Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta (Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt)

Chương 74




"Nhữ Tâm, đã lâu không gặp."

Âm thanh quen thuộc khiến Trần Nhữ Tâm buông sách trong tay xuống, "Hệ thống?"

"Ừ." Ngữ điệu của hệ thống mang vẻ sầu lo, nhưng vẫn báo cho cô tin tức quan trọng, "Cô phải cẩn thận đấy. Tôi thấy thế giới này sụp đổ rất nhiều lần rồi. Mỗi một lần đều có sự tác động của đạo trời..." Nói đến đây, hệ thống ngưng bặt. Không phải nó không muốn nói để cô biết, mà bởi do truyền một đoạn kí ức cho cô mà nó đã bị đạo trời cảnh giác, bất đắc dĩ phải rơi vào giấc ngủ dài liên miên nhằm tránh tai mắt của đạo trời.

Lần này, nếu không mơ hồ cảm giác được một hơi thở bất thường, thì nó cũng chẳng tỉnh lại nhanh như vậy.

Nghe lời hệ thống dặn, Trần Nhữ Tâm ghi nhớ, cũng để trong lòng. Đôi mắt cô cụp xuống, thầm hỏi: "Ở thế giới ban đầu, sau khi hai đứa con số mệnh bị Alfonso giết chết, sâu trong vũ trụ đã xảy ra dị tượng quy mô khổng lồ, không sinh linh nào có thể chống lại trận nổ, liệu có liên quan đến cái kia hay không?"

Hệ thống im lặng không hó hé gì, nhưng cũng khiến Trần Nhữ Tâm càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng.

Cô hiểu nỗi bất đắc dĩ của hệ thống. Có lẽ vì niềm tin nên giữa bọn họ có sự ăn ý thầm lặng.

Chỉ cần điều này thì Trần Nhữ Tâm đã nắm được tin tức mình muốn rồi.

Đối với Trần Nhữ Tâm mà nói, rời khỏi Augustus cực kì đơn giản.

Chẳng qua lúc cô bày tỏ yêu cầu của mình, Alfonso bên kia đã hay được tin tức. Tối đến, xử lí xong công vụ, anh quay về chỗ Trần Nhữ Tâm ở.

"A Thấm muốn rời khỏi Augustus ư?" Alfonso giúp cô chải mái tóc đen, giả vờ đề nghị bâng quơ: "Muốn đi đâu, ta đi cùng em?"

Mặt Trần Nhữ Tâm dịu dàng. Cô nhìn Alfonso đang chải tóc cho mình qua tấm gương, nói: "Vì quốc gia nên vương cần phải hao tâm tổn trí. Hiện giờ mâu thuẫn giữa các nguyên lão và quý tộc ngày càng tăng, chỉ ngài mới có thể ngăn sự phân hoá của quốc gia này. Trong vòng ba ngày em sẽ trở về."

Lời cô nói làm Alfonso trầm mặc một lát. Cái gọi là "tự làm bậy không thể sống" hẳn đang nói về anh. Nhưng nếu anh không để các quý tộc ngang tàng chèn ép đám nguyên lão viện bên này thì nội bộ Augustus sẽ xuất hiện vấn đề rất lớn. Mà những ngày qua anh đều bận bịu vì chuyện ấy. Alfonso ôm chặt cô từ phía sau, "Vậy ta điều Meredith đi theo em nhé. Có vậy ta mới yên tâm."

"Được." Meredith trong miệng anh là vị nữ tướng đã từng bồi dưỡng Trần Nhữ Tâm.

Chẳng qua vị nữ tướng kia cũng không công khai thân phận. Cô ta đảm nhiệm chức trách bảo vệ thành viên hoàng gia Augustus, quân hàm là cấp bậc quan tướng, cả đời chỉ trung thành với hoàng gia, vì lẽ đó nên rất được hoàng gia tín nhiệm.

Trước lúc đi, Alfonso còn trang bị phi thuyền tốt nhất cho cô. Ngoại trừ bề ngoài hơi bất đồng thì các thiết bị và nhân viên kĩ thuật bên trong đều không khác mấy so với phi thuyền chuyên dụng khi vương Augustus xuất hành.

Ngoài ra, còn có Meredith dẫn đầu đội quân tiên phong chịu trách nhiệm bảo vệ cho sự an toàn của Trần Nhữ Tâm.

Nhưng dù là vậy, Alfonso vẫn không yên tâm. Tuy nhiên cuối cùng anh chẳng ngăn cản gì. Đây là hoàng hậu của anh, người con gái sẽ cùng anh sánh vai.

Sau khi phi thuyền khởi hành, dõi mắt nhìn theo phi thuyền biến mất trong tầm mắt mình, bấy giờ Alfonso mới đặt tâm tư vào chính vụ.

Trần Nhữ Tâm không nằm trong phòng nghỉ mà đang đứng ở buồng lái phi thuyền. Nhìn những số liệu trên màn hình, cô đã rời khỏi Augustus.

Trần Nhữ Tâm chỉ về một phía trên điện đồ, nói: "Đi về hướng này đi."

Thuyền trưởng nghe cô nói, mặc dù không hiểu rõ ý, nhưng vẫn lựa chọn tuân theo: "Dạ, hoàng hậu bệ hạ."

Phi thuyền di chuyển giữa vũ trụ mênh mông, hướng về một phía...

Mà trong cung điện Augustus lúc này.

Alfonso xem thông tin định vị phi thuyền vừa nhận được qua màn hình di động, vô thức chau mày lại. Ấy là một cảm giác bất an không biết đến từ đâu, lại thêm cái gì đó khó nói đang xảy ra vượt khỏi tầm nhận thức của anh.

Ý nghĩ này vừa nảy lên trong đầu, Alfonso đã lập tức bí mật liên lạc cho chỗ phi thuyền Trần Nhữ Tâm.

Đương chuẩn bị nghỉ ngơi, Trần Nhữ Tâm mở bách khoa, trông thấy Alfonso mặc chính trang, khung cảnh sau lưng vẫn là nơi xử lí công vụ.

Trần Nhữ Tâm mở lời: "Muộn vậy sao còn chưa ngủ?"

"Lo cho em, không ngủ được." Hình ảnh thực tế ảo của Alfonso xuất hiện trước người cô, cách rất gần, cứ nhìn Trần Nhữ Tâm như thế, "A Thấm muốn đi đâu?"

"Em cũng không biết nữa." Trần Nhữ Tâm sâu kín liếc qua ánh sáng ngân hà vừa loé lên ngoài cửa sổ, sau đó lại quay đầu nhìn Alfonso, biết anh đang lo lắng cho mình nên cô trấn an: "Em không sao đâu. Chờ em về."

Cô muốn đi chứng thực một sự kiện, điều tra xem rốt cục trận nổ là ngẫu nhiên hay không.

Nếu hệ thống đã nói như thế thì tuyệt đối chẳng phải thuận mồm. Đạo trời đang cản trở nhiệm vụ của cô. Chuyện này còn khó giải quyết hơn so với tưởng tượng, giống như thế giới trước. Cô không lường được kết cục tương tự sẽ tái diễn vào lúc nào nữa.

Vậy nên, cô phải đi chứng thực điều này.

"A Thấm, đừng qua đó." Alfonso thử thuyết phục cô, "Chỗ kia, cảm giác không ổn lắm."

"...Cứ tin em." Trần Nhữ Tâm dịu dàng nhìn hình ảnh thực tế ảo, "Em nói rồi. Lần này sẽ mãi mãi ở bên cạnh ngài mà." Vì thế, cô chắc chắn sẽ quay về.

Có lẽ vì sự kiên định trong ánh mắt cô, Alfonso thở dài. Vẻ mặt nhìn cô mang vài phần nghiêm túc: "Nếu có nguy hiểm, nhất định phải gọi tên ta, ta sẽ theo kịp em."

"Được." Môi Trần Nhữ Tâm khẽ cong lên, hệt như đang cười.

Lúc này Alfonso ngơ ngẩn. Hình như cô không thích cười. Anh cũng rất ít khi thấy cô cười. Thế nhưng vừa mới cười một tiếng lại tựa hoa quỳnh nở rộ, xinh đẹp rạng ngời làm đầu quả tim anh phát run.

Trần Nhữ Tâm quay về trạng thái bình thường, "Nghỉ ngơi thật tốt nhé."

"A Thấm..." Giọng anh hơi trầm, có chút ngượng ngập. Tay anh khẽ duỗi ra phía trước, dường như muốn chạm vào gò má cô.

Đôi mắt Trần Nhữ Tâm ngoan ngoãn nhắm hờ.

Cùng lắm chỉ mới rời đi một ngày mà anh đã muốn gặp cô đến phát điên. Alfonso nín thở, dằn du͙ƈ vọиɠ vừa vọt lên xuống tận đáy lòng, nhìn cô: "Chỉ ba ngày thôi đấy. Nếu sau ba ngày vẫn chưa trở lại thì ta sẽ tự đi tìm em."

Trần Nhữ Tâm mở mắt ra. Nhìn anh bằng vẻ mặt nghiêm túc, gật gật đầu: "Được."

Tắt màn hình, Trần Nhữ Tâm hé nửa mắt, tựa như rơi vào trầm tư. Nửa ngày vẫn ngồi nguyên không động đậy.

Trong lòng cô đang nảy lên một suy nghĩ...Lẽ nào Alfonso biết gì chăng?

Không, không thể nào. Trần Nhữ Tâm lập tức phủ nhận điều này.

Phương tiện trong phi thuyền vô cùng đầy đủ. Trần Nhữ Tâm tắm rửa rồi nghỉ ngơi một lát, sau đó khi Meredith nhắc nhở mới đi ngủ.

Một ngày trôi qua rất nhanh. Phi thuyền cũng cách chỗ kia càng ngày càng gần.

Ước chừng khi trông thấy một khu vực lạ xuất hiện trên màn hình giám sát, thuyền trưởng lập tức thông báo cho Trần Nhữ Tâm.

Lúc này nguồn năng lượng bí ẩn đã làm ảnh hưởng vài trang thiết bị trong buồng điều khiển. Số liệu thất thường.

Trần Nhữ Tâm chạy đến buồng lái, đi tới trước màn hình giám sát, theo hướng ngón tay anh ta chỉ, đồng tử hơi co lại, tức thì trở về ban đầu. Sau đó, cô xoay người phân phó thuyền trưởng: "Chuẩn bị cho ta một cỗ cơ giáp. Ta muốn ra ngoài."

"!" Thần sắc vị thuyền trưởng kia có phần khiếp sợ. Vẻ mặt chần chừ, "Hoàng hậu bệ hạ, chúng ta không thể đo lường khu vực đó. Người thật sự muốn đi ra ngoài ư?"

"Đúng." Trần Nhữ Tâm nhìn ông ta chắc nịch.

Thuyền trưởng đứng tuổi lập tức lấy lại bình tĩnh, nhìn vị hoàng hậu bệ hạ này, nói: "Vương phái chúng thần chịu trách nhiệm an toàn tuyệt đối cho người. Nếu người thật sự muốn đi ra ngoài, có thể để thần cùng với tướng quân Meredith đi theo được không ạ?"

"Có thể." Trần Nhữ Tâm đáp. Chưa tận mắt nhìn thấy thì cô sẽ không thể chứng thực được rốt cục phải hay không. Cho nên cô nhất định phải tự nhìn một chút xem suy đoán của mình là đúng hay sai.

Ba người thay xong quần áo, tiến vào khoang cơ giáp. Phó thuyền trưởng điều khiển buồng lái phi thuyền.

Tầm mười lăm phút, ba chiếc cơ giáp vụt ra từ lối ngầm trong phi thuyền, bay về hướng tinh vân* không thể phân tích bất cứ thông tin gì ở xa xa.

*: Tinh vân là hỗn hợp của bụi, khí hydro, khí heli và plasma. (Theo Wikipedia)

Phi thuyền không dựa gần, dừng đằng xa.

Phó thuyền trưởng cũng thấy tín hiệu ba cơ giáp trên màn hình theo dõi biến mất, chưa hẳn là biến mất, mà là đường truyền thông tin bị gián đoạn.

Anh ta không khỏi nhăn chặt mi tâm. Rốt cục phiến tinh vân quái dị kia là thứ gì vậy?

Còn lúc này, ba người Trần Nhữ Tâm cách vầng sáng quái dị càng ngày càng gần. Sau đó cô dừng lại.

Cho dù cách xa như thế nhưng Trần Nhữ Tâm vẫn trông thấy rõ ràng...Đó không phải là tinh vân, mà là một vết nứt quái dị!

Tựa như mãnh thú há cái miệng to hệt chậu máu, nhằm nuốt chửng toàn bộ dải ngân hà này...

Thế nhưng đây cũng chẳng thấm vào đâu, điều khiến Trần Nhữ Tâm thật sự để ý lại là hơi thở tản mát từ trong cái hố đáng sợ kia...quá quen thuộc!

...Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Cảm giác khác thường giống như từng tầng chì đang đè lên ngực cô, càng đè càng nặng, càng đè càng nặng, sắp hít thở không thông.

"Nhữ Tâm! Tỉnh lại!"

Trong biển tiềm thức, giọng hệ thống truyền tới có phần nóng nảy. Trần Nhữ Tâm lập tức hồi thần.

Cuối cùng cũng cảm giác được mới nãy có chỗ nào đó không đúng. Như thể vừa rồi cô đã hành động điên rồ vậy.

Trần Nhữ Tâm lấy lại tinh thần nhìn về phía Meredith cùng gã thuyền trưởng Alex hai bên trái phải, phát hiện thời gian của bọn họ hệt như đang đọng lại. Dù Trần Nhữ Tâm có liên lạc với đối phương thế nào cũng chẳng thấy họ hồi đáp.

Vì thế, tay Trần Nhữ Tâm túm một cái, dẫn bọn họ cách xa nơi này, bay về hướng phi thuyền.

Ba mươi phút sau, rốt cục đến phi thuyền, để cơ giáp tiến vào, bởi vì chỉ có Trần Nhữ Tâm tỉnh táo, vậy nên hai bệ cơ giáp khác phải vào bằng sự trợ giúp của phi thuyền.

Trần Nhữ Tâm giải thích sơ sơ tình hình, sau đó sai người mở buồng cơ giáp của Meredith và Alex ra, quả nhiên thấy cả hai đều hôn mê bất tỉnh.

Trải qua một loạt kiểm tra đo lường, phát hiện nguyên nhân chỉ là bị ép thôi miên do chịu ngoại lực. Thế nhưng, cho dù là vậy, cả hai phải ngủ một ngày một đêm mới tỉnh lại.

Sau khi tỉnh dậy lập tức đến trước mặt Trần Nhữ Tâm lĩnh tội, bọn họ không dám nghĩ nếu hoàng hậu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì kết quả sẽ ra sao. Mà cuối cùng, vẫn là hoàng hậu dẫn bọn họ vào trong phi thuyền. Sự thật này làm bọn họ tự trách, không còn mặt mũi nào gặp lại vương nữa.

"Các ngươi đứng lên đi." Nhìn thấy hai người quỳ trước mặt mình, Trần Nhữ Tâm nói: "Đây không phải chuyện các ngươi có thể khống chế. Người không sao là tốt rồi."

...

Phi thuyền quay về. Trần Nhữ Tâm liếc tầng mây bên ngoài, tâm trạng nặng trĩu.

Hơi thở từ vết nứt kia, thế mà lại giống với hơi thở trên người Alfonso...

Sự thật này khiến Trần Nhữ Tâm nảy lên dự cảm xấu.

...