Phản Diện Tránh Xa Tôi Ra
Tô Cầm thế nào cũng không nghĩ tới, chính bản thân mình trong ngày sinh nhật 24 tuổi lại xuyên thẳng vào quyển tiểu thuyết mới xem qua.
Hôm đấy là sinh nhật cô, vất vả lắm mới thanh toán xong các loại khoản tiền trong căn nhà nhỏ, cô cũng uống không ít rượu. Không ngờ rằng khi mở mắt ra, nhân sinh đã thay đổi hoàn toàn. Cô từ một cô gái mồ côi không nơi nương tựa, biến thành đại tiểu thư có gia thế có quý quý.
Không biết rằng cuối cùng là Trang Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu?
Tô Cầm đem dụng cụ vẽ tranh mới mua cùng thuốc màu bỏ vào trong túi, ở ngoài cửa hàng vẫy gọi một chiếc xe taxi. Sau khi nói địa chỉ muốn đến, quả nhiên thấy trong mắt tài xế loé qua tia hâm mộ.
Làm sao mà không hâm hộ cho được, hiện giờ cô đang ở địa phương C, là một trong những khu trong thành phố C dành cho người giàu có. Đời trước cô nào dám tưởng sẽ được ở nơi như vậy. Nếu là cô kiếp trước nhìn thấy tiểu thư ngậm thìa vàng sinh ra, chắc chắn là mười phần hâm mộ rồi.
Chỉ là phúc cũng là hoạ, hoạ cũng là phúc... Trước mắt cô không cần vì kiếm tiền mà dốc hết sức lực nhưng cũng có những nguy cơ to lớn hơn. Tuy rằng cô quên hơn nửa nội dung tiểu thuyết, nhưng cái tên Tô Cầm này thì để lại ấn tượng sâu sắc. Làm một phản diện chính trong truyện tiểu thuyết cẩu huyết thì chắc chắn không có kết cục tốt gì rồi.
Xe taxi dừng lại ở trước cổng khu biệt thự, Tô Cầm cầm theo đồ vật xuống xe. Ở đây phần lớn là nơi ở của các nhân vật có tiếng của thành phố C, vậy nên thập phần chú trọng đối với việc bảo vệ, những chiếc xe ngoại lai chưa đăng ký trước thì sẽ không được vào.
Lấy thẻ quét qua cửa, Tô Cầm cầm theo đồ vật về biệt thự đã bắt đầu trở nên quen thuộc với bản thân mình. Biệt thự kiểu Âu, ba tầng, trang trí tráng lệ huy hoàng, có vườn hoa riêng cùng với bể bơi, diện tích rất lớn.
"Tiểu Cầm, về rồi à?!"
Lâm phu nhân ngồi ở phòng khách vẫy vẫy tay hoà ái. Bà năm nay đã đầu bốn nhưng bảo dưỡng lại cực tốt, nhìn qua chỉ như mới qua 30, đầu đen nhánh không một sợi tóc bạc.
"Dì"
Tô Cầm cười cười, sắc mặt tự nhiên.
"Chị họ đang ở nhà ạ? Con mang cho chị dụng cụ vẽ tranh nè"
Tô Cầm hiện không ở cùng bố là Tô Bách Xuyên, mà đang ở tại nhà chị gái mẹ - Cố Chi Lan. Lúc đầu bởi vì do mẹ cô không may mất sớm do tai nạn xe cộ, bố cô bận rộn việc sự nghiệp, mà tình cảm chị em Cố gia cực kỳ tốt, cho nên dì thay mẹ chăm sóc cô. Về sau, đủ loại lý do bên ngoài tác động, Tô Cầm không về Tô gia, ở lại Lâm gia đến tận bây giờ.
"Duyệt Nhiên ý hả, nó vừa mới ở trên tầng, con lên phòng nó xem có thấy không"
Cố Chi Lan thấy tình cảm chị em hoà thuận thì rất vui lòng, tuy rằng Tô Cầm không phải là do bà sinh ra nhưng bà đã chăm sóc cô mười ba năm, từ lúc cô bảy tuổi đến bây giờ. Bà đối với người cháu này thật sự quan tâm, không kém hơn con ruột bao nhiêu.
Tô Cầm nghe thế liền cầm theo dụng cụ vẽ tranh lên tầng. Cô bây giờ vừa mới 20 tuổi, là một sinh viên mỹ thuật. Đời trước, cô đã từng làm việc tại triển lãm tranh, miễn cưỡng cũng được xem là có học qua mỹ thuật một thời gian. Xuyên qua đây đúng lúc là thời gian nghỉ hè, cô chỉ có thể nắm bắt cơ hội luyện tập một chút mỹ thuật cơ bản.
Chỉ bằng hai tháng luyện tập mà muốn vẽ giống y hệt sinh viên mỹ thuật, quả thật là không có khả năng. Cũng may là Tô Cầm nguyên bản vì thành tích cấp ba không tốt mới theo học nghệ thuật, sau đó cũng tiêu không ít tiền để được vào trường nghệ thuật số một số hai tại thành phố C. Nếu chi tiền để vào trường thì vốn dĩ khả năng nghệ thuật chả ra gì, cô hiện giờ chỉ biết cầu may, trở lại trường học đại khái chắc cũng không vấn đề gì.
Điều mà cô không nghĩ tới được là, vì cô dành hết thời gian kỳ nghỉ ở trong phòng vẽ tranh, mà người chị họ Lâm Duyệt Nhiên cũng nảy sinh hứng thú đối với hội hoạ. Bởi thế Tô Cầm lần này ra ngoài mua dụng cụ vẽ tranh, cũng tiện mua cho Lâm Duyệt Nhiên một bộ mới. Tuy rằng cô suy đoán, chiếu theo tính tình của Lâm Duyệt Nhiên, đại khái chỉ vẽ hai ba ngày thì chán ngay thôi.
Tô Cầm hiện giờ cũng không thiếu một bộ dụng cụ vẽ đắt tiền, nhưng do tình cảnh kiếp trước túng quẫn tiền sinh hoạt vẫn rõ ràng trước mắt. Tiền giờ không thiếu, tuy nhiên cô cũng không muốn lãng phí. Nói chung đây là trời sinh khổ quen rồi, sướng không chịu được.
"Tiểu Cầm!"
Tô Cầm vừa mới mở cửa phòng, để dụng cụ vẽ tranh xuống thì nghe được tiếng gọi thanh thuý bên ngoài cửa, quả nhiên, Lâm Duyệt Nhiên đẩy cửa vào theo sau. Sắc mặt Tô Cầm không đổi, lông mi rũ xuống, cô không thích người xa lạ chưa được phép mà đã tự động mở cửa. Nhưng mà đối với Lâm Duyệt Nhiên, tất nhiên không phải người xa lạ.
"Em thật sự mang về dụng cụ vẽ tranh mới cho chị à"
Lâm Duyệt Nhiên vui sướng sờ vào khung vẽ, nhìn xuống bút chì bên cạnh:
"Đây đều là cho chị à?"
Tô Cầm lấy ra mấy loại bút chì đậm nhạt khác nhau:
"Chị có khi cũng không cần dùng nhiều đâu, bằng này là đủ rồi"
Sau một hồi nhẹ nhàng đuổi Lâm Duyệt Nhiên ra ngoài, Tô Cầm nằm trên giường lớn mềm mại thở dài ra một hơi.
Khách quan mà nói, Lâm Duyệt Nhiên không phải là cô gái khiến người khác chán ghét, nhưng không hiểu làm sao mà cô lại thích không nổi. Ở chung với Lâm Duyệt Nhiên khiến cô có cảm giác mệt mỏi.
Ngoại trừ Lâm Duyệt Nhiên dựa vào xuất thân dẫn đến kiêu căng cùng tuỳ hứng ở bên ngoài, Tô Cầm vẫn bị tiểu thuyết ảnh hưởng. Mặc dù cô đã quên nhiều tình tiết chủ đạo của câu chuyện, nhưng có một chuyện vẫn luôn nhớ rõ, Lâm Duyệt Nhiên là một nữ chính được người người yêu thích, còn Tô Cầm là một nhân vật phản diện ác độc. Bởi vì người mình thích lại đem lòng yêu Lâm Duyệt Nhiên nên cô đã làm rất nhiều điều không đúng nhằm vào Lâm Duyệt Nhiên, kết cục bị Lâm gia đưa vào bệnh viện tâm thần.
Nguyên bản Tô Cầm quả thật cũng làm rất nhiều điểu làm trở ngại nam nữ chính phát triển tình cảm, cũng sử dụng không ít thủ đoạn. Chỉ vì trở ngại chuyện tình cảm của người khác mà Tô Cầm bị đưa vào bệnh viện tâm thần huỷ hoại cả đời như thế, không phải cũng quá đáng hay sao..
Mà hiện giờ Tô Cầm, bởi vì nhớ rõ kết cục của nguyên tác, nên khi đối mặt với Lâm Duyệt Nhiên cùng mẹ của cô ấy thì cảm thấy cứng nhắc, thậm chí còn cảm thấy sợ hãi. Những người đang cười như hoa với cô, sau này chỉ vì một người đàn ông, liền trở mặt đem cô ném vào địa ngục.
Những lo lắng của cô không phải là vô cớ, đơn giản là Lâm gia thực sự có năng lực này.
Lâm gia lão gia tử chiến công lẫy lừng cả đời, nghe nói ở thời kỳ kháng chiến đã cứu lãnh đạo tối cao. Hiện giờ tuy đã về hưu, nhưng vẫn ở tại thủ đô, hắt xì một cái thôi cũng đủ khiến người khác tim đập chân run.
Cả đời ông chỉ có hai người con trai. Người con trai trưởng Lâm Đông Thịnh kế thừa con đường sự nghiệp của bố. Còn người con trai còn lại, do Lâm lão gia có con lúc tuổi già, lại càng chiều chuộng, thuận theo mong muốn của con được làm kinh doanh, giàu có một vùng. Người con trai thứ hai đó chính là bố của Lâm Duyệt Nhiên - Lâm Đông Lai. Bởi vậy, Lâm gia muốn đối phó với cô, một cái nhân vật bé nhỏ, thật sự là dễ như di con kiến vậy.
Tô Cầm thở dài, rời giường, pha một ly trà cho bản thân, an ổn tâm tình.
Nếu bây giờ có thể lựa chọn, cô thà vẫn là Tô Cầm nghèo rớt mùng tơi còn hơn là làm tiểu thư nhà giàu thế này. Ít nhất cô vẫn có thể hưởng thụ sự vui sướng phấn đấu tiến tới.
Chỉ là hiện tại không thể thay đổi, cô còn có thể làm thế nào nữa?
Vì chính bản thân mình, để có được cuộc sống an ổn, cô quyết định vạch ra bốn nguyên tắc sống:
MỘT. Kiên quyết không gây chuyện thị phi, không phải việc mình không xen vào
HAI. Kiên quyết không chủ động đối nghịch cùng nam nữ chính
BA. Quảng giao, kết thiện duyên
BỐN. Cố gắng kiếm tiền sinh hoạt
Chỉ cần không phản nghịch cặp đôi nam nữ chính, chắc là cũng có thể có những ngày tháng an nhàn đi. Tô Cầm âm thầm mong đợi những ngày tháng tốt đẹp tới.