Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta (Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt)

Chương 67




Sức mạnh vô hình lan ra bốn phía. Hắn đi đến đâu, nơi đó tan hoang đến đấy. Những bức tường phòng ngự vững chãi lại nứt toác như hòm thuỷ tinh. Mắt Sáng ngân hà đang giám thị ở trên không cũng bị vạ lây, rơi từ trên xuống dưới.

Đồng thời, toàn bộ hình ảnh thực tế ảo trong khu nghiên cứu biến mất.

"Mau rút lui qua lối thoát hiểm!" Họ chỉ kịp phát được mệnh lệnh này, thế nhưng...đã quá muộn rồi.

Genesis bước từng bước. Trên khuôn mặt tuấn mĩ thâm thuý của hắn, sâu trong con ngươi chỉ còn lại sự lạnh lẽo và sát ý...

Thấy hắn xuất hiện, Nigel đè nỗi sợ hãi vừa sinh ra từ tận đáy lòng xuống, "Ngài vẫn đến..."

Genesis không nói gì. Hắn chỉ nhìn cô gái nằm trong khoang ngủ phía sau anh ta, dáng vẻ kia cứ như đang say giấc vậy.

Đúng lúc này, Nigel đột nhiên xốc cô gái dậy. Một cây chuỷ thủ đặt ngang cần cổ của cô. Sau đó anh ta nhìn người đàn ông mang hơi thở đáng sợ trước mặt.

"Chỉ cần ngài tha cho những người khác..." Nigel liếc đám người của sở nghiên cứu mặt mày tái nhợt ngã ngồi trên đất, ngẩng đầu nhìn Genesis đang cách mình càng ngày càng gần, "Thì tôi sẽ không để cô ấy bị thương."

Genesis nhìn anh ta. Dù đáy mắt chưa hề dao động nhưng Nigel lại luôn bắt gặp sự miệt thị bên trong đó, ánh mắt khinh thường không khác gì khi nhìn một lũ giòi bọ.

Trực giác nguy hiểm khiến chuỷ thủ trong tay Nigel càng gí sát cổ Trần Nhữ Tâm vài phân, lập tức, vết máu chậm rãi rỉ ra.

Màu đỏ tươi đẹp như vậy làm con ngươi Genesis khẽ nhúc nhích. Tuy nhiên chỉ nháy mắt, toàn thân Nigel chấn động. Anh ta hơi cúi đầu xuống, trông thấy tim mình bị một bàn tay trực tiếp móc ra. Đồng tử bắt đầu căng dãn...

Trái tim còn đập bị vứt xuống đất. Lau sạch sẽ vết máu trên tay, bấy giờ Genesis mới bế cô gái từ khoang ngủ lên.

Hắn không có động tác dư thừa mà chỉ ôm cô gái vào ngực rồi rời đi. Khoảnh khắc hắn quay lưng lại, mọi thứ sau lưng như nguồn laser bị độ cao đè nén, tất cả bỗng hoá hư vô...

Thế nhưng, vậy vẫn chưa đủ.

Genesis nhìn vô số cơ giáp cánh kim trước mặt mình. Dẫn đầu là một Augustus giống cái. Nếu Trần Nhữ Tâm còn tỉnh thì cô sẽ nhận ra cô ta ngay, người đã từng cùng cô luyện tập.

Meredith quỳ gối xuống, "Vương, xin hạ lệnh."

Con ngươi Genesis u lãnh, "Phàm những kẻ tham dự kế hoạch kia, giết hết. Còn vài vị nguyên soái liên bang đó, ta sẽ tự đi tìm bọn họ."

"Dạ." Meredith nhận lệnh.

Vô số cơ giáp cánh kim chia làm hai đội, phân nhiệm vụ cho từng người thi hành.

Hành tinh Are, nhất định máu chảy thành sông, hài cốt chất chồng.

...

Trở lại đế quốc Augustus, nhìn Trần Nhữ Tâm đang hôn mê bất tỉnh, dù Genesis có cách thì cũng không thể khiến đối phương tỉnh lại.

"Vương, não bộ tiểu thư A Thấm bị đả thương nghiêm trọng. Vì thế đại não chưa chết là nhờ quan hệ khế ước với vương."

Nhưng, Genesis chỉ để ý một vấn đề: "Cô ấy sẽ tỉnh lại chứ?"

"..." Người kia chỉ biết cúi đầu thở dài, nói câu lập lờ nước đôi: "Chỉ cần tiểu thư A Thấm không bị chết não hoàn toàn thì có khả năng ấy."

"Vậy sao?" Genesis cúi đầu đáp.

"Đúng ạ."

"Tỉnh được là tốt rồi."

Người kia rũ mắt không nói, sau đó lựa thời lui ra.

Trong căn phòng trống trải, chỉ còn lại Genesis cùng Trần Nhữ Tâm ngủ say chưa tỉnh.

Cô nhắm chặt hai mắt, hô hấp yếu ớt. Genesis cầm tay cô lên. Hoa văn màu bạc vốn quấn quanh cổ tay cô nay đã biến mất...

Đó là ấn kí của khế ước cộng sinh.

Hắn đã từng muốn xoá cái ấn kí này bằng trăm phương ngàn kế. Hiện giờ, ấn kí đã biến mất. Một cảm giác trống rỗng vô danh trào ra từ đáy lòng, cộng thêm tâm trạng đặc biệt thít chặt tâm can hắn, rất đau, hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Tâm trạng ấy, đại loại được coi là thứ tình cảm vớ vẩn kia nhỉ.

Nhân cách chủ thể lúc nào cũng gọi hắn là quái vật vô tình vô dục. Không hẳn là hắn không có tình cảm và du͙ƈ vọиɠ, chẳng qua hắn chưa dành sự quan tâm tốt cho người bên cạnh mà thôi.

Hắn ra đời vì chủ nhân cách, cùng yêu một cô gái với chủ nhân cách. Bất kể thế nào hắn đều không tin được. Chính hắn cũng khinh thường sự hoang đường này.

Hiện tại, hắn lại không thể phủ nhận sự thật.

Chỉ là, chờ hắn vỡ lẽ thì đã quá muộn...

Đáy mắt thờ ơ từ trước đến nay của Genesis bỗng lộ vẻ mịt mờ và luống cuống. Người trong ngực vẫn chưa đáp lại hắn. Hắn ôm Trần Nhữ Tâm vào lồng ngực, loại bỏ vết thương trên cổ cô rồi đổi cho cô một bộ quần áo, sau đó ôm cô lên, chuẩn bị đặt vào khoang ngủ.

Chỉ có Genesis mới đóng mở được khoang ngủ.

Một giây ấy khi khoang ngủ đang đóng, hình như Genesis vừa nhớ ra điều gì. Hắn nhắm mắt lại, giao quyền khống chế thân thể cho chủ nhân cách.

Lúc cặp mắt kia mở ra lần nữa, bên trong tràn đầy bi thương và đau xót. Nhìn Trần Nhữ Tâm đã mất đi ý thức, Alfonso duỗi tay khẽ vuốt gò má cô, vẫn còn nhiệt độ, trông như chỉ ngủ thôi.

Giọng nói của anh cực kì khàn, "A Thấm à..."

Có lẽ ngay từ ban đầu, bản thân anh thức tỉnh chính là một sai lầm.

Genesis làm chuyện này vì hắn đã biết được. Dĩ nhiên hắn hiểu A Thấm biến thành như vậy cũng không thể thiếu sự thúc đẩy của hắn. Nhưng sở dĩ A Thấm trở thành quân cờ của liên bang cũng bởi vì bản thân anh nữa...Bởi vì, khế ước cộng sinh mới đích thật là mồi lửa dẫn dắt.

"Mấy lão già quân đội liên bang kia..." Sâu trong đôi mắt Alfonso toát lên tia sáng đỏ quạnh. Sát ý khiến người ta không rét mà run cũng lập tức bị dằn xuống. Anh dịu dàng nhìn chăm chú Trần Nhữ Tâm đang nhắm mắt ngủ say, nhẹ nhàng nói: "A Thấm, đừng ngủ quá lâu, đừng để ta đợi quá lâu, được không?"

"..." Nhiệt độ trong khoang ngủ hơi thấp. Nhưng vì để bảo vệ bộ phận cơ thể cô nên nó sẽ đi vào trạng thái ngủ đông và không mang đến bất kì gánh nặng nào cho cơ thể của cô.

Chỉ cần...chỉ cần cô tỉnh lại là tốt rồi.

Đóng khoang ngủ, Alfonso xoay người rời khỏi đây.

Sau đó, Genesis lại khống chế thân xác, chỉ nháy mắt đã rời khỏi đế quốc Augustus.

Giữa vũ trụ mênh mông, Genesis nhắm mắt, lại mở ra, đi về một hướng - -

Đó là một tinh cầu không hề hiện đại văn minh, bốn phía đâm chồi nảy lộc, một vùng rậm rạp. Trong này vốn là vùng sa mạc, không có bất kì tài nguyên nào có thể tận dụng. Một lục địa nhỏ bị quên lãng.

Genesis nhìn nóc nhà bằng gỗ cách đó không xa, tiện tay phá huỷ người máy tấn công mình, sau đó đi đến toà nhà bằng gỗ. Dư Hướng Dương vẫn ngồi trong sân nhàn nhã uống trà, phất tay ý bảo vệ sĩ của mình lui ra, rồi nhìn Genesis, chậm rãi nói: "Giống như gặp mặt vậy, còn là lần đầu tiên nữa. Chẳng ngờ, cũng là lần cuối cùng."

Giọng điệu như thể đã trông thấy kết cục của mình. Dư Hướng Dương không phản kháng dư thừa, cơ hồ đang đợi một cái kết.

Genesis chẳng rảnh rỗi nói nhảm cùng ông ta dù chỉ nửa câu. Hắn cầm khăn lau sạch sẽ máu trên tay, sau đó xoay người rời đi, chỉ bỏ lại thi thể lạnh băng kia.

Rồi Genesis lại đi tìm vài vị khác.

Đối mặt với cái chết, có người sợ hãi tột độ, có người chống cự trực tiếp, cũng có người thản nhiên tiếp nhận, thế nhưng chưa một người nào thay đổi được kết cục chết chóc mà bọn họ phải gánh.

Genesis rút tay ra. Thi thể đổ bên chân hắn. "Còn thừa lại một kẻ." Genesis xử lí sạch sẽ vết máu trên tay, nhìn thoáng qua vũ trụ xa xôi, "Trần Vanh..."

Kẻ ngay từ ban đầu đã đẩy A Thấm vào vực sâu, cũng là kẻ đáng hận nhất!

Tâm trạng bất ổn lập tức bị che giấu, đồng thời...thân xác đổi người.

Alfonso chán ghét nhìn thi thể dưới chân. Anh đã từng gặp Trần Vanh khi ông ta ở cùng với phụ vương. Lúc đó Trần Vanh vẫn mang dáng vẻ của một thanh niên, không thể giấu hết dã tâm nơi đáy mắt.

Giữa vũ trụ bao la là một chiếc phi thuyền. Alfonso phá huỷ một nửa phi thuyền mà không tốn chút sức nào. Sau đó anh bước đến khoang điều khiển trong phi thuyền.

Rất nhanh, Alfonso đã trông thấy một người đàn ông tóc trắng, mặt lộ vẻ thâm thuý. Người đàn ông mang dã tâm và du͙ƈ vọиɠ thâm sâu, có thể vì mục đích mà không từ thủ đoạn nào, hi sinh cả con gái mình.

Vậy nên Genesis đã giữ ông ta đến cuối cùng, cốt là muốn tinh thần ông ta chịu đủ hành hạ, rồi chết đi trong sợ hãi.

Để ông ta nhận rõ một thực tế, mọi kế hoạch mà ông ta trù tính, cuối cùng phó mặc hết vào thực tế này.

"Genesis." Trần Vanh trầm mặt nhìn người đàn ông cao lớn đang đi về phía mình, thi thể đổ đầy đất, đều vì bảo vệ ông ta.

"Trần nguyên soái, đã lâu không gặp." Con ngươi Alfonso toát lên vẻ châm chọc phấn khởi, "Lần này muốn chạy trốn đi đâu vậy?"

Trần Vanh chậm rãi lên tiếng: "Thắng làm vua, thua làm giặc."

"Phù du lay thụ, không biết tự lượng sức mình." Alfonso bước đến trước mặt lão, "Thật ra ta cũng không muốn giết ngươi đâu. Dẫu sao ngươi là cha của hoàng hậu ta. Nhưng nếu để ngươi sống trên cõi đời này, mỗi lần trông thấy bộ dạng bất tỉnh của hoàng hậu, ta lại hận không thể nghiền xương ngươi thành tro. Thôi thì, ngươi cứ chết quách đi nhé."

"...Ư!" Cổ Trần Vanh bị bóp chặt, chạm mặt với người đàn ông vốn nên là con rể, không hề có lực đáp trả.

Ngón tay Alfonso vặn gãy cổ ông ta, tính để ông ta chết toàn thây.

Cái xác kia cũng là cái xác duy nhất còn nguyên vẹn.

...

Trở lại Augustus, Alfonso rửa sạch thân máu tanh mới đến chỗ Trần Nhữ Tâm.

Đó là nơi thủ vệ nghiêm ngặt nhất cung điện, cũng là cấm địa duy nhất trong cung điện.

Sau khi xác nhận thân phận, cánh cửa kia mới từ từ mở ra, Alfonso đi đến hệ thống điều khiển bên cạnh khoang ngủ.

Vì không muốn thân thể cô bị kẻ ngoài xâm hại nên Alfonso chưa mở khoang ngủ. Anh chỉ ngắm nghía dung nhan của cô khi ngủ cách một lớp kính trong suốt.

Mọi số liệu không hề phát sinh bất cứ thay đổi gì. Thời gian của cô cũng như ngừng lại ở ngày đó.

Nhưng đối với Alfonso, hiện tại mới là thời gian khó khăn nhất.

Năm đầu tiên, Alfonso ngày ngày mong ngóng hoàng hậu của mình có thể tỉnh lại. Anh nhìn Trần Nhữ Tâm đang nằm trong khoang ngủ, giọng nói khàn khàn thì thầm: "A Thấm, em sẽ tỉnh mà, đúng không?"

"Em không nói lời nào. Ta cứ coi như em đồng ý nhé." Anh cười.

Cùng năm, đế quốc Augustus ban bố một loạt pháp lệnh. Kể từ lúc đó, vì bị các tộc cướp đoạt nên loài người phải làm nô làm tỳ, hoặc bị coi là những trang phục lộng lẫy, trở thành thú cưng của giới quý tộc.

Kiểu người nhan sắc đẹp đẽ trở thành đối tượng để từng chủng tộc tranh giành. Từ đó về sau, bầu không khí nuôi thú cưng trong giới quý tộc rất hứng khởi. Điều này thể hiện rõ địa vị của chính họ.

Năm thứ hai, Alfonso lại đi đến cấm địa cung điện. Vuốt ve khoang ngủ, đáy mắt càng u ám hơn. Anh gí sát gò má lên lớp kính, giọng nói kia đã gần như tuyệt vọng: "A Thấm, em mà còn bất tỉnh thì ta sẽ không chịu nổi nữa đâu..."

Năm ấy, mọi chủng tộc và quốc gia trong thiên hà đều trở thành thuộc địa của đế quốc Augustus, lấy đế quốc Augustus để suy tôn.

Năm thứ ba, nội tâm bắt đầu sụp đổ...

Cặp mắt trầm uất của Genesis nhìn Trần Nhữ Tâm đang nằm trong khoang ngủ và không có dấu hiệu tỉnh lại, "Ngay cả ta, cũng chẳng ngăn cản được hắn..." Cũng sẽ không ngăn cản, "Thế nên, em mau tỉnh lại đi, dậy ngăn cản hắn đi."

...

(Truyện đăng duy nhất tại watt @meiameii)

Tình cảnh của loài người càng ngày càng gian nan.

Từng chủng tộc bắt đầu bất mãn với đế quốc Augustus, nhưng không một ai dám bày tỏ sự khó chịu và phản kháng trước vương Augustus buồn vui thất thường kia.

Bầu không khí ngân hà thay đổi trong nháy mắt. Quý tộc xa hoa dâʍ ɖu͙ƈ, công dân bình thường sinh sống khó khăn. Sự ẩn núp tai hại ngày càng rõ ràng, mâu thuẫn cũng ngày càng gay gắt. Rốt cục, họ đã phát động chiến tranh vì tài nguyên và nơi sinh tồn.

Vương Augustus chẳng thèm quan tâm chuyện này, mặc kệ tiến triển.

Thế nhưng, sự tình không hề lắng xuống một cách bình thản.

Chẳng qua, chưa ai phát hiện được thay đổi nhỏ nhoi ấy.

Lặng yên không một tiếng động.

Năm thứ mười khi Trần Nhữ Tâm đang ngủ say.

Đến từ thế kỉ 21 cách vài nghìn năm trước, vì chết đột ngột nên linh hồn một cô gái tên Phó Ninh Vi đã xuyên việt thời không, tới dải ngân hà này...

Chín tháng mười năm.

"Kí chủ, kí chủ ~ Tỉnh lại mau ~ kí chủ? Đừng ngủ nữa ~~~~ ây! Kí chủ ~ dậy đê ~ "