Ánh nắng chói chang phủ xuống ngoài kia. Nhưng Trần Nhữ Tâm lại cảm thấy lạnh hơn.
"Hệ thống." Trần Nhữ Tâm hỏi trong tiềm thức: "Rốt cục thế giới này đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Rất lâu, không nghe tiếng hệ thống trả lời, ngay lúc cô cho rằng hệ thống sẽ tiếp tục giả chết thì giọng nói thanh thoát khác hẳn ngày xưa của nó bỗng xuất hiện trong tiềm thức, hoang mang: "Bản thân nhân vật phản diện không có vấn đề. Tại sao kí chủ lại cảm thấy thế giới này có vấn đề?"
"Khó nói lắm." Trần Nhữ Tâm mím môi. Chỉ là trực giác.
Hệ thống lại nói: "Kí chủ đừng lo lắng nha ~ Cô chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được ~ dù có yếu tố tác động ngoại cảnh thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến hướng đi của thế giới này đâu ~"
"Vậy ư?"
Hệ thống thề son sắt: "Dĩ nhiên rồi ~ Kí chủ phải tin tưởng tôi!"
Trần Nhữ Tâm rũ mắt, không nói thêm gì nữa.
Rửa mặt xong, Trần Nhữ Tâm xuống lầu.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Trần Nhữ Tâm ngồi thư phòng một lát, thấy mệt lại đi nghỉ ngơi ở phòng nghỉ cách vách.
Thế nhưng, Trần Nhữ Tâm ngủ đến tận xế chiều.
Không phải quản gia không muốn kêu cô dậy dùng cơm, mà anh ta biết thừa chủ nhân mình có ham muốn chiếm hữu đáng sợ đối với cô.
Cho nên lúc Trần Nhữ Tâm rời khỏi thư phòng, quản gia đã chuẩn bị thức ăn xong.
"Cảm ơn." Quả thật Trần Nhữ Tâm hơi đói.
Trời hoàng hôn rất đẹp, như khóm lửa, nhuốm một màu đỏ tươi sáng lạn lên chân trời.
Buổi tối ập đến.
"Cô Trần, đây là lễ phục tham gia dạ tiệc, mời cô thay."
Vừa lên lầu đã trông thấy vài người hầu gái đang cung kính nâng một bộ lễ phục đẹp đẽ, trang nhã và quý giá, cùng với các đồ trang sức đeo tay.
Ánh mắt Trần Nhữ Tâm rơi trên bộ lễ phục xanh đậm kia. Cô gật đầu: "Để đó đi. Lát nữa tôi sẽ thay."
"Dạ. Nếu cần trợ giúp, xin hãy gọi chúng tôi." Các thiếu nữ đặt lễ phục và trang sức trước bàn trang điểm, cũng chẳng có ý thay giúp cô.
Cửa khép lại, Trần Nhữ Tâm cầm bộ lễ phục. Bề ngoài màu lam nhạt nhưng đặc biệt khéo léo che lại bộ phận quan trọng. Làn váy dài thả xuống tận mắt cá chân. Trên làn váy đính vô số kim cương, cực giống biển sao.
Trần Nhữ Tâm thay lễ phục, ngồi trước gương tự trang điểm theo phong cách thanh lịch, búi mái tóc dài, đeo dây chuyền và khuyên tai.
Sau khi cô làm xong, tiếng đập cửa bên ngoài vọng tới.
"Mời vào." Trần Nhữ Tâm đứng dậy, xoay người, thấy Chester đi về phía mình.
"Đẹp lắm." Mặt anh đầy hoảng hốt và tán thưởng.
Trần Nhữ Tâm nhìn dáng vẻ mình trong gương. Vẫn là gương mặt quen thuộc kia. Có lẽ màu lam rất hợp với cô.
"Ngài thích là được." Cô nói.
"Rất thích." Chester đến trước mặt cô. Bàn tay lạnh lẽo áp sau gáy cô, ánh mắt rơi trên bờ môi hồng, màu mắt đậm dần.
Như thể phát hiện anh muốn làm gì, Trần Nhữ Tâm nhón chân khẽ hôn lên môi anh, nhìn anh, nói: "Chúng ta không đi sao?"
Chester khựng một chút, tay dời sang bên hông cô, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa như đang dẹp loạn gì đó.
Rồi anh cúi đầu xuống. Đối diện với ánh mắt bình thản của đối phương, môi mỏng cong lên, thì thầm vào tai cô: "Chúng ta vẫn còn thời gian mà. Có thể làm tí chuyện ngoài lề..."
"...!" Thân thể Trần Nhữ Tâm hơi run. Vành tai bị anh ngậm lấy. Một sự tê dại khác thường khiến cơ thể cô bất giác mềm nhũn ra, "Em...mới vừa thay đồ xong..."
"Đừng sợ. Ta không làm gì khác đâu." Chester yêu nhất cái dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng khi cô cởi bỏ lớp vỏ lạnh lùng, làm anh rung động liên hồi, cũng làm anh quyến luyến không thôi, khiến cho linh hồn xấu xí dữ tợn vô ngần đang ẩn núp ở tận cùng có thể tạm thời được bình yên.
Quả thật, Chester không hề làm gì cả. Anh chỉ ôm cô thôi.
Tiếng chuông điểm tám giờ tối vang lên, lúc này Chester mới buông cô ra, sau đó đứng cách cô một chút, đặc biệt lịch thiệp duỗi tay ra dấu về phía cô.
Trần Nhữ Tâm nhìn bàn tay thon dài yếu ớt của anh. Cô đặt tay mình vào lòng bàn tay anh mà chẳng chút do dự.
Rời khỏi toà thành, giữa trời đêm treo vầng trăng khuyết, cả toà thành càng tĩnh mịch thêm vài phần.
Chester mở cửa xe cho cô, đợi cô ngồi xong thì đóng cửa xe.
Vào xe từ đầu bên kia, Chester lạnh nhạt phân phó quản gia ngồi đằng trước: "Đi thôi."
Xe chậm rãi chạy vào một vùng tối tăm, thậm chí khiến người ta chẳng thể xác định rõ phương hướng. Trong xe mở máy sưởi, Trần Nhữ Tâm ngồi yên tĩnh, tay được Chester nắm, cũng không cảm thấy lạnh.
"Bức bối hả?"
Trần Nhữ Tâm lắc đầu: "Đâu có."
"Trên yến tiệc đừng gò bó quá, thoải mái chút là được." Chester vỗ về lòng bàn tay cô, mân mê ngón tay cô, ấm giọng nói: "Nhưng đừng cách ta quá xa."
"Dạ."
Vốn dĩ Chester chỉ mượn buổi yến tiệc này để cô nhanh chóng thích nghi với thế giới thuộc về bóng đêm. Cô là con người. Điều đó không thể phủ nhận. Chester muốn chuyển hoá cô thành ma cà rồng nhằm để cô sở hữu tuổi thọ ngang bằng mình, nhưng thời điểm thực sự muốn làm vậy, anh lại chần chừ.
Khi loài người chuyển hoá thành ma cà rồng, một nửa linh hồn có thể sẽ chết đi trong quá trình ấy, và dù sau khi đã chuyển hoá ma cà rồng thành công thì cũng có khả năng tinh thần sẽ sụp đổ, làm ra những hành vi tự mình hại mình, cuối cùng dẫn đến kết cục tan thành mây khói dưới ánh mặt trời.
Vậy nên, nếu chưa nắm hơn nửa phần trăm thành công thì anh sẽ không tuỳ tiện chuyển hoá cô thành ma cà rồng.
Bởi hiện tại anh đã chẳng thể tiếp nhận kết quả mất đi cô một lần nữa.
Chester lúc này, dù bề ngoài ôn tồn nhã nhặn, nhưng cũng không giấu nổi cái tâm đen sì đã hao mòn từ lâu.
"Ngài không sao chứ?" Trần Nhữ Tâm nắm lại tay anh. Khoảnh khắc tâm trạng mãnh liệt lộ ra ngoài, rõ ràng Trần Nhữ Tâm cảm giác được.
Chester lập tức hồi thần, cười nói: "Không sao, đừng lo lắng."
Bấy giờ, xe dừng lại trước một lâu đài cổ đèn đuốc sáng trưng.
"Chủ nhân, chúng ta tới rồi."
"Ừ." Chester xuống xe, sau đó đến bên cạnh Trần Nhữ Tâm mở cửa xe giúp cô.
Trần Nhữ Tâm nắm tay anh bước xuống. Gió lạnh bên ngoài khiến Trần Nhữ Tâm bất giác nắm chặt tay Chester.
"Lạnh à?" Chester cúi đầu hỏi.
Trần Nhữ Tâm đối mắt với anh, "Đi vào trong sẽ ổn hơn nhiều."
"Ừm." Chester vòng tay ôm eo cô, một giây sau đã xuất hiện trong lâu đài.
Khách tới toà lâu đài trang trí xa hoa cổ điển không thiếu. Ở đây mọi người cũng không dùng năng lực, vậy nên đối mặt với sự xuất hiện bất thình lình của Chester và Trần Nhữ Tâm, tất thảy đều liếc thoáng qua.
Nhiều người đang đoán thân phận Chester.
Dẫu sao, thành viên ma cà rồng có thể sử dụng năng lực dịch chuyển tức thời cũng chẳng nhiều mấy. Đa phần là các trưởng lão sống trên nghìn năm. Dù ru rú trong nhà, nhưng không phải là chưa từng bắt gặp.
Mà gã đàn ông mang hơi thở mạnh mẽ trước mắt khiến cả đám vô thức muốn phủ phục trên mặt đất thì bọn họ lại chưa từng thấy.
Có lẽ nhận ra quá nhiều ánh nhìn, Chester lạnh nhạt liếc ngang, những ánh mắt kia lập tức biến mất.
"Còn lạnh không?" Chester cúi đầu, nhẹ giọng hỏi Trần Nhữ Tâm.
Trần Nhữ Tâm nín thở, trả lời: "Không lạnh nữa." Vừa rồi những ánh mắt dò xét kia làm cô đặc biệt khó chịu, nhưng cảm giác này đã biến mất rất nhanh.
"Đeo cái này lên đi." Chester đưa cho cô một chiếc mặt nạ kiểu lộng lẫy.
Trần Nhữ Tâm nhận lấy, đeo lên. Cô cũng phát hiện tất cả những vị khách vừa rồi đều mang mặt nạ. Con mắt khuất nấp sau chiếc mặt nạ. Ngoại trừ tác dụng để làm trang sức thì nó còn có tác dụng che lại khuôn mặt thật.
"Đưa tay cho ta." Chester khẽ cong khuỷu tay lên. Trần Nhữ Tâm duỗi tay đỡ nhẹ trên khuỷu tay anh.
Bước vào đại sảnh nguy nga, có vô số tuấn nam mỹ nữ ào ào xoay người nhìn tổ hợp đơn giản mà kỳ quái này.
Giữa đại sảnh, loài người và ma cà rồng đứng rải rác.
Chẳng qua những người mang mặt nạ, là ma cà rồng.
Còn trong đại sảnh, loài người không mang mặt nạ. Vậy nên sự xuất hiện của Chester và Trần Nhữ Tâm đã khiến bầu không khí đại sảnh lắng đọng một lát.
Thế nhưng, dẫn đầu đi ra đánh tan cảnh tượng ấy là một lão già khoác trường bào trắng, khí chất hơn người.
Mọi người bất giác nhường đường. Vị trưởng giả kia tới trước mặt Chester, tháo mặt nạ của mình xuống, sau đó khẽ khom lưng, cung kính nói: "Quý ngài Kline, rất vui vì ngài đã đến."
"Trưởng lão Cappadocia." Chester nửa cúi người, cử chỉ mang phong thái quý tộc khiến người ta kinh ngạc vì thân phận đối phương, lại cộng thêm việc chứng kiến thái độ cung kính của tộc trưởng lão Cappadocia nên chẳng ai dám bước qua hỏi thăm.
Do cuộc trò chuyện giữa Chester và Cappadocia nên không người nào để ý đến Trần Nhữ Tâm đang đứng bên cạnh.
Tuy nhiên cũng có ngoại lệ, một bóng người ở lầu hai lại nhìn đăm đăm vào Trần Nhữ Tâm mà không hề chớp mắt. Đôi môi đỏ tươi cong lên một nụ cười mờ ám...
Bị tập trung bởi ánh nhìn không mấy thoải mái, thuận theo trực giác, Trần Nhữ Tâm liếc về phía đại sảnh lầu hai. Nơi đó vắng tanh, cái vừa rồi là ảo giác sao? Trần Nhữ Tâm hơi hơi nhíu mày, lạ thay, trong lòng cô đã bắt đầu cảnh giác.
Trưởng lão Cappadocia tháo mặt nạ, tất cả những thành viên ma cà rồng cũng tháo xuống theo, thậm chí còn đưa chiếc mặt nạ cho loài người.
Đứng ở đại sảnh, dần dần Trần Nhữ Tâm nhận ra, có vẻ những người phụ nữ kia chẳng thích gian đại sảnh này. Mặc dù bọn họ cười, nhưng dẫu trên mặt phủ lớp trang điểm thì cũng không hề giấu hết được vẻ yếu ớt.
Trần Nhữ Tâm bỗng chú ý tới một thiếu nữ vừa đi lướt qua mình. Cổ cô ấy buộc sợi tơ rất đẹp, nhưng rõ ràng sợi tơ không dùng làm trang sức, mà là dùng để che đi vết thương ở cổ.
Thì ra, thân phận của loài người khi tham gia yến hội là huyết bộc sao?
Nghĩ đến đây, lòng Trần Nhữ Tâm đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, có lẽ nữ chính Địch Tình Nhu ở thế giới này cũng đến.
Trong tài liệu mà hệ thống đã cung cấp, vị hôn thê của Kỷ Lâm Gia bị một ma cà rồng bắt đi, hơn nữa về sau còn bị ma cà rồng ép chuyển hoá thành huyết tộc, cuối cùng bước dưới ánh mắt trời, biến mất...
Thế giới này không có trùng sinh. Trần Nhữ Tâm chẳng biết tại sao đến cùng Địch Tình Nhu lại chọn cách đồng quy vu tận cùng gã ma cà rồng kia. Sau khi trở thành ma cà rồng không phải chỉ hoà nhập vào thế giới của chúng, mà còn một điều nữa là họ sẽ trở thành thợ săn ma cà rồng.
Trong tổ chức của nguyên chủ, đa phần cấp cao đều do thợ săn ma cà rồng tạo thành. Bọn họ căm thù và oán hận ma cà rồng. Thành viên tổ chức có trách nhiệm bảo vệ hiệp ước giữa hai tộc, bắt hết những ma cà rồng làm trái với hiệp ước rồi trừng phạt.
Trần Nhữ Tâm đi về nơi có khá nhiều con người, cũng cầm cái khay lấy một ít thức ăn, muốn thu thập thêm nhiều tin tức về Địch Tình Nhu.
Thế nhưng, ăn thức ăn trong khay xong Trần Nhữ Tâm vẫn chưa có được một nửa đầu mối hữu dụng.
Ngay lúc cô chuẩn bị đứng dậy rời đi thì bỗng nghe thấy một giọng nói nam tính từ phía sau.
"Địch Tình Nhu, em không vui sao?"
"Đâu."
"Có phải em còn nhớ vị hôn phu kia của em?" Giọng nói ấy đột nhiên trầm xuống, "Nếu ta giết hắn, thì liệu em có an tâm ở bên cạnh ta không?"
"Đừng!" Giọng nữ yếu ớt hơi khàn khàn, "Anh không phải làm vậy."
"Thế em nên nghe lời, trong dạ tiệc này, em phải vui hơn tí nữa."
"Tôi biết rồi."
...
Âm thanh xa dần. Trần Nhữ Tâm nhớ kĩ khuôn mặt của cô gái kia.
Rất thanh tú. Khí chất nhu nhược như hoa tầm gửi vậy. Nhưng trong ánh mắt lại có một sự bền bỉ khiến ai cũng muốn nhìn thử xem rốt cục trình độ của cô gái này có thể đạt được đến đâu.
Giống như...giống như một trò chơi, một trò chơi làm người ta nghiện.
Tuổi thọ của ma cà rồng vô tận. Chỉ cần bọn họ sống trong bóng tối thì là suốt đời. Nhưng tuổi thọ vĩnh cửu mang tới sự vắng vẻ và buồn tẻ cho họ. Dần dần, cái suốt đời càng giống một thứ nguyền rủa hơn.
Chẳng qua họ sẽ vĩnh viễn không thừa nhận sự thật này, mà bắt đầu tìm thú vui cho mình.
Địch Tình Nhu cùng lắm chỉ là món đồ chơi bị gã ma cà rồng nào đó nhìn trúng dùng để giết thời gian. Có lẽ, còn sự khác biệt, Địch Tình Nhu đến cùng vẫn là đứa con số mệnh của thế giới này. Rốt cục gã ma cà rồng kia đã mất kiểm soát, yêu cô ấy, hơn nữa bị Địch Tình Nhu dùng dao găm thuỷ ngân đâm thủng tim, cuối cùng cả hai đã hoá thành tro bụi dưới ánh mặt trời...
Trần Nhữ Tâm nghĩ vẩn vơ, tiện tay nhận ly rượu mà bồi bàn đưa tới, khẽ nhấp một ngụm. Đồng tử lập tức co lại. Đây vốn không phải rượu vang, là máu người!
Thoáng chốc, một cảm giác chán ghét ập tới khiến cô không nhịn nổi nhổ ngụm máu trong miệng ra.
"Tiểu thư loài người xinh đẹp, cô cũng cảm thấy hứng thú với thức ăn của chúng tôi sao?" Một giọng nói khàn khàn mang vẻ khinh khỉnh vang lên sau lưng Trần Nhữ Tâm.
Bất giác, Trần Nhữ Tâm xoay người nhìn hắn.
Đeo mặt nạ lộng lẫy. Sống mũi rất cao. Môi cực đỏ, như bị nhuộm bởi máu tươi vậy. Làn da tộc ma cà rồng đặc biệt yếu ớt. Lúc này, hắn đột nhiên tháo mặt nạ xuống, lộ ra dung mạo thật ngay trước mặt Trần Nhữ Tâm.
Mái tóc xám tro. Hốc mắt thâm thuý. Con ngươi xanh biếc nhìn cô chằm chằm.
Trần Nhữ Tâm lạnh nhạt nhìn hắn ta. Máu người tanh tưởi trong miệng làm cô quá ghê tởm. Không buồn đáp lại hắn, Trần Nhữ Tâm xoay người rời đi, muốn súc miệng trước.
"Nhữ Tâm, em sao vậy?"
Nghe thấy giọng nói này, bỗng chốc Trần Nhữ Tâm thả lỏng hơn bao nhiêu. Cô ngẩng đầu nhìn Chester, lắc lắc.
Ánh mắt Chester rơi trên môi cô. Vốn cực kì mẫn cảm với mùi máu tanh, anh lập tức phát hiện ra một điều bất ổn, "Em nhận nhầm cái ly trong tay bồi bàn là rượu vang?"
Trần Nhữ Tâm gật gật đầu, vì nghĩ vu vơ mà chủ quan.
"A...Em thật là, không hiểu nổi."
Chester cười khẽ, dắt tay cô rời khỏi đại sảnh.
Đưa cô tới bồn rửa mặt, nhìn cô tháo chiếc mặt nạ vướng víu đặt ở một góc rồi nhổ máu trong miệng ra, Chester canh đúng lúc đưa ly nước thuỷ tinh cho cô để cô súc miệng, sau đó lại cầm khăn tay giúp cô lau miệng.
Hình như cô rất khó chịu. Phản cảm với vị máu đến thế sao?
"Ổn hơn chưa?" Chester khẽ vuốt lưng đối phương, nhìn cô xót xa.
Trần Nhữ Tâm lắc đầu, nhíu mày: "Cảm giác mùi vị vẫn còn."
Chester nhìn môi cô. Ánh mắt chợt loé. Anh nhẹ nhàng áp tay lên gò má cô, hơi cúi đầu xuống: "Ta giúp em nhé."
"...?" Trần Nhữ Tâm nghi ngờ dựa sát vào anh.
Chester buồn cười nhìn cô. Lòng ngón tay dịu dàng vuốt ve môi cô. Giọng nói ôn hoà trầm thấp, mang cảm giác từ tính khó tả: "Há mồm ra."
Trước khi đại não kịp phản ứng, thân thể đã nghe theo mệnh lệnh của anh. Trần Nhữ Tâm khẽ mở miệng.
Chester ngậm lấy môi cô. Động tác rất nhẹ nhàng như đang trấn an, không mạnh mẽ chiếm đoạt giống trước kia nữa...Trần Nhữ Tâm nhắm mắt lại. Lưỡi anh thật lạnh, nhưng lại rất thoải mái, khiến cô dần dần chìm đắm vào sự dịu dàng mà anh dành cho cô, bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh.
Thế nhưng sự đáp trả ấy lại làm cơ thể Chester đờ đẫn. Nụ hôn lập tức chuyển từ nhẹ nhàng sang mưa to gió lớn, đầy tính quyết đoán và xâm lược của phái mạnh, như quốc vương đang tuần tra lãnh thổ của mình. Đối phương bỗng chốc bị tước đi quyền từ chối.
Cuối cùng, thân thể Trần Nhữ Tâm mềm nhũn dựa vào người anh, chỉ có thể ở thế bị động, tiếp nhận nụ hôn từ anh. Đến tận khi phát hiện Trần Nhữ Tâm ngạt thở, lúc này Chester mới lưu luyến rời khỏi môi cô, liếm đi cái ướt át bên môi cô, cũng chỉnh trang lễ phục của cô ổn thoả một lần nữa.
Thấy cô chưa hồi thần, Chester khẽ vuốt lưng cô. Đáy mắt toát lên ý cười: "Còn khó chịu nữa không?"
"...Không khó chịu nữa." Thắt lưng Trần Nhữ Tâm được anh ôm lấy, thân thể đứng vững.
"Vậy là tốt rồi." Thấy cô đứng vững, Chester buông eo cô ra, cười, "Ta quay lại thôi."
Trần Nhữ Tâm vô tình nhìn lướt qua gương, phát hiện hình như môi hơi sưng...Màu son lúc trước cũng phai hẳn đi, nên cô nói với anh: "Ngài đợi em bên ngoài một lát nhé."
Chester nhìn cô chiều chuộng, cười nói: "Được."
Thấy anh rời đi, Trần Nhữ Tâm lấy ra một thỏi son từ trong túi xách, bôi sơ sơ một hồi, nhìn không có vấn đề gì mới đi ra.
Vừa ra ngoài đã thấy Chester đang chờ mình.
Lúc hai người quay về đại sảnh, không ai để ý tới họ, trái lại suốt cả quá trình, trưởng lão Cappadocia đều một mực cung kính với Chester. Điều này kéo theo sự chú ý của rất nhiều người.
Trần Nhữ Tâm nhận lấy nước trái cây mà Chester đưa qua, uống một ngụm, vị trái cây mát lạnh và giải khát.
Bấy giờ, khoé mắt Trần Nhữ Tâm bỗng bắt gặp Địch Tình Nhu đang rất bất ổn. Cô đành đi về phía cô ấy. Đương muốn tiếp cận đối phương thì đột nhiên cảnh tượng xung quanh lập tức biến ảo - -
Dường như khối không gian đang bị ngăn cách bởi một nguồn năng lực khó hiểu, là ai?!
Chưa bao lâu, một giọng nói đã vang vọng trong không gian này: "Cô thật sự không nhớ tôi sao?"
Trần Nhữ Tâm cảnh giác nhìn bóng người bất ngờ xuất hiện, là gã ma cà rồng mang đồng tử màu lục mà vừa rồi cô đã gặp ở đại sảnh. Trần Nhữ Tâm không khỏi nhíu mày.
"Quả nhiên cô chẳng nhớ gì cả." Gã nhìn Trần Nhữ Tâm đầy hung hiểm. Đôi môi đỏ tươi cong lên một nụ cười ác ý, "Mặc dù không biết vì sao cô xuất hiện ở thời đại này, nhưng thật có duyên nha, tôi vẫn lại gặp được cô, Trần Nhữ Tâm à."