Hai vợ chồng mặc gia nhanh chóng quay trở lại bệnh viện. Bước vào cửa thấy người đã tỉnh đang nói chuyện với con trai. Mặc mẹ không ghìm nổi nước mắt.
__ Cha! Là con không tốt! Là con đã hại cha ra nông nỗi này.
Mặc gia gia cười cười nhìn con dâu.
__ Tiểu Hy! Ta không trách con! Ta rất vui vẻ con hiểu không?
Mặc mẹ đứng đó gạt gạt nước măt gật gật đầu.
__ Con hiểu!!
Mặc gia gia thở dài một hơi.
__ Vốn con nói là chuyện tốt mà ta lại vào viện.Chính là ta là người gây ra chuyện xấu rồi.
Ông thấy hai người đứng đó bèn nói.
__ Hai đứa ngồi xuống đi! Đừng tự trách! Ta cũng là không thể ngờ tới lại phát bệnh lúc đó. Cha khiến các con lo lắng rồi.
........
.............
Dạ Thần và Tuyết Nhi im lặng đứng bên cạnh. Tự giác để ba người kia nói chuyện với nhau.
Hiện tại đã là bảy giờ tối. Mặc Tuyết Nhi vẻ mặt xin lỗi nói với gia gia đang ngồi trêи giường.
__ Gia gia! Con có việc gấp phải đi! Sáng mai con sẽ đến thăm gia gia. Con xin lỗi gia gia.
Mặc Tuyết Nhi phồng hai bên má làm nũng với gia gia.
Cô ngoài lề là tác giả viết tiểu thuyết thế nhưng công việc chính của cô lại là
một DJ mới hành nghề hai năm. Tối nay là một buổi khiêu chiến DJ. Cô nhất định phải đi. Đây là một cuộc chiến cô đã khao khát từ rất lâu rồi.Hôm nay đành có lỗi với gia gia.
Mặc gia gia yêu thương nhìn cháu gái trước mắt. Nó không nói nó làm gì nhưng con bé cũng đã lớn họ cũng không quản nhiều. Chỉ cần con bé không làm gì quá đáng là được.
Mặc mẹ nhíu mày nhìn con gái không hiểu chuyện.
__ Con bé này! Gia gia còn đang bệnh con định đi đâu?
Mặc gia gia giơ tay lên ý bảo con dâu ngừng. Sau đó ông nhìn Tuyết Nhi tay xoa đầu con bé rồi nói:
__ Con có việc cứ đi đi! Ta dù sao cũng không có bệnh gì nghiêm trọng. Cháu gái ta lớn rồi. Tự biết đường mà làm đúng chứ?
Tuyết Nhi cảm động nhìn ông. Vốn cô có lỗi thật mà. Mẹ nói không sai chút nào cả.
__ Là cháu không tốt!
Mặc gia gia:
__ Con nói gì vậy? Ta có trách con sao?Con đi đi! Đừng ở trước mặt làm phiền ta.
Mặc Tuyết Nhi sụt sịt chào ông và ba mẹ liền đi ra khỏi phòng bệnh. Cô hôm nay phải thi đấu thật tốt.
Trong phòng chỉ còn 4 người. Mặc gia gia thấy Dạ Thần ngồi bên cạnh không nhịn được nói.
__ Cháu vẫn còn ở đây được sao? Những gì cháu vừa hứa với ta còn không mau đi làm đi.
Mặc Dạ Thần lúc đầu còn chưa hiểu. Tới khi hiểu ra thì thấy gia gia đang trừng măt nhìn mình.
Mặc mẹ, Mặc ba ba đứng bên cạnh cười sốc hông. Con trai sao lại chậm hiểu như vậy chứ.
Mặc mẹ chợt dúi vào tay Dạ Thần một chiếc camen. Vẫn còn âm ấm. Dạ Thần hỏi.
__ Thứ gì vậy mẹ?
Mặc mẹ nheo mắt cười.
__ Thứ tốt! Mẹ khi nãy về nhà có tranh thủ nấu chút canh gà. Con mang đi cho tiểu Nhiên bồi bổ đi.
Dạ Thần:
__ Vậy cám ơn mẹ rồi!
Mặc mẹ lườm.
__ Cảm ơn gì? Mẹ nấu cho con dâu mẹ bồi bổ. Chuyện này còn cần cảm ơn sao?
Dạ Thần không nhiều lời nữa.
__ Vậy con đi trước đây! Gia gia con đi đây! Sáng mai con sẽ lại đến thăm người.
Mặc gia gia phất phất tay. Dạ Thần lúc này không chậm trễ bước ra khỏi bệnh viện.
______________________
Trời đã tối. Lúc này quán trong quán trà sữa bên đường Thịnh Chi.
Lý Tiểu Húc vừa lau bàn vừa nói chuyện với Hạo Nhiên.
__ Hạo Nhiên! Có phải cậu bảo Mặc tổng ủng hộ không vậy? Hôm nay ship đến chỗ hắn hơn 100 cốc trà sữa đấy! Cangteen công ty không đủ trà sữa hay sao mà ship nhiều đến vậy không biết. Hại tớ phải cùng tiểu Tín đi tận hai chuyến lận.
Hạo Nhiên đáp:
__ Tớ không nói! Chuyện đó liên quan tới tớ sao?
Lý Tiểu Húc bĩu môi:
__ Còn không liên quan đến cậu sao? Lẽ nào lại liên quan tới tớ hả? Tớ cũng không có quen ai ở đó.
Hạo Nhiên lườm sang:
__ Không quen sao? Nếu tớ nhớ không nhầm thì có một tên đàn ông tuần trước vừa ghé ngang. Hắn ta tiện thể còn xin số của cậu thì phải. Nếu tớ không nhầm thì cậu có kể hắn ta tên An Phỉ thì phải?
Lý Tiểu Húc xấu hổ:
__ Có sao? Sao tớ lại không biết có chuyện này nhỉ?
Hạo Nhiên:
__ Cậu giả bộ cái gì? Tớ khi đó đứng sau quầy thấy cậu với anh ta cầm điện thoại bấm bấm. Điện thoại cậu lưu người đó là gì ấy nhỉ?
__ Anh phỉ cơ đấy? Nói đi! Hai người rốt cuộc có quan hệ gì?
Lý Tiểu Húc thật không muốn tiếp tục đề tài này. Cậu và An Phỉ chỉ là nhắn tin nói chuyện qua loa thôi. Nào có như cậu ấy nói có quan hệ gì cơ chứ.
__ Hạo Nhiên! Cậu nghĩ nhiều rồi!
Bỗng nhiên tiểu Húc thấy một thân ảnh quen quen đang tiến vào quán. Cậu mỉm cười mờ ám nhìn Hạo Nhiên nói:
__ Hạo Nhiên! Người yêu tới đón kìa?
Hạo Nhiên vãn chưa phát hiện ra Dạ Thần đã tới trước cửa. Cậu nghĩ Tiểu Húc đang giỡn với mình.
__ Người yêu? Cậu đang muốn ăn đòn sao?
Lý Tiểu Húc:
__ Cậu không tin thì nhìn ra cửa đi. Người cũng đã tới trước cửa rồi.
Hạo Nhiên lúc này quay ra phía cửa. Đúng là hắn tới thật. Thế nhưng nếu dùng từ người yêu để hình dung mối quan hệ của cậu và hắn thì có hơi quá. Cậu và anh ta vẫn chưa xác định mà. Cậu vẫn còn khá xấu hổ chuyện khi sáng. Hiện tại khong nghĩ giáp mặt với hắn liền bước ra sau tiểu Húc trốn.
Dạ Thần bước vào cửa đã tháy ngay cậu. Thấy cạu có vẻ muốn bỏ chạy hắn vội vàng lên tiếng.
__ Tiểu Nhiên! Anh tới đón em!
Lý Tiểu Húc cũng không muốn làm kỳ đà cản mũi bèn kéo Hạo Nhiên đang nấp phía sau cậu ra đẩy nhẹ cậu ấy về hướng Dạ Thần.
__ Đây!! Giao người cho anh đấy! Chăm sóc cho tốt nếu không anh có là gì tôi cũng oánh chết anh!
Dạ Thần nhướng mày lạnh lùng nhìn Tiểu Húc.
__ Cần cậu nói sao?
Lý Tiểu Húc chỉ oai được khi phát ngôn thôi. Cậu vốn sợ hắn ta. Cậu vội vàng lắc lắc đầu.
__ Hông dám! Hông dám nói Mặc tổng đâu ạ!!
__Hạo Nhiên! Tớ về trước đây!
Cậu quên chưa chào Hạ tỷ đang ở bên trong bếp. Vội vàng gào ra phía sau.
__ Hạ tiên tử!!! Đệ về trước đây nha!!!
Bên trong bếp nhanh chóng có tiếng lạch cạch bước ra.
__ Về cẩn thận đấy tiểu Húc!
Tiểu Húc vơ chiếc ba lo lên vai. Cậu phải nhanh chóng đi về nhà. Hôm nay có một buổi thách đáu DJ được phát sóng trực tiếp. Cậu tuyệt đối không thể bỏ lỡ thơì gian phát sóng cuộc thi đấu năm năm có một lần này