Anh họ đi rồi, để lại một câu, câu đó là nhớ nhung da diết.
Tôi vẫn thường nhớ lại buổi chiều đầy nắng đó, và những tia nắng ấm áp của buổi chiều hôm ấy đã sưởi ấm cả những nơi sâu kín nhất trong tâm hồn tôi.
Vài ngày sau tôi lại nhìn thấy chàng, vẫn tướng mạo nho nhã, lịch lãm đi ra đi vào phủ họ Ngụy. Đám a hoàn bắt đầu thì thầm to nhỏ, nói dạo này thiếu gia hay qua lại nơi đây. Mỗi lần nghe được những lời nói ấy, tôi lại chột dạ. Nhưng sau đó nghĩ đến chuyện anh họ chưa từng biểu hiện ý tứ gì, tôi lại tự trách mình không biết xấu hổ.
Nhưng khi anh họ thật sự muốn thổ lộ tình cảm, tôi lại cố gắng tìm cách trốn chạy.
Anh họ nói – “Em họ, thực ra mỗi lần ta đến thăm Ngụy phủ, chủ yếu là để được gặp nàng”.
Chàng nói câu đó vào một buổi hoàng hôn sau bữa cơm chiều, tôi đang ngồi ngây người trong vườn đào, anh họ đã bí mật đứng sau lưng tôi từ lúc nào. Sau một hồi nhìn nhau không nói, anh họ đã mạo muội thốt ra câu nói đó.
Câu nói của chàng đến với tôi một cách vô cùng đường đột, tôi chưa hề có chút chuẩn bị nào về tâm lý. Tôi nhìn chàng trân trối, không biết phải làm sao, thậm chí còn không kịp ngượng ngùng, xấu hổ.
Đó là lúc mặt trời lặn, cả bầu trời nhuốm một màu đỏ rực, từng đóa hoa đào cũng đang đốt lên những đốm lửa nhỏ trong tiết trời xuân, cảnh sắc vô cùng lãng mạn.
Anh họ nói như vậy rõ ràng là muốn thổ lộ tình cảm. Khi tôi ngạc nhiên nhìn chàng, tôi đọc được trong mắt chàng một tình cảm mới lạ.
Bốn năm trước đây, tôi thầm mong trộm nhớ anh họ với tâm hồn của một thiếu nữ ngây thơ, giờ đây, anh họ đối với tôi cũng vẫn vậy. Cả hai đều đồng tâm nguyện ý, tâm đầu ý hợp. Tôi lẽ ra phải e thẹn, phải tỏ ra xúc động, thậm chí nước mắt phải rơi ướt đầm vạt áo.
Nhưng ngày hôm nay của bốn năm về sau, khi anh họ nói với tôi như vậy, tôi chỉ có thể nhìn chàng với một ánh mắt u uất rồi quay người bước đi.
Anh họ, sau bốn năm, Sở Sở đã trở thành một người vợ bị ruồng bỏ rồi, làm sao có thể xứng đáng với tấm chân tình của chàng được.
Tôi nghe tiếng anh họ gọi tên phía sau, tôi hoảng hốt chạy nhanh hơn.
Tôi nghĩ, anh họ chắc sẽ không tới tìm tôi nữa. Tôi nghĩ, chắc anh họ cũng không để ý tới tôi nhiều lắm đâu. Nghĩ rất nhiều, nghĩ tới khi đầu óc choáng váng, tôi úp mặt trong chăn nức nở một mình.
Từ đó, mỗi khi ra khỏi phòng, tôi đều quan sát nghe ngóng xem anh họ có đến phủ chơi không. Nếu biết anh họ tới chơi, tôi tuyệt nhiên không ra khỏi phòng nửa bước. Những lúc ấy, tôi thường tự giam mình trong phòng nhưng ánh mắt lại dõi theo về phía vườn đào. Trong vườn đào có bóng một người đang chờ đợi. Tôi đừng từ xa đăm đăm nhìn chàng. Tôi nghĩ lại bốn năm về trước, anh họ đứng trong vườn đào, tôi nấp phía sau, cũng trộm nhìn về phía chàng như vậy. Tôi vốn là một cô gái được giáo dục cẩn thận, khi để cho tình cảm của mình bị thời gian nhấn chìm, tôi lại cảm thấy mình vô cùng kiên cường và vĩ đại.
Bóng dáng từng chờ đợi trong vườn đào kia luôn khiến tôi đau khổ. Nhưng tôi cũng không còn cách nào khác. Bên ngoài miệng, tôi vẫn khẽ nói với chàng rằng, chàng hãy mau về đi, Sở Sở không xứng đáng để chàng phải chờ đợi đâu. Nhưng cũng chính những lúc ấy, trong sâu thẳm tâm hồn tôi lại thầm cầu trời khấn Phật cho chàng đừng bỏ đi nơi khác.
Mâu thuẫn đó cũng khiến chính bản thân tôi ngạc nhiên. Lòng dạ tôi luôn rối bời, đứng ngồi không yên.
Sau đó, tôi mới phát hiện ra rằng, tôi càng trốn tránh, anh họ lại càng cho rằng đó là biểu hiện xấu hổ của các thiếu nữ. Thế là anh họ càng năng đến chơi hơn, thậm chí còn ở lại hẳn trong nhà tôi, hàng ngày ra ra vào vào trong căn gác nhỏ. Ngay cả bọn gia nhân vô tâm vô tính trong nhà cũng nhìn ra mọi chuyện, thi thoảng bọn họ lại huýt sao một cách đầy ẩn ý.
Tôi ngồi trong phòng, hai tay chống cằm, ngây ra nhìn khuôn mặt mình trong gương.
Con bé a hoàn Lan Lan chạy vào, vừa đưa tay che miệng cười vừa bẩm báo – “Tiểu thư, thiếu gia nói có chuyện muốn thưa cùng tiểu thư, thiếu gia mời tiểu thư xuống lầu”.
“Em cứ nói là ta bị bệnh rồi.” – Tôi phản ứng tức thì, đưa tay lên ôm lấy lồng ngực đang nóng phát sốt lên của mình. Tôi nghĩ là tôi ốm thật rồi.
Ngày hôm sau, Lan Lan lại nói với tôi – “Tiểu thư, thiếu gia hỏi tiểu thư đã đỡ bệnh chưa. Thiếu gia nói đã học qua một chút y thuật, ít nhiều cũng có thể thăm bệnh cho tiểu thư được”.
Nói xong, con bé mỉm cười nhìn tôi, nói – “Tiểu thư có cần mời thiếu gia lên lầu bắt mạch không ạ?”.
Tôi nhìn Lan Lan, con bé a hoàn này mới mười bốn mười lăm tuổi, còn chưa hoàn toàn trưởng thành, sao lại có thể suy nghĩ tinh quái như vậy? Tôi giả bộ tức giận rồi đẩy con bé ra khỏi phòng.
Vài ngày trôi qua, Lan Lan lại chạy vào phòng nói với tôi – “Em họ, ngu huynh có một vật muốn được cùng em họ thưởng thức, mong em họ hãy xuống lầu để cùng xem. Ngu huynh nhớ nhung vô cùng đau khổ, không phân biệt rõ đêm ngày, chỉ có em họ mới có thể giúp ngu huynh giải tỏa, cầu xin em họ hãy nghĩ tới tuổi tác đã cao của nguyệt lão, mau mau xuống lầu đi…” Con bé a hoàn này từ sau khi đã thân thuộc với tôi liền trở nên rất tùy tiện, nó còn dám bắt chước điệu bộ của anh họ, đưa mắt lắc đầu, tay cầm quạt giấy hùng dũng đi đi lại lại, giọng nói cũng bắt chước theo chàng. Mấy câu sau đó là do nó cố ý thêm vào để trêu tôi!
Tôi bật cười, chạy lại đấm thùm thụp lên người con bé.
Anh họ có thứ gì muốn cho tôi xem đây? Tôi cố gắng suy nghĩ, ngồi trước gương, hai má đỏ hồng. Ý muốn được đi xuống lầu đang thúc giục, trỗi dậy trong người tôi.
Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi liền thay bộ quần áo vẫn hay mặc vào mùa xuân khi còn là thiếu nữ, chậm rãi ngồi xuống trước gương, đánh phấn tô son, cẩn thận chải lại mái tóc, cài một chiếc trâm lên bím tóc bên phải. Tôi cảm thấy thương cho khuôn mặt đang ở trong gương kia nhưng rồi lại nở một nụ cười, còn nhớ cách đây không lâu, chính chàng đã từng khen tôi có một sắc đẹp nghiêng nước khuynh thành kia mà.
Con bé a hoàn Lan Lan quả thực rất tinh quái! Thấy tôi ngồi soi gương chải tóc, nó đứng sau tôi liên tục đưa tay lên che miệng cười. Tôi trợn mắt lườm nó một cái rồi cũng ngại ngùng cười theo.
Nhẹ nhàng bước xuống lầu, tôi đã nhìn ngay thấy anh họ.
Chàng vội vàng bước lại chỗ tôi. Tôi cảm nhận được trong từng bước chân của chàng là một thứ tình cảm thân thiết, khăng khít. Tôi biết chàng đang nhìn tôi, tôi không dám ngước lên nhìn chàng.
Anh họ nói, chúng ta đi dạo một chút trong vườn đào nhé. Tôi khe khẽ gật đầu, ngoan ngoãn bước theo phía sau.
Tôi tiếp bước theo những bước đi vững chắc của chàng, cố gắng kiềm chế nỗi xúc động và trái tim đang đập loạn xạ của mình.
Anh họ bỗng nhiên quay người lại, cẩn thận rút trong tay áo ra một chiếc khăn tay. Tôi kinh ngạc nhận ra rằng, đó là chiếc khăn mà bốn năm về trước, tôi đánh rơi trước mặt chàng. Một chiếc khăn lụa bình thường với những nét thêu đơn giản, vừa không quý giá cũng chẳng có gì đặc biệt, vậy mà anh họ vẫn giữ gìn nó cho tới tận ngày hôm nay.
Chàng nhẹ nhàng đặt chiếc khăn tay lên lòng bàn tay, mở nó ra. Chiếc khăn vẫn sạch sẽ như bốn năm về trước. Tôi ngạc nhiên đến nỗi không thốt ra được lời nào, chỉ đứng nhìn anh họ trân trối.
Bốn bề bỗng nhiên trở nên vô cùng yên ắng.
Những tia sáng mỏng như cánh chuồn chuồn chiếu lên chiếc khăn tay, trong suốt, lấp lánh. Anh họ thận trọng cầm chiếc khăn, tôi nhớ lại cảnh bốn năm về trước, chàng vội vàng nắm chặt chiếc khăn trong tay khiến tôi hồn xiêu phách lạc.
Bây giờ, tôi đã lớn hơn nhiều, anh họ cũng đã trưởng thành rồi. Sau bốn năm xa cách, giờ đây chúng tôi lại đứng bên nhau, bốn mắt nhìn nhau, chúng tôi đều đọc được trong ánh mắt của đối phương những tình cảm yêu thương dành cho nhau.
“Ta vẫn thường mang nó theo bên mình.” – Giọng nói của anh họ ấm áp, hiền từ, tôi thoáng cảm nhận được trong gió mùi hương của hoa đào và cả mùi hương toát ra từ người đàn ông trưởng thành ấy. Tôi bị mê hoặc bởi tất cả những điều đó.
Tôi bắt đầu cảm thấy bất an, tôi đưa mắt nhìn về phía xa, vờ như đang ngắm cảnh hoặc đang suy nghĩ một điều gì đó. Thực ra, trong lúc đó, tôi vừa không nhìn thấy gì vừa không suy nghĩ được gì cả, cảnh vật trước mắt tôi trở nên mơ hồ, đầu óc cũng rồi tinh như tơ vò.
“Em họ, chiếc khăn tay này, nàng tặng luôn cho ta nhé?” – Anh họ nở một nụ cười đẹp mê hồn, tôi gật đầu ngờ nghệch. Trong lòng tôi thầm nghĩ, ngay cả trái tim của thiếp, chàng cũng đã độc chiếm suốt bốn năm qua rồi.
“Thực ra, ta đã luôn nhớ đến nàng.” – Giọng nói của anh họ lúc này trở nên khàn khàn và trầm đục. Chàng bỗng nhiên nắm lấy tay tôi, đôi tay chàng to khỏe đúng như trong tưởng tượng của tôi. Nhưng khi nắm tay tôi, đôi tay ấy lại vô cùng dịu dàng và ấp áp.
“Anh họ…” – Hành động đường đột của anh họ nằm ngoài dự đoán của tôi, tôi thoáng giật mình, định rút tay ra theo bản năng.
Anh họ lại không để tôi được như ý. Đôi tay chàng nắm lấy tay tôi chặt hơn, tôi lúc này giống như chiếc khăn mà chàng nắm trong tay của bốn năm về trước, không thể kháng cự được.
Anh họ khẽ kéo tay tôi, tôi đứng không vững liền ngã vào lòng chàng.
Anh họ ôm tôi trong vòng tay của mình. Hai cánh tay chàng như chiếc kìm làm bằng thép, giữ chặt lấy tôi, tôi không dám động đậy, để cơ thể mình được bao bọc bởi mùi hương đàn ông nồng ấm mà tinh khiết đó.
Đây là điều mà tôi hằng mong muốn, tôi thường xấu hổ mỗi lần gặp phải trong mơ; đây cũng không phải là điều mà tôi hằng mong muốn, nó đến một cách quá đường đột, quá mãnh liệt. Tôi không chịu đựng nổi. Nhưng tôi cũng không thể khước từ.
Tôi vốn dĩ đã là người của tướng công rồi, dù rằng chàng đã bỏ rơi tôi. Trước đây, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, trong suốt cuộc đời mình, ngoài tướng công ra, tôi còn có thể ngã vào vòng tay của người đàn ông khác. Lúc đó, tư duy của tôi đang hoạt động rất nhanh, tôi đang giằng xé giữa tiết hạnh và sự dâm đãng.
Lúc đó, anh họ càng siết chặt vòng tay hơn, dường như chàng không muốn để tôi có thể tự do suy nghĩ lung tung.
Tôi khe khẽ thở dài, cuối cùng cũng thả lỏng cơ thể, nhẹ nhàng ngả đầu vào ngực chàng. Tôi nghe rõ cả tiếng đập thổn thức như tiếng hàng nghìn hàng vạn dùi trống trong lồng ngực chàng.
Bốn năm qua, tình cảm dành cho anh họ luôn là thứ rõ ràng và vĩnh cữu nhất trong trái tim tôi.
Cuối cùng, tôi đã trở nên mềm yếu khi đối mặt với tình yêu.