Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta (Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt)

Chương 56




Thấy cô chưa trả lời, Alfonso cực kì có kiên nhẫn, tay sau lưng cô từ từ luồn xuống, mặt khác cúi đầu hỏi han: "A Thấm à, nói cho ta biết đi."

Trần Nhữ Tâm: "..."

Bàn tay kia xoa vòng quanh vùng xương cụt, thân thể Trần Nhữ Tâm vô thức căng thẳng. Tay cô chống lên ngực anh. Cũng chẳng biết do đâu mà cô không thể đẩy anh ra được. Trần Nhữ Tâm khẽ ngửa đầu nhìn vào mắt anh, ngực hơi phập phồng: "...Alfonso, đừng như vậy nữa."

Giọng nói tựa hồ đang ở thế yếu, ngoan ngoãn như dê đợi làm thịt.

Tay anh dừng ở chỗ xương đuôi của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, mang một vẻ quyến rũ và tà mị khó nói thành lời. Ngón chân Trần Nhữ Tâm hơi co lại vì không nhịn nổi, hệt như thân thể bị động vào nơi nào đó làm cô kíƈɦ ṭɦíƈɦ. Ngực cô khẽ phập phồng, cơ hồ đang cố gắng đè xuống sự khát khao và rung động thầm lặng.

Phát hiện được sự thay đổi rất nhỏ trên thân thể cô, mặt Alfonso không biến sắc, ánh mắt rơi xuống đôi môi hồng nhạt kia.

Hình dáng môi cô rất đẹp. Viền môi cực kì rõ ràng. Đặc biệt là lúc này vì hô hấp nên đôi môi ấy khẽ nhếch, hai cánh môi cong đường cong đặc biệt quyến rũ. Đáy lòng Alfonso thần phục du͙ƈ vọиɠ. Anh hơi cúi đầu áp lên môi cô.

Ban đầu anh chỉ định thăm dò mơn trớn môi cô. Kế tiếp là duỗi lưỡi thâm nhập vào trong miệng cô. Gáy Trần Nhữ Tâm bị anh giữ, hết cách chống cự, con mắt trở nên ướt át, môi khẽ nhếch, mặc anh chiếm đoạt.

Alfonso thích sự ôn nhuận của đối phương. Anh dịu dàng liếm vách miệng cô, mút lưỡi cô vào, thỉnh thoảng nghe tiếng rêи ɾỉ trào ra từ môi cô. Đáy mắt Alfonso phủ một màu tăm tối, một tay áp sau gáy cô, tay còn lại siết chặt vòng eo mềm mại của cô, buộc thân thể cô càng dính sát mình hơn.

Trần Nhữ Tâm bất lực toàn thân. Đôi mắt nửa mở, chỉ có thể dán lên người anh. Vảy giáp lạnh buốt trên người anh không hề khiến Trần Nhữ Tâm cảm thấy khó chịu, ngược lại còn giúp cô giảm bớt cơn nóng ran.

Không khí và tư thế này hơi bất ổn, Trần Nhữ Tâm chẳng biết nên làm thế nào mới tốt. Lông mi cô khẽ run. Đầu lưỡi bị anh ngậm. Một cảm giác tê dại làm cô ú ớ. Tay vốn muốn chống cự nay lại quàng lên vai anh, dáng vẻ mặc anh muốn làm gì thì làm.

Nhận ra cử động của cô, đầu quả tim Alfonso hơi run rẩy. Động tác trở nên kịch liệt trong nháy mắt. Trần Nhữ Tâm không thể phản kháng, chỉ có thể bị động tiếp nhận nụ hôn của anh. Thân thể cô bắt đầu toát một lớp mồ hôi mịn, làn da trắng nõn nhuốm màu hồng phấn mê ly.

Lần này dù là người chậm chạp thế nào cũng sẽ phát hiện ra điều bất thường, huống chi Trần Nhữ Tâm.

"...Alfonso, buông, buông tôi ra trước đã." Trần Nhữ Tâm kháng cự cảm giác lay động bất an. Mặc dù cô không tránh anh, nhưng cả thân thể đều bộc lộ sự bài xích.

Alfonso tưởng thật buông cô ra, sau đó lại cúi đầu liếm khoé miệng ẩm ướt của cô. Một tay nhẹ nhàng áp sau gáy cô, "Sao thế?" Giọng anh mang theo hàm ý mơ hồ: "Không thoải mái à?"

Khoé mắt Trần Nhữ Tâm phủ một lớp long lanh. Cô thở hổn hển, nói: "Không phải vậy. Hình như tôi hơi bất thường."

"Bất thường chỗ nào?" Alfonso nghịch lọn tóc rủ trước ngực cô. Con mắt nhìn cô âm trầm.

Trần Nhữ Tâm cũng chẳng nói được là gì, tựa hồ thân thể hơi mất khống chế, nhất là khi bị anh đụng vào, cảm giác này quá kì lạ...khiến Trần Nhữ Tâm trước giờ vốn không chịu ảnh hưởng bởi tìиɦ ɖu͙ƈ, nay đại não lại bắt đầu rối bời...

Bấy giờ, tay Alfonso ngừng nghịch tóc và véo nhẹ cằm cô. Ngón cái vuốt ve đôi môi hồng nhạt của cô. Giọng nói trầm trầm thấp thấp hảo tâm nói rõ sự thật cho cô biết: "Sau khi ký kết khế ước cộng sinh, em sẽ tiến vào giai đoạn động dục vì ta. Vậy nên nếu em không rời xa ta thì những giống đực khác sẽ không dám chạm vào em."

Vẻ mặt Trần Nhữ Tâm đình trệ: "..."

"Vì thế sau này em cũng sẽ có kỳ động dục." Giọng Alfonso mặc dù vẫn lạnh như băng nhưng lại khiến cho đối phương cảm nhận được tâm trạng lúc này của anh không tệ. Anh nói tiếp: "Vui không?"

"..." Trần Nhữ Tâm hiểu, "...Tôi sẽ làm sao cơ?"

"Khi ta đang có nhu cầu, em cũng ảnh hưởng theo. Nhưng em sẽ không bị cưỡng chế đâu, nhịn một tí cũng qua được đấy." Hình như Alfonso nhận ra cô đang bất an nên ánh mắt mang theo vẻ dịu dàng: "Khế ước cộng sinh sẽ không làm tổn thương em."

Lời này, hôm nay Trần Nhữ Tâm vẫn chưa hiểu khế ước cộng sinh sẽ không làm tổn thương cô là có ý gì. Một ngày nào đó đợi khi cô hiểu ra thì cô sẽ biết người trước mắt đã phải trả giá thế nào cho lời hứa hẹn đó.

"Khế ước cộng sinh có ảnh hưởng đến ngài không?"

Nghe vậy, Alfonso suиɠ sướиɠ cúi đầu gặm cắn cổ cô. Hơi thở phả vào cái gáy mẫn cảm. Giọng nói mang theo cảm giác lành lạnh mà dễ nghe, trầm thấp lọt vào tai cô: "Về sau em sẽ biết thôi."

"...?" Trần Nhữ Tâm không hiểu.

Sắc vảy mịn trên mặt Alfonso nhạt đi rất nhiều, tựa tựa màu trắng nhạt. Bấy giờ khoé miệng của anh hơi cong lên, vô tình khiến người ta ngừng thở.

Vảy trên mặt anh chưa từng biến mất, sừng đen trên đầu cũng chưa từng biến mất. Vẫn là dáng vẻ đó. Toàn thân luôn luôn toát ra vẻ tà mị.

Thấy Trần Nhữ Tâm kinh ngạc nhìn mình, đầu ngón tay Alfonso nâng cằm cô, "Sao vậy?"

"...Không, không có gì." Trần Nhữ Tâm hồi thần, lắc đầu.

"Cấm được nhìn chằm chằm giống đực khác như thế, trừ ta ra, biết chưa?" Lúc Alfonso nói lời này, anh cực kì bá đạo tuyên cáo quyền sở hữu của mình.

Trần Nhữ Tâm gật đầu. Cô nghĩ lúc này mặc quần áo vào sẽ tốt hơn.

Thế nhưng, Alfonso hệt như hoàn toàn không thèm để ý mà cứ ôm eo cô. Anh thích cái cảm giác kề da kề thịt cùng cô. Nó làm anh đặc biệt thoải mái. Cơn đau đớn và khó chịu trong lúc thức tỉnh dường như đã bay biến hết vậy.

Thật ra không phải anh không có du͙ƈ vọиɠ đối với cô, mà là vì quan hệ khế ước đủ để bản năng của anh cảm nhận được lúc này cô vẫn chưa thích hợp làm chuyện như vậy. Thế nên anh chậm rãi đè xuống. Đổi lại mà nói, trên thực tế khế ước cộng sinh chính là sự bầu bạn, dù nó khoác tấm vỏ chủ nhân và sủng vật.

Rốt cục, Trần Nhữ Tâm vẫn mở miệng: "Quần áo tôi đâu?"

"Ném rồi." Alfonso trả lời dứt khoát.

Trần Nhữ Tâm lại hoài nghi: "Tại sao?"

Alfonso vuốt ve eo cô. Đôi mắt híp vào: "Ta không thích thứ mùi dính trên người em, vẫn là giống đực."

"...Vậy tôi mặc gì đây?"

Alfonso hơi trầm tư, sau đó đứng dậy ra ngoài. Rất nhanh, tay anh đã cầm một bộ quần áo sạch sẽ đi qua.

Đặt quần áo bên cạnh cô, Alfonso liếc cô một cái như đang nghi ngờ, mở lời: "Mùi hương trên người em quả thật hơi khác so với ngày thường. Bây giờ ta cảm thấy rõ ràng hơn rồi...Em có khó chịu không?"

Trần Nhữ Tâm vô thức lắc đầu, rồi đột nhiên nhớ tới điều gì, cô ngưng bặt.

"Sao vậy?" Alfonso chưa hề bỏ qua vẻ bất thường trên mặt đối phương.

Trần Nhữ Tâm lắc đầu, đối mắt anh: "Không sao đâu...Tôi thay quần áo đây."

Lần này, Alfonso không làm cô khó xử nữa. Anh rời khỏi phòng ngủ.

Trần Nhữ Tâm thay quần áo xong, sau đó mở bách khoa, tìm được tài khoản của nguyên chủ, mò tới thứ mình muốn.

Quả nhiên nguyên nhân vì kì sinh lí đến gần mới khiến khung máy móc phát sinh thay đổi ư?

Bình thường con người chưa có phản ứng sinh lí rõ ràng như vậy. Nhưng đối với những chủng tộc khác, đây chắc chắn là đang toả ra một mùi hương đặc trưng...

...

Thế nhưng hai ngày qua, Alfonso tựa hồ hiểu được điều gì nên không còn hỏi thăm nữa.

Chỉ là anh không để cô lộn xộn. Buổi tối cũng ôm cô ngủ. Trần Nhữ Tâm chưa biết rằng, lúc cô đang ngủ, bao giờ Alfonso cũng mò xuống bụng cô. Sau đó đáy mắt lộ vẻ dịu dàng vô cùng.

Những ngày qua, khi Trần Nhữ Tâm mở mắt, cô sẽ luôn phát hiện cả người mình đều dựa sát vào lòng anh. Kì lạ là, Trần Nhữ Tâm chợt nhận ra trong lòng anh thật ấm áp, chẳng còn xúc cảm lạnh băng như trước nữa.

Kì sinh lí sau đó, Alfonso rất nhanh đã phát hiện hơi thở trên người cô lại xảy ra thay đổi.

Một mùi hương đặc trưng quyến rũ mà đến chính cô cũng không hề nhận ra.

Hôm nay, Trần Nhữ Tâm tắm rửa xong, khi đi ra thì thấy Alfonso vẫn nhìn mình, không khỏi hỏi: "Sao thế?"

"Mùi hương trên người em dễ chịu lắm." Cặp mắt Alfonso âm trầm tối tăm, khàn giọng: "Càng nồng hơn so với trước kia."

Trần Nhữ Tâm hệt như phát giác được điều gì. Cô nhẹ giọng nói: "...Đừng để ý."

Mấy ngày nay, phản ứng của Alfonso trong lúc thức tỉnh đã nhẹ đi rất nhiều. Chỉ cần nhẫn nại một chút là anh đã qua được, vì thế anh đặt hết tâm tư lên người cô. Bấy giờ dần dần bị cô ảnh hưởng, Alfonso hơi xao động. Anh lôi cô vào lòng, tay áp vào gáy cô, cúi đầu nhìn cô. Vì du͙ƈ vọиɠ, giọng nói trở nên khàn khàn: "Là em đang quyến rũ ta đấy."

"Tôi đâu có." Mái tóc dài của Trần Nhữ Tâm bấy giờ bị co lại. Dù đã tắm rửa xong nhưng trên người cô vẫn rất gọn gàng, tựa hồ không hiểu cái từ quyến rũ anh vừa nói ở đâu.

Lòng bàn tay mang vảy giáp lạnh lẽo của Alfonso vuốt ve gáy Trần Nhữ Tâm làm toàn thân cô hơi run, nhưng lại khiến cô thoải mái mà vô thức nheo mắt lại. Đối với Alfonso, thần thái ngoan ngoãn hưởng thụ này chắc chắn là đang âm thầm mời mọc.

"Còn nói đâu có." Alfonso vòng tay ôm eo cô, hơi dùng sức làm cả cơ thể cô dính sát vào mình. Trên người cô mang theo mùi thơm sau khi tắm rửa xen lẫn với hương vị ngọt ngào đến mê ly, nồng nặc tản mát. Nó khiến anh muốn...điên cuồng áp chế cô dưới thân, muốn làm gì thì làm...

Hô hấp Alfonso trở nên thô nặng. Bàn tay đang ôm eo cô mò mẫm dọc theo sống lưng, cuối cùng áp lên gò má cô. Ngón tay dừng trên đôi môi hồng. Vảy giáp đen cùng cánh môi hồng mềm mại trở thành hai thái cực đối lập nhau, đánh thẳng vào thị giác buộc anh ngừng thở.

"...Alfonso." Trần Nhữ Tâm khẽ lẩm bẩm tên anh. Cô muốn thoát ra nhưng sau gáy luôn bị đối phương bắt bí. Không biết anh đụng phải nơi nào khiến toàn thân cô hơi bất lực...Môi vô thức vểnh lên, nhịp thở cũng rối theo.

Lần này, Alfonso không kìm chế được mình nữa. Ngón giữa và ngón trỏ thuận theo du͙ƈ vọиɠ thăm dò nơi mềm mại ươn ướt kia. Động tác của anh rất nhẹ nhàng. Ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve chiếc lưỡi hồng phấn, trêu chọc đầu lưỡi nàng. Cảm giác ấm áp thấm sâu làm sắc đen trong mắt anh càng đậm...

Sự nhẫn nại của anh đã đến cực hạn. Anh rút ngón tay từ miệng cô ra. Sợi tơ ái muội bị kéo dài tựa như vẫn lưu luyến không thôi, bỗng dưng thêm vài phần hoang dâm vô độ.

Ánh mắt Alfonso nhìn cô tựa hồ ác thú thượng cổ vậy. Đó là sự tàn nhẫn và mạnh mẽ thuộc về loài săn mồi. Anh cúi đầu ngắm Trần Nhữ Tâm vẫn chưa còn hồi thần, giọng nói mang theo sự ma mị khó diễn tả: "Chúng ta làm chuyện thoải mái hơn đi..."