Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 144




Đợi mãi mới đến giờ tan tầm, các đồng nghiệp khác đều không ra về, lãnh đạo chưa rời đi, Nguyễn Hạ cũng chỉ có thể yên lặng ngồi thôi.

Cuối cùng vẫn là trưởng phòng đến cạnh bàn làm việc của cô, cười nhẹ nhàng nói: "Tan làm rồi sao vẫn chưa về vậy? Nhà cô ở chỗ nào, có cần tôi đưa cô về không?"

Nguyễn Hạ: "..."

Cô vội vàng xua tay: "Không cần đâu chị, chồng tôi đón rồi, cảm ơn trưởng phòng."

Chắc là trưởng phòng chỉ khách khí vậy thôi nhưng quá khách khí lại khiến cho người ta có chút không đỡ nổi.

Hình như có chút khuynh hướng muốn bị ngược đãi... Bởi vì cô phát hiện cô càng ngày càng ưa thích sự lạnh lùng hơn...

Trưởng phòng lại cười: "Vậy chồng cô tới rồi sao? Nếu tới rồi thì về sớm đi, hôm nay cũng không có việc gì cả, qua một khoảng thời gian nữa tôi sẽ đưa cho một khách hàng, cô và họ sẽ bàn bạc với nhau."

Nguyễn Hạ lập tức gật đầu: "Vâng, vậy tôi về trước đây."

"Đi đi thôi." Hình như trưởng phòng hi vọng cô nhanh chóng tan tầm.

Nguyễn Hạ thu dọn đồ xong, cầm túi xách, chào hỏi các đồng nghiệp sau đó rời đ nhưng đi được một đoạn cô dừng lại trong chốc lát, vừa nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện đồng nghiệp trong phòng cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, bao gồm cả trưởng phòng.

Chẳng lẽ tất cả mọi người đều giống như những gì cô nghĩ sao, có người đi trước rồi mới đi ư?

Cô cũng không chờ được, dù sao Tống Đình Thâm và Vượng Tử còn đang ở bãi đỗ đợi cô.

Nguyễn Hạ và nhân viên lễ tân nói một câu ngày mai gặp lại sau đó ra khỏi công ty, vừa đúng lúc thang máy đến, cô đi vào thang máu, lúc này trong thang máy không có ai cả, cô liền lấy hộp phấn và thỏi son trong túi xách ra dặm lại, trước kia cô cũng không coi Tống Đính Thâm là đàn ông mình cần quan tâm nhưng từ ngày anh dắt tay cô, cô ngày càng để ý đến hình tượng của mình hơn.

Bãi đỗ xe của tòa nhà này rất rộng, việc phân biệt phương hướng của Nguyễn Hạ không được tốt lắm, tìm một hồi, thấy được xe Tống Đình Thâm, đang chuản bị bước đến, có một chiếc xe đang đứng im đột nhiên nổ máy, đèn pha của xe cũng bật sáng, bãi đỗ xe vốn đang yên tĩnh bỗng nhiên có âm thanh này làm Nguyễn Hạ giật mình.

Cô rất tự giác nhường đường cho chiếc xe Jeep màu đen này, cô đứng sang một bên để xe rời đi.

Xe không mở cửa kính, kính xe có dán phim, nên cô cũng không thấy được người lái xe, chỉ thấy thoáng qua đằng sau còn có một người nữa nhưng không quá rõ ràng.

Chiếc xe này đi qua chỗ cô đứng, khi đi được một đoạn, Nguyễn Hạ mới nhanh chóng đi đến chỗ xe Tống Đình Thâm, lúc này không có ai cả, tiếng giày cao gót trên nền đất cũng vang lên khá lớn.

Nguyễn Hạ còn chưa đi đến chỗ đậu xe, Tống Đình Thâm đã bước tới chỗ cô, anh tặng cô một bó hoa hồng trắng, vẻ mặt tự nhiên: "Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm."

Câu nói không đầu không cuối, xem như là một lời giải thích cho việc tặng hoa này.

Người đàn ông này càng ngày càng có sức hấp dẫn nha.

Nguyễn Hạ cũng giả vờ bày ra vẻ mặt rất tự nhiên nhận bó hoa, còn cúi đầu ngửi: "Cảm ơn anh."

Vượng Tử cũng không chịu kém phần, từ trên nhảy xuống, đưa cho cô bức tranh cậu vẽ, mặt của nhóc mập mạp bắt đầu đỏ lên, chắc là vẫn còn có chút ngượng ngùng, dù sao cũng là lần đầu tiên tặng quà cho mẹ: "Mẹ, đây là quà của con tặng mẹ, mẹ đi làm vất vả rồi."

Hai cha con này, vẫn là Vượng Tử trong sáng vô tư nhất.

Nguyễn Hạ một tay ôm bó hoa, một tay nhận bức tranh Vượng Tử vẽ, tranh trẻ con đều khá là đơn giản, cũng rất là ngây thơ chất phác, trong bức tranh vẽ hai người đang nắm tay một đứa trẻ, đây chắc chắn là một nhà ba người họ, Vượng Tử còn phí tâm vẽ thêm một ngôi nhà và ông mặt trời.

Cô trực tiếp cúi người hôn vào cái má phúng phính của Vượng Tử: "Cảm ơn con trai bảo bối."

Mặc dù trên má Vượng Tử có vết son môi nhạt nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của cậu, ôm eo Nguyễn Hạ, vừa đắc ý vừa thẹn thùng nhìn ba với vẻ mặt khoe khoang: "Ba, mẹ hôn con, không có hôn ba, mẹ thích quà của con hơn."

Tống Đình Thâm: "..."

Nguyễn Hạ phì cười, lúc này cô cũng không dám trả lời, nếu không nhóc mập mạp này nhất định sẽ bảo cô phải hôn Tống Đình Thâm mất, hình ảnh kia cũng quá "sảng khoái" rồi.

Cũng may là Vượng Tử không đưa ra yêu cầu như vậy, một nhà ba người vui vẻ lên xe.

Ngày đầu tiên đi làm, không cần Tống Đình Thâm hỏi, Nguyễn Hạ kể hết chuyện ngày hôm nay cho anh nghe, cuối cùng sau khi nói xong, cô vẫn cảm thấy lo lắng nên bổ sung một câu: "Em cảm thấy con người có phải là có vấn đề hay không, nếu như làm ở công ty không tốt, thì ngày nào cũng muốn mắng chửi người, mắng chửi lãnh đạo của công ty, bây giờ công ty này giống như trong tưởng tượng của em nhưng mà em lại cảm thấy không thể nào thích ứng được..."