Bên trong phòng vệ sinh. Tiểu Húc áp điện thoại lên tai.
__ Alo! Con nghe đây mẹ.
Mẹ tiểu Húc:
__ Con trai! Con kh!...........Ông làm gì hả?
Điện thoại có tiếng sột soạt khiến tiểu Húc phải để di động ra xa. Bên kia lại truyền tới âm thanh nhưng đó không phải là giọng nói dịu dàng của mẹ mà là... của bố cậu. Cậu giật mình suýt nữa thì đánh rơi di động xuống bồn cầu.
__ Lý Tiểu Húc! Mày giỏi lắm! Còn dám gây tai nạn hả? Chỉ biết gây chuyện cho tao thôi!Mày mà được như anh mày thì tao đỡ biết bao nhiêu? Mày không ở yên được phải không?
Ba tiểu Húc thật muốn tức chết. Bé thì không nói. Lớn lên rồi nghịch như ngựa thoát cương. Ông muốn quản cũng quản không nổi nữa rồi.
Ba tháng trước nó đi bar uống rượu khiến Tĩnh Hiên phải đi đón. Về đến nhà còn không chịu ngủ quẩy tung nhà. Bình sứ thanh hoa ông khó khăn lắm mua được cũng bị hủy trong tay nó. Ông cắt phí sinh hoạt của nó tận hai tháng liền. Tháng vừa rồi cứ nghĩ nó đã yên thân. Ai biết đâu khi nãy con trai cả điện tới nói nó gây tai nạn. Sáng ra nó đã gây chuyện. Lần này ông phải đánh gẫy chân nó. Cho nó khỏi phải ra ngoài gây chuyện khiến ông buồn phiền.
Mẹ Tiểu Húc ngồi bên cạnh chồng đều muốn lo lắng không yên rồi. Nghe tiểu Hiên nói nó chỉ bị xây xát nhẹ nhưng vẫn khiến bà lo lắng. Hiện tại chồng không hỏi han nó thì thôi còn quát nó. Bà nhíu mày trừng mắt nhìn chồng.
__ Ông chỉ biết trách nó!! Trả điện thoại cho tôi!
Ba tiểu Nhiên không đưa. Ông hiện giờ đang rất tức giận vợ có là trời ông cũng muốn lật trời:
__ Nó trở thành như vậy cũng đều do bà với tiểu Hiên bình thường cưng chiều mà ra hết! Giờ biết hậu quả chưa?
Mẹ tiểu Húc quát lên gân cổ với chồng:
__ Con tôi ông không thương thì để tôi thương. Tôi không thương nó thì thương ai? Đấy là con trai ông đấy ông nói thế mà được hả! Đưa điện thoại đây! Coi như ông giỏi!
Bà nói xong liền giật lấy điện thoại trêи tay ông rồi nói với con:
__ Alo! Tiểu Húc aaa! Con có bị làm sao không?
Tiểu Húc miệng ấp úng nói.
__ Cái đó.... mẹ à!!!! Con không sao! Khiến bố mẹ tức giận là con không tốt.
Mẹ tiểu Húc:
__ Con nói cái gì vậy! Con không sao là tốt rồi!
Tiểu Húc:
__ Ba đang giận lắm hả mẹ?
Mẹ Tiểu Húc:
__ Mặc kệ ba con đi!
Tiểu Húc:
__ Nhưng mà.
Mẹ Tiểu Húc:
__ Không có nhưng mà gì cả. Ba con chỉ là nhất thời tức giận thôi! Không sao đâu!
Lý Tiểu Húc được mẹ an ủi mắt đều muốn đỏ.
Cậu nghẹn ngào khóc nói:
__ Mẹ! Đều do con không tốt!
Mẹ tiểu Húc:
__Tiểu Húc! Con đừng khóc! Con đang ở bệnh viện sao? Người kia không sao chứ?
Lý Tiểu Húc khó khăn đáp:
__ Vâng! Con đang.. hức!... ở viện. Cậu ta được nẹp chân rồi!
Mẹ tiểu Húc:
__ Vậy mẹ đi qua! Con chờ mẹ nha!
Tiểu Húc gật gật đầu nói:
__ Được. Mẹ đi đường cẩn thận chút!
Cậu chào tạm biệt mẹ rồi ngắt máy.
__ "Vẫn là mẹ thương mình nhất!"
Cậu nhìn gương mặt đầy nước mắt trong gương. Cậu không hay khóc. Cậu chỉ khóc khi mẹ quan tâm. Vốn dĩ cậu gây ra nhiều chuyện phiền phức nhưng đều được mẹ và anh trai giải quyết thay. Họ không hề giận giữ hay trách móc cậu.
__ Mẹ hiểu! Con chỉ là dùng sai phương thức để giải quyết mọi chuyện. Con nên nhớ con người có bản lĩnh thì đừng bao giờ dùng nắm đấm để nói chuyện. Con phải dùng não. Mà thôi! Mẹ không tin tưởng con lắm! Tùy con!
...........
......................
Tóm lại cậu là một đại phiền toái.
______________________
__ Hạo Nhiên!
Hạo Nhiên đang quay lưng về phía cửa nghe tiếng gọi liền quay lại nhìn thấy tiểu Húc đang bước vào quán.
Hạo Nhiên:
__ Cậu tới rồi! Giải quyết ổn thoả chưa?
Tiểu Húc gật gật đầu:
__ Mọi chuyện xong rồi! Hiện tại mẹ tớ đang ở viện trông coi cậu ta. Buổi tối tớ sẽ qua đó.
Hạo Nhiên tay lau lau bàn miệng mấp máy nói.
__ Người đó không có người thân tới chăm sóc cậu ta sao?
Lý Tiểu Húc thở dài lắc lắc đầu. Cậu kéo Hạo Nhiên ngồi xuống ghế.
__Cậu ta làm gì còn có người thân! Ngồi xuống đi tớ nói cậu nghe.
Hạo Nhiên tò mò hỏi.
__ Cậu nói đi.
Tiểu Húc chẹp môi một cái.
__ Ờ thì cậu còn nhớ năm ngoái có một học sinh cùng khối ở trường mình đang học lớp 12 nhưng phải nghỉ học vì gia đình phá sản không?
Hạo Nhiên gật gật đầu:
__ Có một chút! Hình như cậu ta tên Trịnh Tang Cảnh. Nhưng chuyện này thì có liên quan gì chứ?
Tiểu Húc búng ngón tay một cái rồi nói với cậu.
__ Chính là cậu ta!
Hạo Nhiêm sửng sốt.
__ Tiểu Húc. Cậu! Người cậu đâm là cậu ta.
Tiểu Húc:
__ Chính là cậu ta! Trịnh Tang Cảnh con trai Trịnh gia giàu có một thời. Có lẽ cậu ấy không nhận ra tớ từng cùng cậu ta học cùng trường.
Hạo Nhiên thầm nghĩ trong lòng.
__" Chẳng trách cậu ta nằm viện nhưng chẳng ai tới chăm sóc. "
Kể ra Tang Cảnh cũng thật đáng thương. Vốn dĩ cuộc sống đang tốt đẹp thì công ty bố cậu ta vất vả nửa đời vì thua lỗ bị phá sản. Nợ ngập đầu. Bố mẹ tự tử nhảy lầu ngay trước mặt cậu ấy. Cậu ta trong một đêm mất hết tất cả.
Trong đám tang mọi người thấy cậu ta không hề khóc dù chỉ một lần. Mọi người cũng không rõ sau ngày đó cậu ấy trải qua như thế nào. Số nợ đó cũng không rõ cậu ta làm thế nào để trả hết. Tóm lại đây là một câu truyện rất dài.......
Một lát sau tiểu Húc bỗng nhiên tròn xoe mắt tò mò hỏi cậu:
__ Hạo Nhiên! Cậu nói xem năm đó cậu ta làm thế nào mà trả được hết số nợ ấy?
Hạo Nhiên lắc đầu:
__ Không biết! Cậu hỏi để làm gì?
Lý Tiểu Húc vẻ mặt tươi cười nói.
__ Đương nhiên là tò mò aaa!! Hì hì.
Hạo Nhiên bó tay triệt để.
__Chết cũng không bỏ được cái gọi là tò mò của cậu.
__Mà thôi! Đừng nói về cậu ta nữa! Tớ hỏi cậu.
Cậu chỉ chỉ vào tay tiểu Húc:
__ Cậu nói xây xát nhẹ là thế này à?
Tiểu Húc giơ giơ tay đang bị băng bó cứng đơ.
__ Xây xát nhẹ đúng rồi còn gì!? Hẳn là mấy ngày sẽ liền lại thôi. Không nghiêm trọng lắm!
Hạo Nhiên đưa tay ấn một cái vào tay tiểu Húc.
__ Không nghiêm trọng thật sao?
Tiểu Húc bỗng nhiên bị đau liền la lên.
__ A! Giết người rồi!
Hạo Nhiên âm thầm may mắn vì hiện giờ là buổi trưa nếu không khách nghe thấy còn không vội vàng tháo chạy sao.
__ Bảo bảo! Ba nuôi của con đang bị bắt nạt này!!! hu hu hu....
Hạo Nhiên trợn trắng mắt nhìn cậu ta.
__ Cậu bớt diễn đi! Là người nào nói không nghiêm trọng hả?
Tiểu Húc le lưỡi phồng má với cậu. Lát sau bỗng nhiên hỏi.
__Cậu mấy ngày nay ăn uống thế nào rồi? Không buồn nôn nữa chứ?
Hạo Nhiên lắc lắc đầu:
__ Tớ không bị như vậy nữa rồi! Cậu xem nè! Bụng tớ phồng lên rồi.
Cậu vén áo lên cho tiểu Húc xem. Bảo bảo cũng đã hơn ba tháng. Bụng cậu cũng dần lộ. Lý Tiểu Húc vươn tay sờ nhưng chưa kịp sờ đã bị Hạo Nhiên đập tay rõ đau.
Tiểu Húc vẻ mặt ủy khuất nhìn cậu lên án.
__ Tớ chỉ muốn vuốt ve bảo bảo một chút xíu thôi cũng không được hả?
Hạo Nhiên vừa thả áo xuống vừa lườm Tiểu Húc vừa nói.
__ Bụng lão tử là để cậu sờ sao? Xéo!
Tiểu Húc vẻ mặt cợt nhả nói nhỏ:
__ Vậy cậu để cho ai sờ? Mặc tổng sao?
Hạo Nhiên bõng nhiên tai nóng lên. Cậu né tránh vấn đề nói.
__ Cậu đừng nói lung tung!
Lý Tiểu Húc mắt chưa bị mù. Cậu rõ ràng nhìn thấy trong mắt Hạo Nhiên bối rối khi nghe cậu nhắc tới cha bảo bảo.
__ Cậu không phải là thích hắn ta rồi chứ?
___________________________
Dạ Thần:
__Mấy người im lặng cho tôi!
Quay sang nhìn Hạo Nhiên:
__ Em chọn đi.
1. Em yêu anh
Anh yêu em
Hạo Nhiên:
__ Đông người quá em hơi run. Em mà run quá không chọn cái nào thì không tốt lắm đâu!
Dạ Thần vui vẻ:
__ Vậy chúng ta về nhà! Bảo bảo đang ở nhà anh em không cần chọn nữa!
Hạo Nhiên:
__ Vậy anh còn bày trò làm gì?
Dạ Thần:
__ Ngược cẩu FA! ANH THÍCH NHẤT CẢM GIÁC KHI PHÂN PHÁT CẨU LƯƠNG!
Hạo Nhiên: Sao anh không nói sớm!!!!!
Dạ Thần:
__ Sớm hay muộn cũng vậy! Đi thôi!! Chúng ta về nhà thôi bảo bảo đang chờ chúng ta đấy!
Hạo Nhiên:
__ Ừm! Về nhà.....