Nhưng cô vừa rời khỏi nơi ẩn náu, chưa kịp đi hết mười mét đã có cảm giác tim đập nhanh. Cô không khỏi ngừng bước, cảm giác này khiến da đầu cô tê dại, lần đầu tiên làm cô nảy sinh một dự cảm sợ hãi mơ hồ.
Không đúng, cảm giác này - -
Trần Linh Thiệu! Trần Nhữ Tâm chẳng kịp xử lý vết thương trên tay đã xoay người quay về.
Phỏng chừng thấy bước chân có phần hớt hải của Trần Nhữ Tâm, Trần Linh Thiệu hỏi: "Sao thế?"
Trong tay Trần Nhữ Tâm vẫn cầm những thứ vừa thu lúc nãy, sau đó nửa quỳ trước người anh, nắm tay anh viết lên: (Bây giờ chúng ta sẽ lập tức rời khỏi đây.)
Đáy mắt Trần Linh Thiệu lay động, tức thì anh nhắm mắt lại, khi mở ra hơi hoài nghi, chẳng có ai tiếp cận gần đây cả. Trong vòng một dặm xung quanh cũng không hề phát hiện ra thây ma, nhưng anh vẫn tin tưởng cô vô điều kiện, "Khả năng tôi không đi được."
Chưa dứt lời, Trần Nhữ Tâm đã trực tiếp ôm ngang anh lên rồi bước ra ngoài.
Lần này, Trần Nhữ Tâm dựa hoàn toàn vào trực giác để lựa lối đi. Đây không phải lần đầu Trần Linh Thiệu được cô ôm, tay vô cùng tự nhiên quàng lên cổ cô. Tư thế thoải mái này rất có thể sẽ khiến cô mất tí sức. Anh cũng không hề cảm thấy bài xích khi bị một cô gái ôm kiểu công chúa.
Tất cả kí ức của Trần Linh Thiệu đều xuất phát từ khu nghiên cứu dưới lòng đất. Trong cuộc sống, góc nhìn thiện ác quá mức nhạt nhoà đối với anh, để anh bộc phát hết thảy niềm vui và ác độc từ chính mình.
Tốc độ của Trần Nhữ Tâm rất nhanh. Dù vậy, động tác ôm Trần Linh Thiệu vẫn không giảm chút lực nào. Thậm chí cô còn bắt đầu chạy chậm...
Mà lúc này Trần Linh Thiệu cũng bắt đầu đánh hơi thấy sự bất thường. Anh lại dùng dị năng tinh thần quét bốn phía xung quanh. Sau hồi lâu, anh mở mắt ra, vẫn chẳng phát hiện điều gì lạ lùng.
Không hề có nhịp tim, cũng không hề có hô hấp, Trần Nhữ Tâm chỉ chạy nhanh về một hướng.
Rõ ràng đã rời đi rất xa nhưng cảm giác nguy hiểm ấy chưa từng biến mất. Cái cảm giác này...cứ như thể con ếch bị bao quanh bởi hơi thở của loài rắn nhưng chưa thoát ra được.
Trần Nhữ Tâm đột nhiên nhớ về đêm đó, chỉ nháy mắt khi cô thay Trần Linh Thiệu đón lấy đòn tấn công của Mục Chước, hình như cô cảm giác không gian quanh mình đã ngưng lại trong chớp mắt. Nhưng vì quá quan tâm tới thân thể Trần Linh Thiệu nên cô chẳng để ý lắm.
Chỉ là e là khi ấy...Mục Chước!
Cảm giác bất thường càng ngày càng mãnh liệt. Trần Nhữ Tâm phải hứng chịu một trận đau đầu kịch liệt. Tinh hạch trong cơ thể hệt như đang chống cự năng lực bài xích quái dị kia.
Thế nhưng, lúc này Trần Nhữ Tâm chưa hề phát hiện đáy mắt tối tăm từ người đàn ông trong lòng. Chẳng qua nó tản đi rất nhanh, tựa hồ chỉ là ảo giác.
Đôi mắt Trần Linh Thiệu cụp xuống lấp đi thần sắc nơi đáy mắt. Nhưng anh vẫn hận cái thân thể tàn tạ này của mình. Chính anh lại không được cô tín nhiệm sao?
Hoàn toàn không hề nhận ra sự khác thường của Trần Linh Thiệu, bây giờ Trần Nhữ Tâm chỉ muốn để người trong lòng ở một nơi thích hợp mà thôi.
"Thấy toà tháp nhọn đằng trước không?" Trần Linh Thiệu đột nhiên lên tiếng.
Trần Nhữ Tâm ngẩn ra, theo lời anh nhìn về hướng nóc giáo đường bỏ hoang.
"Đi qua đó đi." Trần Linh Thiệu buồn bã nói: "Chỗ kia là nơi tôi từng chờ đợi 6 năm. Tôi cần một ít đồ trong đó."
Bản năng Trần Nhữ Tâm muốn từ chối, nhưng đối diện với ánh mắt kiên quyết không hề thương lượng của anh, cô hơi suy tư, vẫn lựa chọn đồng ý. Cô đi tới toà tháp nhọn, càng ngày càng gần, sau đó cô nhập mật khẩu cực kì bí mật theo lời Trần Linh Thiệu nói.
Chẳng biết do bố trí của mạt thế hay là do Trần Linh Thiệu làm mà thành, vào cửa vốn không giống vào cửa. Dẫu sao vẫn có mấy thi thể mơ hồ bốc mùi hôi thối, bản thân thi thể đã hoá thành xương trắng, khó nhận dạng, chỉ thấp thoáng trông thấy vài mẩu xương thò ra từ quần áo.
Đi qua con đường thật dài và lối cống thoát nước. Trên nóc nhà hình vòm thấy rõ rêu xanh mọc giữa khe hở. Màu sắc rêu xanh tựa như hòn ngọc bích sáng chói tươi đẹp vậy. Đây là màu sắc vô hại cực ít thấy ở mạt thế.
"Dừng lại."
Quả nhiên Trần Nhữ Tâm ngừng bước.
"Thả tôi xuống."
Trần Nhữ Tâm cúi đầu, đối diện với con mắt anh, để anh xuống, chỉ là cô vẫn đỡ lấy cơ thể anh. Trần Linh Thiệu cũng không từ chối tay cô. Anh nhìn vòng rêu xanh bên trên, chẳng biết nhớ ra cái gì, môi mỏng khẽ nhếch, lập tức nâng tay lên. Dùng mắt thường vẫn thấy được từng mảng từng mảng hơi nước hiện ra trong không khí. Hơi nước chạm đến rêu xanh. Rêu xanh tựa như hấp thu giọt nước và bắt đầu bành trướng.
Rõ ràng là sinh vật yếu đuối nhưng vào lúc này lại mang khí chất tràn đầy mạnh mẽ, từng chút từng chút làm nứt khe hở nhỏ - -
Thứ bị nứt không phải là vách tường, mà là cánh cửa tự động tổng hợp được chế tạo bằng kim loại màu lục. Cửa kim loại kia như có được ý thức, bắt đầu trỗi dậy. Sau đó, hình dáng một cánh cửa thực sự xuất hiện trước mắt.
Kĩ thuật khoa học này xuất hiện theo kiểu như vậy làm Trần Nhữ Tâm hơi bất ngờ.
Cánh cửa tự động mở ra, Trần Nhữ Tâm theo anh đi vào.
Bên trong không có ánh sáng, cực kì mờ tối. Trong không khí còn thoang thoảng mùi thi thể hôi thối xen lẫn với một mùi thuốc đặc thù, cũng khó ngửi.
Mặt Trần Linh Thiệu không chút thay đổi nhìn hết thảy bên trong. Anh mang một chiếc đèn từ không gian, để đèn trôi lơ lửng giữa không trung chiếu sáng từng lò sát sinh đang chứa thi thể phân huỷ.
Mơ hồ, còn chứng kiến cả vết máu trên góc hành lang đằng trước và các chi bị gãy, cùng lắm đã hoá thành xương. Chỉ dựa vào bảng số được đánh ở áo khoác ngoài cũng khó mà phân biệt được thân phận của những người này.
Trần Linh Thiệu chẳng thèm quan tâm tới xương trắng, tự đi về phía trước, ấn nút ẩn nào đó để cửa tự động mở ra. Lúc này, Trần Nhữ Tâm nhận thấy điều khó hiểu, cảm giác bất thường trên người mình đã biến mất.
"Đứng đó làm gì thế?" Trần Linh Thiệu ngoảnh đầu nhìn cô, hệt như thở dài, "Mau qua đây."
Trần Nhữ Tâm lập tức đuổi kịp. Không gian phòng thí nghiệm bên trong rộng và tinh vi hơn khu mật thất dưới căn cứ Thương Vân. Nơi này sạch sẽ rất nhiều so với bên ngoài, cũng chẳng có vết máu và thi thể, thậm chí một hàng ống nghiệm và thuốc thang còn được bày biện vô cùng ngăn nắp.
Cô chưa kịp quan sát hết phòng thí nghiệm này thì tay chợt bị nắm, "Hình như em gạt tôi chuyện gì đó." Giọng anh rất bình thản, chẳng qua chỉ khẳng định sự thật mà thôi.
Trần Nhữ Tâm không nghĩ anh đang lo lắng. Dù sao, quả thực Mục Chước luôn cho cô cảm giác quái dị quá mức, thế mà gã lại có thể dựa vào hơi thở tinh hạch của cô để truy lùng tung tích ở khoảng cách cả trăm cây số...Chỉ cần gã tìm được mình thì lập tức tìm được Trần Linh Thiệu.
Hận ý mà Mục Chước dành cho Trần Linh Thiệu chắc chắn đến chết không ngừng, đây là phát súng quyết định.
Nếu cơ thể Trần Linh Thiệu không đi theo chiều hướng suy kiệt thì vài gã Mục Chước cũng chẳng thể đả động anh. Nhưng bởi vì Trần Linh Thiệu luôn luôn dùng dị năng để bảo vệ cô, làm dị năng tăng tốc mất đi khống chế nên nó đã sớm vượt khỏi tầm kiểm soát của thân thể.
Nếu tình trạng như vậy còn xảy ra một lần nữa với Trần Linh Thiệu, thì chẳng khác nào lấy tính mạng anh để làm cái giá cao - -
Vậy nên, trong lòng đã quyết định, Trần Nhữ Tâm khẽ lắc đầu rồi nắm lấy tay anh, viết xuống lòng bàn tay anh: (Về sau hạn chế sử dụng dị năng nha.)
"Lo cho tôi à?"
Trần Nhữ Tâm gật đầu không chút do dự.
"Em cảm thấy tôi không phải là đối thủ của Mục Chước?"
Trần Nhữ Tâm hơi suy tư, lắc đầu. Nếu phản kháng trực diện thì Mục Chước chưa chắc đã chiếm được tiện nghi từ Trần Linh Thiệu. Dù cơ thể anh không gánh được sức mạnh cường đại, nhưng hậu quả lại đả thương kẻ địch từ một nghìn xuống còn tám trăm, lợi bất cập hại.
"Tôi sẽ cố gắng để mình sống lâu hơn chút." Trần Linh Thiệu hơi cong môi, tay áp lên gò má cô, "Thế nên, tin tưởng tôi, được không?"
Cặp mắt kia dịu dàng lại kiên định nhìn mình, Trần Nhữ Tâm gật đầu theo bản năng.
Trần Linh Thiệu cười cười, đầu cúi thấp, hôn một cái lên mi tâm cô: "Ngoan lắm."
Vô thức, đôi mắt Trần Nhữ Tâm rủ xuống. Cô thật sự hi vọng người này có thể sống lâu hơn, cũng hi vọng có thể ở bên cạnh chăm sóc anh. Sợ cái gì, không làm là được, cứ vậy mà lẳng lặng làm bạn với anh.
Thế nhưng, sự tồn tại của hệ thống khiến cô không thể ảo tưởng quãng thời gian yên bình và an ổn như vậy.
Cô chẳng thuộc về thế giới này, mà anh cũng không thể sống thọ và ra đi thanh thản được, đây là sự thật bất biến.
Mặc dù lúc này anh thật sự rất khổ sở, nhưng Trần Nhữ Tâm lại phát hiện sâu trong lòng mình không dậy nổi lấy một gợn sóng, mang vẻ bình tĩnh khác thường...
Quả nhiên cô...vẫn khác thường.
Bỗng dưng cảm thấy trên môi ấm áp. Xúc cảm ấm áp ấy làm Trần Nhữ Tâm không khỏi mở mắt ra. Đập vào mí mắt là khuôn mặt tuấn mỹ của anh, còn cả hàng lông mi dài sau khi mắt anh nhắm lại đang cọ qua gò má cô như có như không nữa...Mắt Trần Nhữ Tâm lại nhắm nghiền, mười ngón tay đan xen nhau, tiếp nhận sự đụng chạm dịu dàng từ anh.
Nhận thấy cô đang phối hợp, tay Trần Linh Thiệu ôm eo cô hơi dùng sức khiến cơ thể cô càng áp sát mình hơn.
Tay kia của Trần Nhữ Tâm vô thức khoác lên vai anh. Nhiệt độ trên người anh làm cô cảm thấy cực kì thoải mái, ấm áp và dịu dàng; làm cô bắt đầu đáp lại anh trong vô thức.
Chỉ nháy mắt tay ôm bên hông càng siết chặt. Tay Trần Nhữ Tâm đang bấu trên vai cũng chậm rãi lần mò ra sau lưng anh. Động tác như vậy đã vô tình mang theo vài phần tình ý khó nói thành lời.
Sao Trần Linh Thiệu lại không nhận ra sự chọc ghẹo ấy chứ. Anh trực tiếp đè cô lên một góc bục thí nghiệm. Đôi mắt Trần Nhữ Tâm hơi mở, nửa người nằm trên bục thí nghiệm bằng kim loại, nhìn ánh mắt tràn đầy ái tình của người đàn ông đang đè lên mình, cơ hồ anh đang muốn gặm cắn cô đến độ hầu như không còn xương...
Cô chẳng hề có hành vi chống cự, mềm mại khiến Trần Linh Thiệu càng không kìm chế nổi. Ngoài mặt anh nhẫn nhịn, giọng nói khàn khàn vì bị du͙ƈ vọиɠ dày vò: "Nhữ Tâm, tôi muốn em."
"..." Chỉ nháy mắt Trần Nhữ Tâm đã lấy lại tinh thần. Cảm giác bắp đùi nóng rực của anh đang chống đỡ, không gượng dậy nổi, nên cô cầm tay anh viết: (Tôi giúp anh nhé.)
"Tại sao không cho tôi tiến vào em?" Lời anh hỏi vô cùng trắng trợn, chưa trải qua chuyện nam nữ thì không có nghĩa anh không hiểu được việc giao hoan cùng người khác là như thế nào. Anh kiềm chế du͙ƈ vọиɠ của bản thân, hơi thở rối loạn, "Cũng vì em không phải con người sao?"
(Tôi có thể dùng...) Cô còn chưa kịp viết hết thì tay đã bị giữ lại. Trần Linh Thiệu đang đè trên người cô đã đứng lên, sau đó đỡ cô ngồi.
Mặc dù ngoài mặt hơi khó nhịn nhưng xem ra Trần Linh Thiệu đã bình tĩnh hơn trước. Anh nghiêng người ôm lấy cô, chống cằm lên vai cô, hô hấp vẫn hơi loạn: "Tôi không sao."
Trần Nhữ Tâm ngồi trên bục thí nghiệm, duỗi tay ôm lại anh. Đáy lòng mơ hồ hiểu được tại sao anh vừa từ chối mình, cũng vì thế mà cô có một cảm giác gần như là đau lòng.
Không phải cô không muốn. Nếu cô là con người thì sao cô lại không muốn làm anh thoả mãn chứ?
Lúc nghĩ đến đó, tay cô ở trên vai anh trượt xuống...Nhưng cơ thể Trần Linh Thiệu vốn đang chống lên người cô lại run rẩy, du͙ƈ vọиɠ quay về. Anh ngẩng đầu lên, bắt lấy bàn tay sờ loạn kia, cảm xúc vất vả lắm mới đè được nay lại thức tỉnh một lần nữa, thậm chí còn mãnh liệt hơn so với lúc trước.
Anh nhẫn nhịn nhìn cô, giọng cực kì khàn: "Đừng động nữa."
Trần Nhữ Tâm vốn sợ móng tay sắc bén của mình sẽ gây tổn thương cho anh, nhưng thật ra chỉ cần cẩn thận thì vẫn có thể tránh được. Vì thế, tay Trần Nhữ Tâm hơi dùng sức một cái, hoán đổi vị trí giữa hai người vô cùng đơn giản.
Động tác ấy làm Trần Linh Thiệu ngẩn ra, dĩ nhiên anh không hề phản ứng lại. Mà Trần Nhữ Tâm cũng chẳng để anh có thời gian phản ứng, trực tiếp đẩy ngã anh - -
Cử chỉ của cô không nặng nhưng lại nhất thời khiến Trần Linh Thiệu không thể đứng đậy. Cảm giác thực cốt tiêu hồn* luôn thường trực làm anh tức khắc mất đi năng lực chống cự. Thân dưới vốn đau nhức nay được "chăm sóc" rất tốt. Môi Trần Linh Thiệu hơi nhếch, toàn thân đã không còn sức để làm được gì nữa. Sự lên đỉnh suиɠ sướиɠ khiến anh chẳng thể đẩy cô ra, ngăn lại động tác của cô.
*: Thực cốt tiêu hồn (蝕骨銷魂): có thể hiểu là cảm giác suиɠ sướиɠ mãn nguyện khi hoan ái.
Không biết bị chạm vào nơi nào, cơ thể Trần Linh Thiệu khẽ run rẩy, khoé mắt ướt át mê ly, "Đừng, đừng đụng vào chỗ đó..."
Môi anh nhếch lên thở gấp. Trong chớp nhoáng vì lên đỉnh mà cặp mắt hơi thất thần, rất nhanh như vừa kịp phản ứng lại, anh đưa tay che kín đôi mắt, vành tai bắt đầu nổi lên một mảng đỏ ửng quyến rũ.
Trần Nhữ Tâm lấy một tấm khăn trên bục thí nghiệm lau tay sạch sẽ, sau đó giúp anh chỉnh trang lại quần áo lộn xộn. Toàn bộ quá trình cô rất bình tĩnh như thể chưa làm ra chuyện dâʍ đãиɠ vừa rồi.
Mà khi Trần Linh Thiệu hoàn toàn tỉnh táo lại, chẳng biết anh nhớ ra điều gì, đứng dậy nhìn cô.
"Em..." Trần Linh Thiệu hít một hơi thật sâu, nhìn cô chằm chằm, "Có phải vừa nhớ lại chuyện gì rồi hay không?"
Trần Nhữ Tâm hơi ngẩng đầu nhìn anh, sau đó lắc đầu.
"...Vậy sao em lại," Đáy mắt Trần Linh Thiệu thoáng qua sự tối tăm, giọng nói trầm khàn, "Biết làm như thế?"
"..." Trần Nhữ Tâm ngưng bặt nhìn anh, không hề có bất kì động tác nào.
Con mắt Trần Linh Thiệu nguy hiểm nheo lại. Hơi thở bức bách buộc người ta muốn tránh đi theo bản năng. Anh giơ tay xoa lên cổ cô, giọng nói kìm nén xúc cảm đang dâng trào: "Đừng gạt tôi, Nhữ Tâm à."
Trần Nhữ Tâm lắc đầu. Trước giờ cô vẫn chưa từng dung hợp với kí ức của nguyên chủ.
Liếc qua đôi mắt đỏ của cô, ngón cái dịu dàng vuốt ve gáy cô, Trần Linh Thiệu kiềm chế sự bất an mơ hồ trong lòng, hỏi: "Em sẽ rời xa tôi sao?"
Trần Nhữ Tâm lại lắc đầu lần nữa, sẽ không rời xa mà.