Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta (Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt)

Chương 5




Ngày thứ hai, đang chuẩn bị ra cửa thì Trần Nhữ Tâm nhận được một cuộc gọi lạ.

"Chào cô, xin hỏi cô là Trần Nhữ Tâm ạ? Tôi là Trương Trạch Nghĩa, hiện đang đứng ở trước cổng chính trường học của các cô. Đội trưởng Tiết phái tôi tới đón cô đi." Nghe giọng nói không lớn tuổi lắm, Trần Nhữ Tâm vừa cầm chìa khóa trên mặt bàn vừa nói: "Là tôi, 5 phút nữa tôi đến."

Cúp điện thoại, cô khóa cửa, sau năm phút tới cổng chính của trường thì trông thấy một chiếc ô tô màu xám bạc, kiểu dáng bình thường.

Nhân viên cảnh sát trẻ tuổi giật mình khi thấy dáng dấp của Trần Nhữ Tâm. Tuy nhiên anh ta đã khôi phục sự bình tĩnh chỉ trong chốc lát rồi vươn tay: "Xin chào, tôi là Trương Trạch Nghĩa."

"Trần Nhữ Tâm." Cô khẽ nắm tay anh ta, buông ra.

"Bắt đầu từ hôm nay, tôi chịu trách nhiệm đưa đón cô, hơn nữa còn bảo vệ an toàn cho cô." Mặt Trương Trạch Nghĩa căng ra, dáng vẻ cực kì nghiêm túc.

Trần Nhữ Tâm khẽ vuốt cằm: "Tùy thôi, được các anh sắp xếp là tốt rồi."

Lên xe, cô ngồi cạnh vị trí tài xế, dựa vào thành ghế, bình tĩnh nhìn tòa nhà vụt qua bên ngoài cửa sổ.

Ước chừng 15 phút sau, hai người đứng trước một tòa cao ốc lớn, nhìn kí hiệu trên mặt đại đội cảnh sát hình sự, Trần Nhữ Tâm thu hồi ánh mắt rồi đi theo Trương Trạch Nghĩa vào đại sảnh, sau đó trở về phòng làm việc ở tầng một.

Trương Trạch Nghĩa tiến lên gõ cửa, "Đội trưởng Tiết, cô Trần Nhữ Tâm đã tới."

Tiết Minh Huyên đang nghiêm túc xem xét tài liệu thì quay đầu lại, đối mắt với Trần Nhữ Tâm, lại nhìn Trương Trạch nghĩa đang đứng bên cạnh cô, chỉ đạo: "Tiểu Trương, cậu tới kho hồ sơ lấy tài liệu liên quan đến nạn nhân, tôi cần dùng."

"Vâng, đội trưởng Tiết."

Sau khi Trương Trạch Nghĩa rời đi, Tiết Minh Huyên tới chỗ phòng khách được ngăn cách bởi một cái giá sách. Tỏ ý mời cô ngồi xuống xong, anh ta thở dài thườn thượt: "Một chút thông tin cơ bản về nạn nhân đây, đã loại trừ việc báo thù, sát hại vì tình, thậm chí chẳng có bất kỳ động cơ giết người nào phù hợp cả. Các cô gái trước khi chết vẫn độc thân. Còn màng trinh. Khi đội tôi tiến hành kiểm tra thì trên người không có bất kỳ dấu vết nào bị xâm hại. Vết thương trên người các cô gái giống như tự mình hại mình mà thành. Nếu không phải cả năm vụ giết người này có điểm tương đồng thì tôi còn cho đó chỉ là vụ tự sát. Đội của tôi đều nghi đây là vụ giết người liên hoàn, nhưng không tìm được đủ bằng chứng để chứng minh."

Đột nhiên Trần Nhữ Tâm hỏi một câu: "Năm nạn nhân này cũng có bối cảnh tương tự sao?"

"Một trong bốn người từng học tại trường trung học XX ở thành phố A, cùng trường cấp ba với chúng ta, tôi nghi người lần này cũng..."

"Nếu đã là bạn học, anh lại không hề có ấn tượng với bọn họ sao?"

Tiết Minh Huyên bất đắc dĩ: "Năm người thì đến bốn người sửa mặt, trong đó còn có hai người đổi tên, nếu không thông qua việc điều tra quan hệ của các cô ấy thì tôi cũng không biết mình học cùng trường cấp ba với bọn họ đâu."

Trần Nhữ Tâm trầm ngâm: "Ra vậy."

Thấy cô như thế, Tiết Minh Huyên lập tức hỏi: "Em có phát hiện gì?"

"Hắn ta muốn để các anh biết là hắn giết."

"Ý em là?"

Trần Nhữ Tâm nhìn hắn, giải thích: "Hành vi này của hắn hệt như đứa nhóc muốn chơi trốn tìm vậy."

"Cái này chẳng thú vị chút nào." Tiết Minh Huyên nhíu mi, lắc đầu.

"Quả thật đối phương đang bị bệnh tâm lí. Từ cách thức gây án của hắn cùng với vật chứng thu được ở hiện trường, hắn ta có xu hướng rối loạn nhân cách chống đối xã hội. Rối loạn nhân cách chống đối xã hội là loại nhân cách phản xã hội cực nguy hiểm mang tính trở ngại nhất. Hành vi của bọn họ tách rời với tình cảm. Mặc kệ hắn ta có làm bao nhiêu chuyện khủng khiếp như thế đi chăng nữa thì vẫn không có một tí cảm giác ăn năn hối hận nào." Trần Nhữ Tâm cẩn thận lật xem túi hồ sơ trong tài liệu, nói tiếp: "Đối phương được hưởng qua một nền giáo dục tốt, có công việc ổn định, cũng biết duy trì mối quan hệ lâu dài với người khác, rất am hiểu ngụy trang. Hơn nữa người này không chung đụng với nạn nhân trong thời gian ngắn ngủi, có thể bắt đầu điều tra từ đây."

Trần Nhữ Tâm xem hình năm nạn nhân, đều là nữ giới, rất trẻ, hơn nữa còn bằng tuổi. Trong đó có hai cô là người mẫu, một cô là sinh viên, một cô là tiểu thư nhà giàu. Trần Nhữ Tâm ngừng một lát rồi ngẩng đầu hỏi: "Cái mặt nạ đeo trên mặt của cô sinh viên kia, chẳng lẽ ở bốn nạn nhân còn lại không phát hiện trường hợp tương tự sao?"

"Không có." Tiết Minh Huyên khẳng định.

"Chắc các anh lơ là cái gì rồi, lại đi một chuyến tới nhà của nạn nhân tìm chút." Đầu ngón tay Trần Nhữ Tâm giữ lấy tờ giấy mỏng, "Nhất định hắn sẽ để lại thứ gì đó ở nơi người khác không ngờ tới được."

Tiết Minh Huyên thảng thốt: "Tại sao vậy?"

Trần Nhữ Tâm đối mắt với anh ta, nhàn nhạt nói: "Bởi vì đây là một trò chơi."

"Đây là năm sinh mệnh sống sờ sờ." Có lẽ do lời nói của Trần Nhữ Tâm hời hợt quá mức nên ánh mắt Tiết Minh Huyên nhìn cô có phần trách cứ.

"Tôi đang giải thích ý tưởng cho anh, cảnh sát Tiết ạ." Giọng nói của cô dù chỉ đơn giản là trong trẻo nhưng lại rất lạnh lùng, "Nhưng điều quan trọng nhất đối với nhóm chúng ta bây giờ là làm sao tìm được hắn. Muốn tìm được hắn thì nên phối hợp với trò chơi của hắn, anh phải biết, đội ta không có quyền lựa chọn."

"Xin lỗi." Tiết Minh Huyên cũng hiểu bản thân hơi vội vàng hấp tấp, anh ta vuốt mặt, chờ khi tinh thần hoàn toàn tỉnh táo, lúc này mới hỏi: "Vậy em muốn chúng ta làm thế nào?"

Đôi mắt Trần Nhữ Tâm cụp xuống, sau đó lại giương lên nhìn anh ta: "Cho tôi chút thời gian, dù sao thì tôi cũng chỉ mới biết sự vụ từ ngày hôm qua thôi."

Ánh mắt cô thật bình tĩnh làm cho Tiết Minh Huyên có phần không muốn chống lại. Giấu giếm vụ việc không hề do chính anh ta quyết định, mà là mệnh lệnh của cấp trên. Bởi vì vụ này căn bản không nên công khai ra ngoài, chỉ cần có một manh mối, một tia hi vọng thì anh ta đều không bỏ qua, chính vì thế anh ta mới xin cấp trên cho phép nghiên cứu sinh Trần Nhữ Tâm tới đây hỗ trợ, nhưng vẫn phải nhờ có quan hệ của ông ngoại mới được thông qua.

"Được, ngày kia là tang lễ chính thức." Tiết Minh Huyên cảm thấy vẫn nên nói tin này cho cô biết, "Tôi dự định tới chỗ tang lễ, xem có thể tìm được đầu mối gì hay không, mặc dù cực kì nhỏ nhoi."

"Cô gái nhà giàu ấy à?"

"Đúng." Anh ta gật đầu.

Trần Nhữ Tâm chỉ thắc mắc: "Chẳng phải vụ án không có tiến triển ư? Làm sao lại cho phép..."

"Đã một tháng trôi qua, đội tôi chưa đưa ra kết luận gì, người nhà nạn nhân lại tạo áp lực cho cục, hơn nữa quả thật đội tôi không có lí do nào để ngăn cản cái cách mà người nhà đưa thi thể nạn nhân đi. Từ góc độ của bọn họ mà nói, cũng có thể lí giải." Tiết Minh Huyên cười khổ: "Chỉ sợ trong lòng họ đã sớm kết luận vụ án không có kết quả."

"Ừ." Trần Nhữ Tâm tiếp lời, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngày kia tôi đi cùng anh."

Đối với lời đề nghị của cô, Tiết Minh Huyên gật đầu: "Được."

...

Kế đến, Trần Nhữ Tâm tham gia vào vụ án. Vì hiểu rõ chân tướng của vụ án, cô lại phát hiện thêm. Mặc dù hiện trường hoặc ít hoặc nhiều đã bị người khác lén vào phá hỏng nhưng cô vẫn có thể tìm ra được một chút thông tin.

Nạn nhân đều chết trên giường, bị cắt đứt động mạch cổ, mất máu mà tử vong.

"Thủ đoạn của người này tàn nhẫn, cẩn thận lại tỉnh táo, nhìn từ dấu vết ở hiện trường, mỗi một chi tiết thậm chí đã được tính toán tỉ mỉ, có khi còn chuẩn bị cả phương án phòng trường hợp xảy ra ngoài ý muốn." Ánh mắt Tiết Minh Huyên sắc bén nhìn vào mảng máu lớn trên chiếc giường công chúa, "Hiện trường ngoại trừ nạn nhân thì một cọng lông cũng không có, hắn kín đáo đến mức khiến người khác phải rợn tóc gáy."

Toàn bộ quá trình, Trần Nhữ Tâm đều im lặng. Cô đeo găng tay y tế dựa gần giường công chúa, sau đó cúi xuống sờ vào chính giữa vết máu lớn, lại vén ga giường lên. Thấy động tác của cô, vị pháp y đi cùng định đến ngăn cản nhưng bị ánh mắt của Tiết Minh Huyên ngăn lại.

Không biết qua bao lâu, Trần Nhữ Tâm buông ga giường, thẳng người tháo găng tay ném vào thùng rác. Cô quay người nói với Tiết Minh Huyên: "Tìm ra rồi."

Đồng tử anh ta co lại: "Ý em là..."

"Ừ, cái mặt nạ kia."

"Mặt nạ gì?" Một loạt hành động xảy đến liên tiếp khiến cho vị pháp y nói ra nghi ngờ trong lòng.

Trần Nhữ Tâm nhìn về phía ga giường vừa bị mình nhấc lên, nói: "Không rõ, đợi lát nữa anh sẽ chụp được các vết máu bị trùng lặp rất nhiều lần."

Vừa nghe cô nói vậy, pháp y lập tức hiểu: "Được."

Tác phong của người chuyên nghiệp rất mau lẹ, nội trong thời gian ấy, ảnh HD đã xuất hiện trên đồng hồ đo. Nhìn màn hình, ánh mắt Tiết Minh Huyên trầm xuống: "Là đội ta lơ là."

"Ừ." Từ đầu đến cuối Trần Nhữ Tâm đều bình tĩnh máu lạnh, tựa như dáng vẻ đầy máu này không là gì với cô cả, có lẽ chính cô đã từng gặp phải rất nhiều trường hợp thảm thương hơn thế này. Có đôi lúc, cô cũng có cảm giác, dường như cô đã từng đứng trên núi xác chồng chất, đẫm máu mà chiến đấu hăng hái, giết người cũng chỉ là giơ tay, chém xuống.

"Tôi về trước." Trần Nhữ Tâm đứng dậy, nói: "Ngày mai tôi có việc nên sẽ không tới."

"Được." Tiết Minh Huyên đứng lên tiễn cô, trước khi đi anh ta nói: "Sáng ngày kia tôi tới đón em, còn nhớ thời gian đi không?"

"Ừ, biết mà."

Xe nghênh ngang rời đi, Tiết Minh Huyên nhìn theo hướng trần Trần Nhữ Tâm rời khỏi, trong mắt như có điều suy nghĩ.

Viên cảnh sát sau lưng đi đến nhắc nhở: "Tiết đội trưởng, cục trưởng tìm anh một chuyến."

"Ừm." Tiết Minh Huyên gật đầu, vừa đi vừa nói: "Về dung mạo của các nạn nhân đều giống nhau ba phần, cô ấy từng đề cập tới chi tiết này chưa?"

"Chưa ạ." Viên cảnh sát trả lời chắc nịch: "Hình như cô Trần Nhữ Tâm chưa từng để ý đến gương mặt của nạn nhân, cũng không xem nhiều, ngược lại rất chú tâm vào cái mặt nạ."

"Mặt nạ?"

"Đúng."

Tiết Minh Huyên dừng chân, đáy mắt lóe lên suy nghĩ sâu xa: "Tôi biết rồi, anh cứ tiếp tục lưu ý."

"Vâng." Viên cảnh sát đáp.