Phấn Điệp Và Thiên Nhi (Thần Sầu Tiên Tử Và Tiêu Giao Tiên Tử)

Chương 33




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cả ba người đẩy cửa, bước vào, thần đế và các vị thần khác đang nói chuyện bỗng dừng lại nhìn ba người. Vị thần lúc nãy công kích ba người lại muốn phát tác, nhưng chưa kịp phát tác thì Thiên Nhi vung tay lấy thanh kiếm ma pháp chém một kiếm một đạo ma pháp như lưỡi dao bay về phía vị thần kia. Vị thần kia không kịp phản ứng liền bị trúng đòn công kích của Thiên Nhi khẽ rên lên một tiếng ngã xuống dưới đất. Các vị thần khác lập tục chuyển sang tư thế phòng thủ nhìn ba người với ánh mắt đề phòng. Chỉ có thần đế, chiến thần Ánh Sáng và nữ thần Phượng Hoàng là vẫn thản nhiên như không có chuyện gì. Thần đế nhìn ba người rồi nhàn nhạt nói, thân tâm thì có chút tò mò về ba người này. Nghe nói là ba người bạn trên cả cực phẩm của con gái hai người kia, hom nay lại thấy ba người này không biết sợ là gì nên có chút hứng thú.

-Ba người cư xử như thế là có chuyện muốn nới với lão tử ta??

Khóe miệng của Thiên Nhi nâng lên một đường cong nhàn nhạt, xem ra thần đế này quả thật vẫn chưa mất hết tình người, hắn cũng có ý muốn cứu Phấn Điệp chẳng qua là hắn đang bị vướng cái quyền uy kia thôi. Thiên Nhi nàng có thể nhận ra điều này qua ánh mắt và linh cảm của nàng.

-Hà Thiên Nhi ta muốn nói với thần đế điện hạ chuyện này, mong thần đế điện hạ cho phép.!!!

Thần đế híp mắt nhìn Thiên Nhi nhỏ bé trước mặt, thong thả nói. Trong tâm đã biết thiên Nhi định nói gì, hắn nghĩ nếu lợi dụng điểm này vừa có thể vẹn cả đôi đường vừa có thể ung dung xem kịch hay nhưng hắn sẽ phải hi sinh chút lòng tự tôn.

-Được!!!...Lão tử ta cho phép ngươi nói..

Thiên Nhi cười như gió xuân nhưng đáy mắt có chứa tia nham hiểm không ai phát giác được. từ từ nói

- Thiên Nhi thấy thần đế ép một người mẹ mới sinh con chưa được bao lâu phải để con mình đi làm con của của người khác như vậy là vô tình, làm tôn thương người thân của vợ mình như vậy đối với vợ người là vô nghĩa, thần đế nói là sẽ thừa nhận bạn của ta nếu bạn ý trở về nhưng người lài không làm như vậy là vô tín, người lấy uy quyền để ép chiến thần Ánh Sáng và nữ thần Phương Hoàng bỏ rơi bạn của ta thêm một lần nữa trong khi bạn ấy đang bị thương là vô đạo. Người vô tình, vô nghĩa, vô tín, vô đạo như vậy ta tự hỏi thần đế trị vị thần giới bằng cái gì khi bản thân vô lại như thế??

Lời nói này của Thiên Nhi nói ra khiến cho toàn bộ mọi người có mặt đều biết sắc, không tin thiếu nữ trước mặt lại có thể nói những lời phách lối và vỗ lễ như vậy với thần đế. Thần đế một mảnh yên tĩnh, tuy biết là vị thiếu nữ kia sẽ nói như vậy nên hắn tự nhủ phải nhịn, nhưng mà bây giờ hắn đáng muốn phát tác. Thiên Nhi từ đầu đến cuối chăm chú nhìn sắc mặt của thần đế, Minh Quân và Thiên Diệp đứng phía sau chỉ cần ra kí hiệu là cả hai bọn hắn sẽ hành động.

Từ sau khi hồi sinh lại, thực lực của ba người đã đột phá lên lực lượng rất nhanh nhờ vào bảo vật Diệu Bảo Ngọc có kha năng kì diệu như vậy. Thực lực của Minh Quân đã đến đấu đế và sắp đột phá lên đấu thánh nếu gặp thời cơ tốt. Thực lực của Thiên Diệp cũng mạnh lên không kém đạt tới đại ma đạo sĩ và suýt đột phá lên thành đại ma đạo sư. Thiên Nhi nàng về ma pháp thì đạt đại ma pháp sư còn về đấu khí thì đạt đấu hoàng, và nàng đang cố gắng tập luyện thêm ở đây để lên đấu đế nhưng xem ra khó có cơ hội.

Tất cả mọi người xôn xao, nữ thần Phượng Hoàng định nói gì đó nhưng chiến thần Ánh Sáng kéo tay ngăn lại, lắc đầu. Nữ thần Phương Hoàng lo lắng nhìn ba người bạn của Phấn Điệp. Thần đế rốt cuộc cũng nói

-Ngươi chê bai ta là vô lại như vậy chắc là có cao kiến, ta muốn xem cao kiến của người là gì??

Thần đế vừa nói vừa nở nụ cười vừa nói ra những lời chứa khí lạnh như vậy khiến Thiên Nhi kinh ngạc con ngươi mở lớn.

Thân Nhi thầm mắng trong lòng, là nàng đã quá khả tin rồi. Tên thần đế khối khiếp này thật vô xỉ thấy hồng mềm liền bóp thấy đá cứng liền giả chết, hắn làm vậy vừa khiến cho mọi người thấy hắn là một thần đế hảo hảo tuyệt vời, vừa giải quyết được khó xử trong lòng hắn, lại vừa thư thái ung dung xem kích hay, nói đúng hơn là nhất tiễn hạ tam điêu ( một mũi tên giết ba con chim).

Thiên Nhi ấm ức nhìn thần đế như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, Minh Quân và Thiên Diệp lo lắng xem một màn phía trước, sốt ruột muốn hành động nhưng lại sợ hấp tấp làm hòng đại sự nên đành cắn răng chờ đợi.

Xem mọi chuyện đã như thế này dù không muốn cũng đành thuận gió đẩy thuyền thôi, tên thần đế kia chính là mấu chốt cứu Phấn Điệp. Vì con bạn nhẫn nhục chút xí vậy, Thiên Nhi hít một hơi thật dài rồi quỳ xuống nói, giọng đầy kiên định

-Khẩn cầu thần đế hay để bạn của tôi ở lại với cha mẹ, tôi và hai bạn kia sẽ làm bất cứ điều mà ngài muốn. Việc này đối với ngài không khó khăn gì!!!.....Với lại.....với lại..... Ngài làm như vậy đối với nữ thần Phượng Hoàng và chiến thần Ánh Sáng là có tình..... đối với vợ là có nghĩa..... đối với những lời hứa trước đây của ngày là giữ lời,..... và để cho gia đình bọn họ hạ phúc với nhau là nhân đạo,.... nên việc này có thể nói là vô cùng có lợi cho thần đế....

Minh Quân và Thiên Diệp nghe Thiên Nhi nói như vậy cũng hóa đá, vì hai người bọn hắn cũng biết. Chỉ qua ánh mắt và biểu hiện của thần đế từ khi gặp đến giờ là biết hắn là con người mưu mô, nếu dây vào e là khói thoát thân, nghĩ đến đây hai người bọn hắn toát mồ hôi lưng nhìn nhau không thối lên lời.

Thần đế nghe như vậy thì trong lòng mừng phát điên nhưng đang trốn đông người lên hắn cố nhịn để giữ hình tượng. Ba người này tuy là người thuộc nhân giới nhưng lại không tầm thường như những người khác, rất có chí khí với bạn bè, rất quyết đoán và rất mưu trí. Phối hợp ăn ý với nhau ghê, một người nói hai người đứng xem, chỉ cần phát sinh chuyện ngoài dự liệu là hành động không có gì phát sình thì nhất trí yên lặng cho một người nói hộ cả bọn.

Thần đế hài lòng nhìn người thiếu nữ trước mặt rồi lại nhìn hai thanh niên tuấn tú lộ vẻ phi phàm kia. Mọi người có mặt sau khi nghe Thiên Nhi nói thì có chút không vừa mắt, một lão thần một tay cầm quyền trượng nhỏ tay kia cầm vài tấm đá nhỏ khắc kĩ hiệu cổ, bực tức nói.



-Các ngươi chỉ là mấy tên người phàm yếu ớt mà cũng đòi làm việc mà thần đế yêu cầu sao??.....Các vị thần ở đây toàn người tài giỏi mạnh mẽ mà không làm hết việc mà thần đế giao cho hồ chi ba người vô dụng yếu đuối như các ngươi.

-Xi!!!...Nếu làm không hết việc thì ông cút về làm làm xong đi, ở đây khoa chân mua tay sủa mõm ở đây làm gì??.....Việc bạn của ta thì có liên quan gì đến các ngươi??....Rõ ràng các ngươi không liên quan các ngươi đến đây làm gì??...Không lẽ có ý đồ xâu??.....Tôi không nhầm thì mấy người ở đây có vẻ không thích và coi chiến Thần Ánh Sáng và nữ thần Phượng Hoàng là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt thì phải, tôi cá chắc mấy người đây định nhân cơ hội biết chuyện không hóa có, chuyện nhỏ hóa to hạ bệ chiến thần Ánh Sáng và nữ thần Phượng Hoàng đúng chứ??..

Lời này của Thiên Nhi nói ra khiến cho vị lão thần kia tức đến run người không thốt lên lời, mấy vị thần khác thì sắc mặt lại càng tệ hơn. Thần đế thì hứng thú một màn trước mắt, im lăng không nói gì. Chiến thần Ánh Sáng và nữ thần Phương Hoàng thì vừa bất ngờ vừa lo lắng, bất ngờ vì thiếu nữ bạn của con gái mình lại sắc sảo và hiểu chuyện như vậy, long lắng vì sợ thần đế và mấy vì thần kia sẽ làm tổn thương thiếu nữ này giống như đã làm với đứa con gái mà họ đẻ ra vậy.

Liên Nguyệt nãy giờ đứng ngoài xem cảm thấy lo lắng cho chị thiên Nhi và hai anh Thiên Diệp và Minh Quân nhưng không dám tham gia vào vì có cha nàng ở đây nàng không thể lỗ mãng.

Thần đế bật cười ha ha, rất sảng khoái mà nói khiến cho tất cả các vị thần có mặt đều bất mãn vì không như mong đợi.

-Thôi được!!!...Xét cho cũng thì những lời ngươi nói đều rất đúng, ta ân chuẩn cho Lãnh Dạ Phấn Điệp ở lại thần giới, đổi lại 3 ngươi phải làm ba việc mà ta yêu cầu và trả lời ta ba câu hỏi. Ý ngươi thế nào??

Thiên Nhi lẫn Thiên Diệp và Minh Quân nhìn nhau rồi đồng thanh nói

-Xin nguyện y!!!

-Xin nguyện y!!!

-Xin nguyện y!!!

Đến nước này đành phải vào hang cọp thôi. Thiên Nhi hơi tò mò cẩn thận hỏi thần đế

-Không biết thần đế muốn biết cái gì??..... Và việc ngài muốn yêu cầu là gì??...

Thiên Nhi thẳng thắn hỏi luôn vào vấn đề, thần đế lại cười ha ha nói

-ba việc mà ta muốn các ngươi làm thì để buổi sau ta chiệu các ngươi đến rồi nói sau. Bây giờ, ta đố các ngươi ba câu, các ngươi lội trong ngày hôm nay phải cho ta câu trả lời đúng không thì mạng sống của các ngươi và đứa con gái của nữ thần Phương Hoàng và chiến thân Ánh Sáng sẽ tiêu tùng chứ đứng nói là làm ba việc ta yêu cầu.

Thiên Nhi căm tức nhìn thần đế, Minh Quân và Thiên Diệp vẫn im lặng tin tưởng chờ đợi Thiên Nhi.

-Được rồi!!!....à ai trộm.Câu thứ nhất, có một gia đình bị trộm mất con bò không phải bò đực cũng không phải bò cái, không mất năm ngoái cũng không mất năm nay, người trộn không phải người thần cũng không phải người ngoài. Vậy thì con bò bị mất lúc nào??... giới tính của bò là gì??...ai lấy trộm con bò??.....Câu thứ hai, có một đàn vịt đi kiếm ăn, hai con vịt đi trước hai con vịt, hai con vịt đi sau hai con vịt, hai con vịt đi giữa hai con vịt, hỏi đàn vịt đó có bao nhiêu con??.....Câu thứ ba, một người đàn ông có biếu 5 con gà cho một gia đình có hai vợ chồng, hai chị em gái, hai anh em trai, và một đứa cháu, làm sao để chia để 5 con gà cho 7 người gia đình họ. Trả lời được thì lão tử ta sẽ giữ lời hứa với các ngươi

Thiên Nhi nghe xong câu hỏi thì một mảng yên tĩnh, ánh mắt không hiểu sao lại trầm buồn. Minh Quân thì nhíu mày, Thiên Diệp thấy Thiên Nhi như vậy liên tức giận nói

-Sao kì vậy??....Thế mà cũng đố sao???......Câu hỏi như cái rắm ý sao mà trả lời??....

-Không trả lời được thì các ngươi phải chết vì dám giỡn mặt với quyền uy của lão tử ta!!!....

Thần đế nói nhũng lời này như phun ra khí lạnh, khiến Thiên Diệp cứng họng không dám ho he gì nữa. Thiên Nhi và Minh Quân vẫn trầm mặc không nói lời nào ở đó. Thần đế vẫn kiên nhẫn chờ đợi ba người, nữ thần Ánh Sáng và nữ thần Phương Hoàng cũng đành bất lực ở đó không làm gì vì sợ nếu nói gì đó không phải sẽ khiến ba người nguy hiểm hơn, những vì thần vừa nãy không vừa mắt với ba người giờ rất đắc ý.

Một màng yên tĩnh bao trùng, mọi người đều trông đợi vào câu trả lời của ba người.

Rốt cuộc, trong bà người cũng có người chịu mở miệng trả lời. Minh Quân chầm chậm nhấp máy môi nói nói, Thiên Diệp và Thiên Nhi đều im lặng tin tưởng Minh Quân hắn.

-Cậu thứ nhất ông hỏi tôi có một gia đình bị trộm mất con bò không phải bò đực cũng không phải bò cái, không mất năm ngoái cũng không mất năm nay, người trộn không phải người thần cũng không phải người ngoài. Vậy thì con bò bị mất lúc nào??... giới tính của bò là gì??...ai lấy trộm con bò??....Tôi sẽ trả lời ông....Con bò bị mất vào đêm giao thừa, con bó đó là con đực bị thiến, người lấy trộn con bò là anh rể hoặc chị dâu......

Minh Quân vừa cẩn thận trả lời vừa xem xét sắc mặt của thần đế, nhưng từ đầu đến cuối sắc mặt hắn không thay đổi khiến Minh Quân thầm nể phục hắn là đại cao thủ che giấu tâm ý. Thiên Nhi trong lòng công nhận cái trí thông minh của Minh Quân, nhanh như vậy đã nghĩ ra được.

Thần đế nghe xong câu trả lời của Minh Quân thì vỗ tay tản thưởng

-Khá khen cho người đã trả lời đúng câu hỏi đầu tiên của ta, giờ còn hai câu hỏi nữa các ngươi mau trả lời đi!!...

Thần đế nhìn ba người đầy hứng thú, chiến thần Ánh Sáng và nữ thần Phượng Hoàng thì nhìn ba người với ánh mắt vừa lo lắng vừa mong chờ.

Cũng đúng thôi, nếu ba người trả lời được thì Phấn Điệp sẽ ở lại thần giới và gia đình nàng sẽ hạnh phúc quây quần, nhưng nếu tra lời sai thì cả đứa con gái họ yêu thương sẽ chết theo ba người thì làm sao mà không lo lắng, không mong chờ chứ??

Minh Quân tiếp tục nhè nhẹ nói, cân nhắc cẩn thật từng chứ nói ra, Thiên Diệp thì đầu đất nghĩ không ra nên khỏi cần nghĩ, khỏi cần quan tâm luôn. Thiên Nhi thì một mạnh trống rỗng không biết đang suy nghĩ gì nữa.

-Tôi sẽ trả lời câu hỏi thứ hai của ông..... có một đàn vịt đi kiếm ăn, hai con vịt đi trước hai con vịt, hai con vịt đi sau hai con vịt, hai con vịt đi giữa hai con vịt,..... tổng cộng có bốn con vịt,,,,,



-HA!!!......HA!!!....HAAAAA!!!!.......Đúng lắm!!!...Rồi!!!....Còn một câu hỏi nữa, trả lời lốt đi!!!....

Minh Quân nghe vậy thở phào, hoàn hảo, hắn đã trả lời được hai câu rồi, còn một câu nữa..Nhưng hắn không biết trả lời ra sao. Trong lòng hắn dâng lên một cỗ âm u. Có thể cứu được nàng ở trước mắt mà không có cách nào với lấy....

-Câu hỏi thứ ba tôi trả lời....Vợ chồng gia đình kia một con gá là đủ ba, hai chị em gái gia đình đó một con gài nữa là đủ ba, hai anh em gia đình kia một con gà là đủ ba, người cháu kia hai con gà cho đủ ba........

Thiên Nhi vừa nói vừa quan sát ánh mắt của thần đế, trong lòng có ý cười. Xem ra thắng lợi ngay trước mắt, chỉ cần cả ba người bình tính tùy cơ ứng biến. Thần đế nghe xong lại bật cười ha hả, rất khoái chí. Các vị thần có mắt tỏ vẻ bực bội nhưng không có cách nào khác ngoài chấn nhận.

-Quả nhiên, các người rất phi phàm!!!......Được!!!...Truyền lệnh lão tử ta, nữ thần Phượng Hoàng và chiến thần Ánh Sáng đã dốc nhiều sức lực cho thần điện nên thần đế ta ân chuẩn con gái họ là Lãnh Dạ Phấn Điệp ở lại thần giới.....

Dứt lời của thần đế, nữ thần Phượng Hoàng và chiến thần Ánh Sáng đều quỳ xuống, đồng thanh nói

-Chúng thần tạ ơn thần đế điện hạ!!!!

Thiên Nhi, Thiên Diệp và Minh Quân thờ phào nhẹ nhõm, thoát được một cửa ai rồi. Còn một cửa ai nữa là ba việc mà thần đế hắn yêu cầu, nhưng ít nhất là tạm thời tất cả đều an toàn, đàm phán bước đầu thành công.

Tâm tình hôm nay thần đế rất tốt, vui vẻ nói

-Các người tam thời ở đây đi, khi nào tìm được việc thích hợp ta sẽ chiệu các người vào điện giờ các người lui ra hết đi, ta còn có việc cần bàn với các vị thần khác ở đây!!..

Ba người nhìn nhau một cái rồi lui xuống hâu viện...........