Hắn chậm rãi quay lại...
Đó là cặp mắt dạng tử la lan*, như thể một cây tử la lan thâm thuý làm người ta vô thức quên cả hô hấp. Phiến hoa ấy tuy hoang vu và lạnh lẽo, nhưng lại khiến đối phương lập tức rơi vào vực sâu vô tận.
Ánh mắt Trần Nhữ Tâm lướt trên người hắn. Cô chưa từng ngừng bước mà cứ thế đi lướt qua ngay bên cạnh hắn rồi đứng ở chỗ bị cáo.
Ngài chánh án bắt đầu nêu tội danh đầu tiên của Trần Nhữ Tâm. Ở đây chẳng ai là không nhìn cô bằng ánh mắt đầy căm phẫn. Tựa hồ nếu cô bất tử thì khó có thể bình ổn được cơn cơn bất bình của vô số người.
Duy có vị thanh niên tóc vàng trước sau vẫn chẳng tỏ thái độ gì. Đối với hắn, hết thảy trước mắt đều chỉ như một trò khôi hài mà thôi.
Cuối cùng, ngài chánh án hỏi: "Bị cáo Trần Nhữ Tâm, cô đã nhận tội chưa?"
"Không nhận."
Hình như thẩm phán đang chờ câu này từ cô, nói: "Đưa nhân chứng lên đây."
Rất nhanh, Trần Nhữ Tâm trông thấy một Trùng Tộc giống đực bị áp giải đến, đó là - - tình nhân Edgar của nguyên chủ.
Thì ra, nữ vương Trùng Tộc nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định hợp tác với liên bang.
Nữ vương Trùng Tộc và liên bang khéo đưa đẩy, cùng chung chí hướng. Còn Edgar vì bảo vệ vinh quang của cả gia tộc nên đã không chùn bước để làm việc nghĩa.
Do vậy mới có cảnh tượng này.
Thân phận gián điệp của Edgar bị bại lộ chẳng những không làm liên bang tức giận, trái lại, dưới trường hợp như vậy còn là chuyện vui.
Lúc Edgar xuất hiện, mí mắt người đàn ông tóc vàng hơi động một chút, nhưng rất nhanh lại bất động.
Khi Trần Nhữ Tâm nhìn thấy Edgar cũng không nghĩ nhiều.
Vì thế, Edgar kể mình đã xúi giục nguyên chủ như thế nào, hạ sát hoàng tử Augustus ra sao. Trong lòng nguyên chủ căm hận hoàng tử, lại cộng thêm việc tiếp tay sát hại vương Augustus.
Anh ta tường thuật quá trình nguyên chủ đã cầm dao găm đâm vào tim hoàng tử Alfonso.
Thẩm phán lại đặt câu hỏi: "Trần Nhữ Tâm, đây là sự thật ư?"
Điều này, thật sự Trần Nhữ Tâm không thể phản bác. Cô im lặng.
Vậy nên, người bên quân đội mang ra quà biếu mà Trần Nhữ Tâm đã đưa cho quốc vương Augustus.
Quà biếu là một khối nguyên thạch chứa tính phóng xạ, tuy vô dụng với sinh vật bình thường, nhưng lại gây tổn thương trí mạng đến hoàng thất Augustus.
Hộp đựng lễ vật chỉ giữ lại dấu vân tay của Trần Nhữ Tâm cùng quốc vương. Bằng chứng như núi, cãi lại cũng vô ích. Bọn họ một lòng muốn ép Trần Nhữ Tâm vào bước đường cùng.
Thế nhưng, bọn họ vẫn thành công. Dẫu sao ngay từ ban đầu họ đã không hề cho Trần Nhữ Tâm có cơ hội giải thích.
Tới cuối cùng, thẩm phán tuyên đọc kết quả, toàn thể đứng dậy. Ngài chánh án lớn tiếng nói: "...Phán xử Trần Nhữ Tâm ở tù chung thân, giam tại ngục số 725..."
Phán quyết xuống, rất nhanh Trần Nhữ Tâm bị mang đi.
Lúc đi ngang qua bên cạnh gã thanh niên tóc vàng, mái tóc đen dài của Trần Nhữ Tâm bị gió thổi bay. Trong lúc lơ đãng, đuôi tóc phất qua áo bào hắn. Đáy mắt thanh niên tóc vàng lộ vẻ khó nói nên lời, xen lẫn với sự miệt thị và bỡn cợt, thoáng qua, tựa như ảo giác.
Hắn đứng tại chỗ. Chỗ kia vốn không thể ở lại. Nhưng chẳng ai dám xen vào hành động của hắn. Thân hình hắn thon dài cao ngất, ngũ quan tuấn mỹ thâm thuý hệt như ngọc thạch điêu khắc.
Dù cho đôi cánh trắng mà Genesis sở hữu đã được thu về, nhưng hơi thở quanh thân hắn lại khiến tất cả những người ở đây không một ai dám bất cẩn.
Còn Genesis, cứ như thể hắn đến chỉ để đứng ngoài xem trò khôi hài này thôi vậy.
Đợi khi Trần Nhữ Tâm bị đưa đi, hắn liếc về phía Trùng Tộc Edgar, môi mỏng hé mở, giọng nói lạnh lẽo mang theo vẻ tàn bạo và máu lạnh: "Ngươi đã mạo phạm đến hoàng thất Augustus, thân là gián điệp của Trùng Tộc, chó chê mèo mửa, tội ác tày trời."
Hắn nhẹ nhàng duỗi tay ra, đầu ngón tay chỉ về phía đối phương. Trên đầu ngón tay hắn, bóng tối hư vô lan rộng, chỉ nháy mắt đã đánh trúng thân thể Edgar.
Cả người Edgar run lên, không truyền đến cảm giác đau đớn, chỉ là thân thể hệt như bị luồng sức mạnh vô hình đụng phải. Anh ta hơi cúi đầu xuống, thân thể chia năm xẻ bảy, thoáng chốc đã bị bóng đen nuốt chửng. Đồng tử Edgar co lại - - tiêu tan, một mảnh ảm đạm tĩnh mịch.
Chỗ anh ta từng đứng không còn để lại chút dấu vết nào, tựa hồ toàn thân đã tan biến vào hư không vậy.
Trước toà án quân sự trang nghiêm như thế, tất cả mọi người đều nín thở nhìn Genesis ra tay. Không ai dám dị nghị.
Ánh mắt Genesis lướt qua đám người, dừng ở đoàn bồi thẩm.
"Nhân loại lòng tham vô đáy. Vốn dĩ các ngươi đừng nên vọng tưởng thời gian thuộc về mình." Lời Genesis nói như lời khuyên nhủ, nhưng lại mang ý cảnh cáo: "Bằng không, chắc chắn các ngươi sẽ tiêu đời."
Nói xong câu đó, Genesis xoay người rời đi. Đôi cánh trắng sau lưng dang rộng, tựa như vị thần giáng thế, biến mất ngay tại chỗ.
Đến tận khi Genesis đã đi rồi, sắc mặt mấy vị nguyên soái trong đoàn bồi thẩm vẫn cực kì khó coi. Có lẽ chưa ai ở đây hiểu được rốt cục lời Genesis vừa nói là ý gì, cũng chưa ai hiểu hàm ý cảnh cáo của Genesis hơn bọn họ.
Không phải Genesis không xử trí bọn họ, mà là hắn cao ngạo, khinh thường họ múa may với rắn cho nên mới cảnh cáo như vậy.
Đối với chức vị cao mà bọn họ đang ngồi, lời nói ấy hệt như hai cái bạt tai giáng thẳng trước mắt công chúng. Mặt đỏ tới tận mang tai, đồng thời tâm hoả khó kiêu, cơ hồ hạt mầm cắm rễ dưới đáy lòng, chỉ đợi thời cơ để bung cành bung lá.
Toá án phúc thẩm kết thúc. Mấy vị nguyên soái được hộ tống rời đi, tất cả mọi người lần lượt tan cuộc.
Mà lúc này, hai mắt Trần Nhữ Tâm bị dụng cụ đặc biệt bịt kín. Hai tay và hai chân cũng bị trói lại, sau đó cô bị đày xuống đường nước ngầm...
"Kí chủ, bây giờ cô cảm thấy thế nào?" Có lẽ nhận ra được sự bất đồng, hệ thống hơi lo lắng: "Đừng ngủ quên nhé, cũng đừng hoài nghi sự tồn tại của mình. Cô còn có tôi nha..."
Ngay lúc hệ thống đang lải nhải, Trần Nhữ Tâm nhẹ nhàng nói một câu: "Im nào." Thành công làm hệ thống ngừng lại.
Ngục giam số 725 là ngục giam im ắng dưới nước. Nước kia cũng chẳng phải nước bình thường, mà là một loại nước có thể khiến người ta mất đi trọng lực, thậm chí không còn cảm giác được sự tồn tại của bản thân nữa.
Nước cách âm. Phạm nhân sẽ đồng thời mất đi thị giác và thính giác, dần dần mất cả xúc giác, để càng lâu thì tinh thần con người càng sụp đổ, chưa tới nửa năm đã chết trong âm thầm, sau đó bị xử lí sạch sẽ.
"Kí chủ, tôi kể chuyện xưa cho cô nghe nha."
"Không cần."
"Đừng thờ ơ như vậy chứ ~ kí chủ ~~"
Trần Nhữ Tâm: "..." Cái giọng tủi thân kia thì kể được quái gì?
Hồi lâu, Trần Nhữ Tâm trả lời: "Tôi sẽ không chết ở đây đâu."
Rồi chẳng còn lên tiếng nữa.
...
Không biết thời gian đã qua bao lâu, ước chừng cách một khoảng thời gian vẫn sẽ có người máy tiêm thuốc dinh dưỡng để duy trì cơ năng trong thân thể cô.
Tứ chi vốn bị dụng cụ trói chặt nay được tháo ra. Cô mở to mắt nhưng vẫn chẳng nghe và thấy được gì.
Dù không hề biết sợ, thế nhưng Trần Nhữ Tâm cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ sợ hãi điều này.
Đối với cô, thế giới u ám lặng thinh chỉ là nơi không thể phân biệt được ngày sáng đêm tối mà thôi.
Cùng lúc đó, thân thể xuất hiện tình trạng xấu, mới bắt đầu thì chưa rõ ràng lắm, nhưng càng ngày cô càng khó duy trì sự tỉnh táo.
Trần Nhữ Tâm không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Từ khi bị nhốt vào ngục giam kim loại đặc biệt không một vết cắt, thì cô chưa bao giờ gặp qua bất kì ai.
Cho đến hôm nọ, một ánh sáng chói loà tràn vào từ bên ngoài - -
Trần Nhữ Tâm duỗi tay che mắt. Phải mất hồi lâu cô mới thích ứng được nguồn sáng này. Cô ngẩng đầu nhìn lên, là mấy người mặc khoác trắng.
Không đợi Trần Nhữ Tâm đứng dậy, đám người kia đã giữ chặt tay cô rồi dùng ống kim lấy máu.
Sau đó, họ lập tức rời đi.
Chỉ nháy mắt ánh sáng vừa tràn vào cũng biến mất, bóng tối quay về...
Trần Nhữ Tâm cảm thấy cực kì mệt mỏi. Dường như giọng hệ thống vang lên bên tai, lại dường như là ảo giác.
Rốt cục, cô chẳng nghe thấy gì cả...
...
Đế quốc Augustus, màn đêm thâm trầm.
Cung điện trống trải. Trên lầu cao, Genesis đứng trước cửa sổ. Đôi cánh sau lưng dang rộng. Cánh trái nhuốm màu đen bằng tốc độ mắt thường có thể thấy rõ.
Một giọng nói kìm nén lạnh như băng vang lên: "Đưa cô ấy ra!"
"Ả đã phản bội ngươi, một con người ti tiện." Giọng nói này kiêu ngạo lại tàn khốc, mang theo sự bỡn cợt cùng miệt thị rõ ràng.
Giọng nói kia lại gần như khản đặc: "Vậy thì sao chứ."
"Ngu xuẩn." Nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo.
"Tên quái vật vô tình vô dục như người thì biết cái quái gì?"
"Ta không biết, vì thế ngươi vừa buồn cười lại vừa bi ai. Vốn dĩ ngươi nên phắn đẹp rồi, chỉ vì nhớ nhung một ả phản bội mà người lại chưa biến mất." Giọng nói đầy miệt thị kèm theo nụ cười trào phúng, "Thậm chí ngươi còn không tiếc uy hiếp ta?"
"Đừng quên, chủ nhân thân xác này là ta." Nói rồi, lông vũ màu đen "xoẹt" một tiếng làm cơ thể bị tổn thương, máu lập tức nhuộm đỏ áo bào trắng, "Còn ngươi, cùng lắm là do ý thức sinh ra...Khụ khụ..."
Ra tay chẳng thừa lực nên không trọng thương, nhưng cũng tạo sự bất tiện.
Hai nhân cách vốn không thể hoán đổi. Tuy nhiên họ sẽ tận dụng hình ảnh để truyền đạt cho nhau thông qua quyền khống chế thân xác. Hệt như trao đổi nhật kí vậy.
"Ngươi làm cái gì thế?!" Cánh tay trái cơ hồ bị phế, máu chảy không ngừng.
"Đưa cô ấy ra." Ý thức của anh đã hết cách kéo dài thời gian tồn tại, bị nhân cách khác áp chế nên chỉ ngẫu nhiên lấy lại được sự tỉnh táo. Anh biết rõ A Thấm từng là vị hôn thê của mình, cũng là kẻ sát nhân đã giết mình. Nhưng anh còn chưa tới liên bang thì đám người kia đã xử lí người mà anh cộng sinh bầu bạn! Cứ cho là cô phản bội anh, lừa gạt anh, thì cũng nên để chính anh xử lí cô chứ!
Có lẽ trông thấy nhân cách của chủ nhân quá mãnh liệt, một nhân cách khác không muốn lãng phí thời gian vào việc vô dụng này. Hắn chẳng hiểu tại sao chủ nhân lại chọn cách tự mình hại mình để uy hiếp hắn.
Dẫu sao sau khi cơ thể này bị thương, hắn cũng cảm nhận được sự đau đớn. Vì vậy hắn đành nói: "Ta có thể dẫn ả ra khỏi chỗ kia, nhưng..."
Ngay một giây khi hắn đồng ý, do chủ nhân không đoạt được quyền kiểm soát thân thể nên đã hoàn toàn ngủ say.
"A, đần thế nhở." Khuôn mặt tuấn mỹ của Genesis dính vết máu đỏ tươi, lãnh khốc mà tà mị. Chiếc cánh quay về màu đen. Hắn giương cánh, chỉ nháy mắt đã rời khỏi cung điện.
...
>>>>>
Hành tinh Are, sở nghiên cứu kế hoạch bí mật thuộc quân đội liên bang.
Sau khi cho ra hết các kết quả dự đoán theo công thức tính toán, mặt gã tiến sĩ ngoài năm mươi lộ vẻ ửng hồng, phấn khích, còn phát ra vài tiếng cười quái dị. Sau đó gã trực tiếp liên lạc với hệ thống trung ương. Đợi một lát, bộ não trung ương truyền tin tức này đến bảy vị nguyên soái.
Chỉ 10 phút ngắn ngủi, một hội nghị tạm thời đã nhanh chóng tập hợp bảy vị nắm thực quyền ở liên bang. Đây cũng là bí mật đằng sau kẻ đang được sùng bái.
Du͙ƈ vọиɠ con người mạnh mẽ cộng thêm sự gan dạ sáng suốt, cuối cùng đã chiến thắng nỗi sợ hãi.
Đúng lúc này, hệ thống trung ương vang lên tiếng còi báo động.
"Có sinh mạng đặc biệt đang xông vào ngục giam dưới nước. Ngục giam số 725 bị ép phá hỏng. Mạng sống đặc biệt...không thể kiểm tra đo lường..."
"Phát hình ảnh!"
"Từ trường bất thường, không thể chuyển phát..."
"Trung tá Ban Ngạn Minh chịu trách nhiệm ngục giam dưới nước đâu?!"
"Trung tá Ban Ngạn Minh đã đến ngục giam số 725, có cập nhật thông tin hay không?"
"Cập nhật đi."
...
Đêm nay, chắc chắn quân đội liên bang sẽ khá náo loạn.
Đế quốc Augustus.
Trên bầu trời cung điện xuất hiện vầng sáng trắng. Genesis mọc đôi cánh trắng sau lưng ôm một cô gái đang hôn mê trong lòng, chậm rãi đáp đất.
Bấy giờ, cô gái trong ngực tựa hồ đã khôi phục chút ý thức. Genesis ngừng bước, ánh mắt lạnh như băng rơi trên mặt cô gái. Sâu trong con ngươi âm thầm mang vẻ chết chóc.
Lông mi Trần Nhữ Tâm hơi run. Hai mắt cô mở ra, tiêu cự mờ mờ, chỉ đành dựa vào trực giác.
"...Alfonso?"
"Không, không phải ta." Genesis nhìn cô, rõ ràng chẳng có cảm xúc gì, nhưng ẩn sau vẻ thờ ơ đó, Trần Nhữ Tâm lại trông thấy - - sự miệt thị, lạnh lẽo và chút bỡn cợt.
Trần Nhữ Tâm nhắm mắt, lại mở ra: "Genesis."