Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 56




Ở trong thế giới của rất nhiều trẻ con, bình thường đều lấy bản thân mình làm trung tâm.

Nguyễn Hạ đã từng không ít lần nhìn thấy những đứa trẻ nhìn thấy thứ đồ chơi mình thích không ngừng làm nũng quấy rầy ba mẹ, thậm chí còn lăn lộn trên mặt đất, không đạt được mục đích thì không dừng lại.

Muốn thì phải có được.

Có điều đứa nhóc mập mạp trong lòng cô lúc này lại nói với cô, chỉ cần mẹ vui vẻ là được rồi, mẹ muốn ly hôn với ba thì cứ ly hôn đi.

Nguyễn Hạ nhớ tới một người bạn trước kia của cô, người bạn đó ngay từ nhỏ quan hệ giữa ba mẹ không tốt, ba cô ấy hết ăn lại nằm, thậm chí đôi khi còn có thể động tay động chân. Cô ấy đều nhìn thấy hết, lúc mẹ cô ấy hỏi cô ấy hai người có thể ly hôn không, cô ấy lại lắc đầu.

Rất nhiều năm sau, người bạn này của Nguyễn Hạ nói rằng, cô ấy có chút hối hận. Bởi vì qua nhiều năm như vậy, mẹ cô ấy vẫn luôn không vui vẻ.

Dường như ở trong mắt của rất nhiều người, trở thành mẹ rồi, nên lấy hỉ nộ ái ố của đứa trẻ làm trong tâm cuộc sống, còn cảm xúc của bản thân mình… đã không quan trọng nữa rồi. Chỉ cần đứa nhỏ tốt đã là đủ rồi. Chẳng lẽ sau khi kết hôn, mẹ sẽ không được tính là một người độc lập sao?

Nguyễn Hạ ôm lấy Vượng Tử, ngửi mùi hương trên người cậu, đứa nhỏ mập mạp mềm mềm này khiến cho nội tâm cô trở nên mềm mại không tả được.

“Cục cưng, hiện tại ba mẹ sẽ không ly hôn. Con cứ yên tâm đi, ba và mẹ không có gì không vui cả.” Nguyễn Hạ chậm rãi nói: “Chỉ là chuyện của người lớn hiện tại con không hiểu được. Chờ đến khi con lớn lên một chút nữa, mẹ sẽ nói với con. Hôm nay mẹ cũng muốn nói với con một chuyện, hi vọng con sẽ ghi nó trong lòng, cả mẹ và ba con đều rất yêu con. Cho dù có một ngày ba mẹ không còn là vợ chồng nữa, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình yêu mà ba mẹ dành cho con.”

Vượng Tử chỗ hiểu chỗ không, nhưng vẫn gật gật đầu: “Con biết rồi. Hai người thật sự không ly hôn sao?”

Nguyễn hạ dở khóc dở cười: “Ừ.”

“Vậy tại sao hai người lại không ngủ với nhau?”

Nguyễn Hạ nghĩ một lúc: “Nếu không con đi hỏi ba con xem sao?”

Trước kia cô đã từng trả lời vấn đề này rồi, chỉ có điều hiển nhiên không lừa gạt được đứa nhỏ này.

Cô quyết định ném quả bóng da này cho Tống Đình Thâm.

“Vâng ạ.” Vượng Tử lại hồi phục sức sống, cậu chạy ra ngoài được hai bước, lại quay người lại, nhào vào trong lòng cô giống như một viên đạn nhỏ, ôm lấy eo của cô: “Mẹ, hiện tại mẹ có vui vẻ không?”

Nguyễn Hạ thành thật gật đầu: “Rất vui vẻ.”

Tuy rằng vừa mới tỉnh dậy đã biến thành một con người khác, cũng nhớ ba mẹ của mình nhưng cô tin rằng, nếu như câu chuyện đã trở nên như thế này, như vậy, cả ngày chỉ ngồi suy nghĩ mấy thứ vô nghĩa, vậy cũng chỉ tăng thêm phiền não. Huống chi, đứng ở góc độ sự thật mà nhìn nhận, hiện tại cô có lý do gì để không vui đâu?

“Vậy thì tốt rồi.” Vượng Tử nghe vậy thì yên tâm rồi: “Con chỉ muốn để mẹ vui vẻ. Mẹ vui vẻ con cũng sẽ vui vẻ.”

“Thật sự là một đứa nhỏ ngoan.”

“Ba ba, vì sao ba và mẹ không ngủ chung với nhau?”

Đối mặt với câu hỏi của con trai, Tống Đình Thâm không biết nên trả lời thế nào.

Anh nhớ đến câu trả lời trước kia của Nguyễn Hạ, liền trả lời lại giống y hệt: “Bởi vì mẹ con mỗi ngày đều ngủ rất muộn, ba sợ sẽ quấy rầy giấc ngủ của mẹ.”

Vượng Tử lầm bầm: “Con không phải kiểu trẻ con dễ lừa như vậy. Ba ba, ba từng nói là phải thành thật, không nên vì con chỉ là một đứa trẻ mà không nói thật với con.”

Tống Đình Thâm: “…”

Hiện tại anh không biết là đã xảy ra chuyện gì rồi, Nguyễn Hạ cũng không gửi wechat thông báo cho anh câu nào.

Lần đầu tiên Tống Đình Thâm có cảm giác không biết nên nói gì với đứa nhỏ.

Vì sao lại không ngủ cùng với Nguyễn Hạ?

Bản thân cuộc hôn nhân này là không thuần khiết, huống chi sau khi kết hôn, Nguyễn Hạ mang thai đứa nhỏ, hai người lại có một hiệp nghị, đạt được nhận thức chung. Cho nên ngay từ khi ngày đầu tiên sau khi kết hôn, anh đã không ngủ chung với cô rồi.

Hiện tại anh nên giải thích với con trai như thế nào, nói rằng ba mẹ nó kết hôn chỉ bởi vì có nó. Trên thực tế hai người cũng không có tình cảm cho nên không ngủ cùng nhau sao?

Tuy rằng trước kia Tống Đình Thâm đã quyết định trở thành một người ba tốt, một người ba thành thật, một người ba có thể trở thành bạn với con. Vấn đề là ở thời điểm này, anh không thể nói thật được.

“Con hi vọng ba mẹ ngủ chung với nhau sao?” Tống Đình Thâm không trả lời câu hỏi của cậu.

Vượng Tử nghĩ một lúc: “Ba mẹ của những người khác đều ngủ chung với nhau.”

Có nghĩa là muốn.