Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 69




Lần trước Lê Tĩnh có lần giúp anh ta mang quà tặng cho bạn gái chuyển qua Nhật Bản, trợ lý Trần còn nhớ ân tình này, hơn nữa anh ta cũng biết anh trai Lê Tĩnh và tổng giám đốc Tống là anh em tốt. Mới nói đến đây, anh ta liền gật đầu: “Vậy cô mang vào đi, vừa hay lúc này anh ấy không vướng hội nghị gì.”

Lê Tĩnh trong lòng vô cùng hoan hỉ, nói: “Thực sự cảm ơn anh nhiều, anh Trần, lần trước bộ mỹ phẩm kia mang về bạn gái anh thích chứ?”

Nói tới chuyện này trợ lý Trần liền cảm ơn Lê Tĩnh: "Bạn gái tôi rất thích, vốn không tìm được chỗ tin tưởng để mua. Đúng rồi, cô xem lúc nào rảnh rỗi, tôi mời cô dùng bữa."

"Không cần đâu, chị dâu lại hiểu lầm mất." Lê Tĩnh lại cười híp mắt nói: "Bạn em mỗi tháng đều sẽ bay qua lại giữa Nhật Bản và Hàn Quốc, bạn gái anh nếu như còn có nhu cầu gì thì cứ tìm em bất cứ lúc nào nha."

“Thực sự có thể sao? Chờ bạn gái tôi qua bên này, hai người chúng tôi mời cô dùng bữa cảm ơn mới được.”

Lê Tĩnh cười gật đầu: "Vậy được, anh Trần, vậy tôi đi vào tìm Tổng giám đốc Tống."

“Được, cô đi đi.”

Lê Tĩnh hít sâu một hơi, đứng thẳng người, đi tới cửa phòng làm việc của Tống Đình Thâm, gõ cửa.

“Mời vào.”

Tới khi nghe được giọng nam trầm ấm bên trong đáp lại, cô ta mới đẩy cửa ra, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào.

Tống Đình Thâm cho rằng đó là trợ lý Trần, không hề ngước mắt, vẫn hết sức chăm chú nhìn màn hình máy tính phân tích số liệu.

Lê tĩnh đi tới, dừng lại trước bàn làm việc, lấy dũng khí nói rằng: "Tổng giám đốc Tống, đây là báo cáo tài chính quý trước."

Tống Đình Thâm ngẩng đầu lên, thấy là Lê Tĩnh thì dừng một chút, sau đó nói: "Lần sau báo cáo kiểu này chuyển cho trợ lý Trần."

Lê Tĩnh theo bản năng mà cắn cắn môi dưới, đem chiếc hộp giấy đặt lên bàn, cẩn thận từng li từng tí lấy ra chiếc bánh gato nhỏ cô ta tự làm.

Bánh nhỏ thôi nhưng cô ta đã dành toàn bộ tâm ý để làm.

Tống Đình Thâm ngẩn ra.

Lê Tĩnh còn nói: "Anh trai nói hôm nay là sinh nhật anh, từ trước tới nay em vẫn luôn rất cảm tạ anh đã chăm sóc, em không biết anh thiếu cái gì nên chỉ biết làm chiếc bánh gatô nhỏ này. Tổng giám đốc Tống, chúc anh sinh nhật vui vẻ."

Tống Đình Thâm giơ tay lên sờ sờ sống mũi, mặt mày lạnh nhạt, thấp giọng nói: “Lê Tĩnh, cô có thể tới công ty đi làm là do phòng nhân sự nhận thấy năng lực của cô, cũng không phải nhờ có quan hệ gì với tôi. Tôi và anh trai cô thật sự là bạn thân nhưng công tư phân minh. Mặt khác, tôi nhận tấm lòng của cô, cảm ơn, chỉ là tôi không thích ăn đồ ngọt, cô ăn đi.”

Lê tĩnh ngẩn người, nụ cười cũng cứng đờ.

Cô ta không nghĩ Tống Đình Thâm sẽ không nể mặt mũi như vậy.

Không, không phải như vậy, Lê Tĩnh trong lòng có chút hoảng loạn nhưng bên ngoài vẫn cố gắng trấn tĩnh. Từ khi nào Tống Đình Thâm bắt đầu đối xử với cô ta như thế lạnh nhạt tới vậy?

Cô ta thậm chí cũng đã không hiểu được, liệu có phải là từ khi cô ta chủ động thông qua trợ lý Trần tự mình đến đưa báo cáo chứ?

Lê Tĩnh không biết nên phản ứng ra sao, cả người đều choáng váng.

"Anh Tống..." Theo bản năng, cô ta có chút oan ức gọi một tiếng.

Anh lại nhìn vào máy tính lần nữa: "Cô đi ra ngoài đi."

Ngay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Trợ lý Trần nghe xong điện thoại từ quầy lễ tân, một giây không dám chần chừ đến gõ cửa, nghe được Tống Đình Thâm đáp lại, anh ta mới đẩy cửa ra, nói rằng: "Tổng giám đóc Tống, phu nhân và con trai anh hiện hiện đang ở sảnh."

Chuyện này quả thật là chuyện lạ ngàn năm có một, phu nhân Tống mang theo con trai tới công ty, trợ lý Trần quá kinh ngạc, căn bản cũng không có tâm trí nào để ý sắc mặt Lê Tĩnh lúc này khó coi thế nào.

Tống Đình Thâm liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay: "Được, tôi biết rồi."

Một giây sau anh đứng dậy, không hề liếc mắt nhìn Lê Tĩnh dù một cái, đi tới cửa, dáng vẻ đương nhiên muốn đích thân đi đón vợ và con trai.

Trợ lý Trần cũng theo sát phía sau, hai người đều quên mất bên trong phòng làm việc còn một người đang đứng lặng im.

Lê Tĩnh cúi người xuống, đem bánh gato kia bỏ vào trong hộp. Cô ta ôm cái hộp không bắt mắt từ văn phòng đi ra, đi chưa được mấy bước liền nhìn thấy Tống Đình Thâm nắm tay con trai đang đi tới, Nguyễn Hạ đi phía sau, vừa nói vừa cười với trợ lý Trần. Lê Tĩnh nhanh chóng tránh qua một bên, không muốn đụng mặt bọn họ, dọc theo đường đi bước nhanh trở lại phòng tài vụ, mới vừa ngồi xuống liền nghe được các đồng nghiệp bên cạnh thảo luận sôi nổi.

"Mới lúc nãy vừa tôi nghe Suzanne kể phu nhân Tống tới đây. Ôi trời, tôi cũng chậm mất mấy phút, nếu như sớm một chút có khi có thể nhìn thấy cô ấy rồi, có người nói nói là vô cùng xinh đẹp, vóc dáng cũng đẹp, như diễn viên vậy!"