Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 176




Rất lớn, bất luận thế nào đương nhiên đối với một phụ nữ thích trang sức như cô cũng sẽ nhìn chằm chằm mà không chớp mắt.

Quá đẹp.

Nguyễn Hạ nhìn chằm chằm viên kim cương một lúc, cô liền giật mình lấy lại tinh thần, theo bản năng cô nhìn về phía Tần Ngộ đùng lúc cô phát hiện ra đối phương không biết vô tình hay cố ý nhưng cũng nhìn lướt qua cô một chút.

Hắn đang thăm dò cô sao?

Theo đúng như kịch bản trong tiểu thiết, quả thật là có miêu tả một viên kim cương to như trứng bồ câu, Tần Ngộ sau khi yêu nguyên chủ, đã bảo nhà thiết kế thiết kế chiếc nhẫn đó. Chiếc nhẫn cũng không được miêu ta nhiều nhưng theo trực giác của Nguyễn Hạ thì đây chính là một chiếc nhẫn cưới.

Dựa theo nội dung vở kịch, cho dù Tống Đình Thâm lúc đó vẫn chưa chết, nguyên chủ và Tần Ngộ còn chưa gặp nhau, như vậy sao chiếc nhẫn lại xuất hiện tronng tay Tần Ngộ sớm như vậy?

Nguyễn Hạ cảm thấy lạnh sống lưng, da gà nổi hết cả lên.

Chỉ có một khả nắng, đó là Tần Ngộ đang thăm dò cô.



Mai cho đến khi trở về Đế Đô, Nguyễn Hạ mới nhớ lại biểu cảm không phải hôm đấy của cô, liệu có để lộ ra sơ sót gì không?

Bình tĩnh nghĩ lại, giá như bây giờ đối với Tống Đình Thâm và Tần Ngộ cô đều không có tình cảm, cô cũng sẽ không chọn sống cùng với Tần Ngộ.

Hai người đàn ông này đều ưu tú giống nhau, điều khác nhau duy nhất là, Tần Ngộ yêu nguyên chủ thiết tha còn Tống Đình Thâm đối với nguyên chủ đều không có tình cảm.

Nếu theo như bình thường, yêu người mình yêu đương nhiên sẽ tốt hơn, nế như nguyên chủ còn ở đây, nếu như cô ấy sống lại, khả năng sẽ chọn đi cùng Tần Ngộ, dù sao người đàn ông ấy cũng nằm trong lòng bàn tay cô ấy, hắn yêu cô ấy cuồng si.

Có thẻ Nguyễn Hạ không muốn đi cùng Tần Ngộ.

Người hắn yêu chính là nguyên chủ, hiện tại rất khó để phân biêt được, bằng không ngày Tần Ngộ phát hiện ra cô chiếm cơ thể của người hắn yêu không chừng hắn sẽ hoả t

Tống Đình Thâm khá giống người theo đạo Phật, mới sáng ra anh thấy cô thay đổi, anh cũng sẽ không quá để ý, thâm chí anh còn không muốn lãng phí tế bào não về chuyện này.

Nguyễn Hạ không thể xác định được liệu mình có thể thắng Tần Ngộ trong trò chơi này hay không nhưng cô tuyệt đối không thể để cho Tần Ngộ phát hiện ra cô “Tái sinh”, hắn biết hắn là chồng tương lai của cô.

Chuyện máy bay của họ vào buổi chiều, về đến nhà đã là rạng sáng. Sau khi tắm xong, Vượng Tử liền đi ngủ. Nguyễn Hạ vội vàng chạy sang phòng của Tống Đình Thâm, xông đến gõ cửa.

Tống Đình Thâm cũng vừa mới đi từ phòng tắm ra, trên người chỉ cuốn một cái khăn tắm, vốn anh định mặc thêm chiếc áo choàng tăm vào nhưng cúi đầu nhìn xuống cơ bùng của mình, anh liền từ bỏ ý định đó, đi ra mở cửa.

Quả nhiên người đứng trước cửa là Nguyễn Hạ.

Nguyễn Hạ hiện iwof không có tâm tư để nhìn cơ bụng hay cơ ngực của anh, cô nói: “Tống Đình Thâm, em nghĩ em có chuyện muốn nói với anh.”

Tống Đình Thâm?

Không phải gọi Đình Thâm sẽ tốt hơn sao?

Anh ghé sát vào cô, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì?”

“Em sẽ từ chức, không đi làm nữa.” Nguyễn Hạ cũng không biết tại sao lại muốn nói với Tống Đình Thâm chuyện này, đặc biệt lại là vào buổi tối, rõ ràng ngày mai nói cũng được nhưng cô muốn chính miệng mình nói với anh.

Sắc mặt Tống Đình Thâm hơi thay đổi hỏi: “Sao? Có chuyện gì?”

Nguyễn Hạ phản ứng rất nhanh, nhanh chóng trả lời: “Chỉ là không muốn làm nữa, quả khổ ngược lại em cũng không cần tiền, ngày mai em sẽ đến nộp đơn từ chức.

Phản ứng đầu tiên của Tống Đình Thâm chính là không biết có phải là chuyện liên quan đến Tần Ngộ không?

Bề ngoài anh thể hiện ra rất bình tĩnh, nghiêng người sang nói với Nguyễn Hạ: “Em vào ngồi đi, chúng ta sẽ cùng tâm sự.”

Nguyễn Hạ phấy tay một cái nói: “Không được, em chỉ muốn thông báo cho anh một tiếng thôi…”

Làm vậy không sai, Tống Đình Thâm nghĩ thầm, cô để ý đến ánh mắt của anh cho nên mới phải nói với anh.

Tống Đình Thâm đương nhiên không có ý kiến gì cả, anh ước gì Nguyễn Hạ có thể từ chức không đi làm nữa ngay lập tức, dù sao trong công ty của Tần Ngộ, anh không thể làm gì được, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Nhưng anh không thể trực tiếp bảo cô từ chức đi được, dù sao đây cũng là chuyện riêng của cô, cô không muốn nói, đó là ý nghĩ riêng của cô, anh chỉ có thể giả vờ là mình không biết gì, đứng sau lưng cô, cố gắng giúp đỡ cô giải quyết các vấn đề khó khăn.

“Được rồi, em quyết định như vậy cũng được.” Tống Đình Thâm nói.

Đối với câu trả lời của anh không nằm ngoài dự đoán của Nguyễn Hạ, Tống Đình Thâm chình là người như vậy, cô quyết đình cái gì, anh thường sẽ không can thiệp, bất kể cô có muốn đi làm hay muốn từ chức, anh đều nói là: “Miễn em vui vẻ là được rồi.” điều này làm cho Nguyễn Hạ cảm thấy rất thoải mái.