung Đại Minh phất tay cười sảng kɧօáϊ.

__ Phải thế chứ! Cháu không biết đâu đôi lúc cháu nhìn ta mà nói cảm ơn ta còn thấy ngại. Huống hồ chuyện này là ta tình nguyện. Nếu như ta không tình nguyện giúp đỡ thì ai có thể ép ta. Ta nói cháu biết mẹ cháu... à!

Nói tới đó thì hắn dừng lại không nói tiếp. Có vẻ như hắn lại đang nhớ đến người không nên nhớ.

Hạo Nhiên tò mò hỏi.

__ Mẹ cháu sao ạ?

Trung Đại Minh cầm tách trà uống một ngụm. Hắn thoáng trả lời.

__ Ừm! Không có gì! Đều là chuyện của quá khứ lẽ ra ta nên sớm quên.

__ Thì ra là vậy.

Hạo Nhiên mặc dù có chút tò mò chú muốn nói gì đó về mẹ cậu thế nhưng chú có vẻ không muốn nói tiếp vậy thì thôi.

__Đúng rồi! Cháu về đây định ở mấy ngày?

Hạo Nhiên ngoan ngoãn đáp.

||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||

__ Cháu định đi thăm bà sau đó.. ừm...

Cậu muốn ở lại nói chuyện với Chú nhưng cũng phải xem tình hình như thế nào. Hôm nay Dạ Thần tới cùng cậu nhưng hắn còn có công việc của hắn không phải sao. Hai người phải nhanh chóng quay về.

Thật sự cậu không muốn đi nhanh như thế. Đã lâu cậu không tâm sự cùng với chú rồi. Mọi khi gọi điện không phải là hỏi thăm thì là dặn dò này nọ.Sau đó thì chú nói bận bịu chuyện gì đó. Cậu và chú cũng không nói được mấy lời.

Cậu muốn nói với chú cậu có người yêu rồi. Người đó đang ngồi bên cạnh cậu đây. Thậm chí người này còn là cha của đứa bé trong bụng cậu. Muốn nói với chú rằng hắn đối với cậu và bảo bảo đều rất tốt. Chính là như vậy đấy.

Hiện tại việc cậu mang thai cậu cũng chưa biết mở lời với chú như thế nào. Chú là người đối tốt với cậu nhất cậu không muốn dối gạt chú. Nếu như nói ra rồi chú sẽ nghĩ ra sao? Đàn ông mang thai rất hi hữu liệu chú có nghĩ cậu là quái thai hay không? Nghĩ tới đây tâm trạng của cậu liền không tốt.Mọi suy nghĩ ùa tới khiến cậu lo lắng.

Mặc Dạ Thần luôn chú ý tới cậu dường như tâm trạng không tốt lắm. Thấy cậu im lặng liền đáp.

__ Hai chúng ta sẽ ở lại hai hôm. Dù sao thì cũng lâu rồi Tiểu Nhiên chưa về đây. Cũng tiện thể hai chú cháu ôn chút chuyện. Em cảm thấy thế nào Tiểu Nhiên?

Trung Đại Minh vẻ mặt bất động nghe Mặc Dạ Thần nói. Hắn thắc mắc một điều tại sao tên này lúc nói chuyện với hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm Tiểu Nhiên.Tên này có ý gì đây?

__ Tiểu Nhiên! Cháu và cậu ta thật sự ở lại đây vài ngày sao?

Hạo Nhiên kìm nén cảm giác lo lắng trong lòng xuống. Nghe Dạ Thần nói ở lại hai ngày khiến cậu có chút không tin tưởng. Hai người họ tới đây là để thăm bà vốn dĩ phải quay về ngay trong ngày hôm nay.

Cậu bối rối đáp:

__Hôm nay... à thì là cháu chỉ dược nghỉ hôm nay thôi. Dạ Thần! Ngày mai Anh còn phải đi làm không phải sao? Sao tự nhiên lại?

Mặc Dạ Thần thầm nói trong lòng " Tất nhiên là vì em rồi!!!!! "

__ Sao lại nhìn Anh như vây? Lâu rồi em không về ở lại vài hôm cũng không sao đâu. Còn không phải muốn tốt cho em à?

Cậu nhìn chú Trung lại nhìn Dạ Thần.

__ Nếu như ở lại thì sẽ không về kịp đâu?

Mặc Dạ Thần vẻ mặt không quan tâm nói.

__ Không sao đâu! Mọi chuyện đều ổn cả, hai ngày tới chúng ta cứ ở lại đây đi.

Hắn đã nói như vậy vậy thì hai người ở lại cũng không thành vấn đề. Ngược lại người muốn ở lại là cậu cậu nên vui vẻ mà không phải sao.

Hạo Nhiên vui vẻ huých vai hắn.

__ Được! Vậy chúng ta cứ quyết định như thế nhé!

Mặc Dạ Thần thấy cậu vui vẻ trở lại liền an tâm. Công việc tính sau đi huống chi hắn là boss không việc gì hắn cũng phải ngày ngày đi làm. Mấy năm qua hắn đi làm chỉ vì bản thân không có thứ gì khiến hắn lưu tâm.

Hiện giờ thứ mà hắn ngày đêm nhớ tới chính là Hạo Nhiên và bảo bảo. Hắn hiện giờ là con người của gia đình tất nhiên phải khiến cho người trong lòng luôn vui vẻ là điều quan trọng nhất.

__ Tất nhiên!

Trung Đại Minh thêm một lần nữa cảm thấy bản thân không hề nghi ngờ sai. Nhìn đi, hãy nhìn hai người trước mắt xem xem họ đang làm gì. Nhìn nhau cười thắm thiết như vậy để làm gì?

Còn có! Tiểu Nhiên thằng nhóc này cũng thật là.Nhìn dáng vẻ không có một chút phòng bị nào với tên nhóc Dạ Thần kia khiến cho hắn buồn phiền.

Hạo Nhiên là một đứa trẻ ngoan. Hắn không muốn thằng bé phải chịu bất cứ tổn thương nào.

Nếu như tên kia có ý làm chuyện gì hại tới Tiểu Nhiên hắn tuyệt đối sẽ khiến cho hắn sống không bằng chết.

Bằng bất cứ giá nào hắn đều sẽ bảo hộ thằng bé chu toàn.

" Mẹ Tiểu Nhiên! Em hãy yên tâm an nghỉ cùng ba Tiểu Nhiên nơi suối vàng.Mọi chuyện đã có ta.... "