Chester ôm ghì cô vào ngực, chống cằm bên cần cổ ấm áp của cô. Cảm nhận sự chân thật, hương thơm và nhiệt độ cơ thể quen thuộc trên người cô, anh bỗng vui mừng như sắp phát khóc.
Giọng anh cực kì khản đặc, như đang đè nén điều gì, "Em về rồi, Nhữ Tâm."
"Để ngài chờ lâu hả." Trần Nhữ Tâm thong thả vươn tay, khẽ vuốt ve cánh tay anh.
Giờ phút này, quản gia và Milo thức thời lui đi, trả lại không gian cho hai người.
Đương lúc vô tình, bông tuyết bay lên bên ngoài cửa sổ, dán vào tấm kính, tạo nên đoá hoa băng xinh đẹp dị thường.
Sợ mình làm cô lạnh, Chester vội vàng buông Trần Nhữ Tâm ra, "Lạnh à?"
"Không lạnh." Trần Nhữ Tâm nhìn anh rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
Thấy Trần Nhữ Tâm đang ngồi xe lăn, Chester nửa quỳ trước người cô và áp tay mình lên hai chân cô, "Chân của em..."
Trần Nhữ Tâm chẳng biết phải phân trần bộ dạng bây giờ như thế nào. Cô luôn chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt kia. Đó là một nỗi đau khó diễn tả thành lời, như thể một giây sau linh hồn sẽ tan rã vậy.
Trần Nhữ Tâm đặt tay lên mu bàn tay anh, nhẹ giọng nói: "Chỉ là tạm thời không thể đi thôi."
Chester nào tin lời nói đó. Anh lẳng lặng nhìn cô: "Nhữ Tâm, hãy ở bên ta mãi mãi được không?"
Đối diện với cặp mắt xanh thẳm ấy, Trần Nhữ Tâm duỗi tay vuốt nhẹ khoé mắt anh: "Em vô cùng đồng ý..."
Thế nhưng...Chester à, ngài muốn em hứa hẹn như vậy vì ngài đã phát hiện được điều gì chăng?
"Em còn đồng ý với ngài, rằng sẽ làm cô dâu của ngài." Tay Trần Nhữ Tâm khẽ run rẩy. Cô thu tay về như lơ đãng, rồi nói tiếp: "Hôm đó, em đã rời khỏi hôn lễ mà chưa kịp nói lời xin lỗi ngài."
Chester nắm tay cô, dịu dàng bảo: "Không sao, bữa khác chúng ta sẽ tiếp tục hôn lễ."
"Dạ." Trần Nhữ Tâm đáp.
"Em mệt không?" Thấy cô lộ vẻ mệt mỏi, Chester đành mở miệng nói: "Về phòng nghỉ ngơi trước nhé."
Trần Nhữ Tâm khẽ gật đầu, "Vâng."
Chester cúi người ôm cô lên lầu. Lúc đến phòng ngủ, Trần Nhữ Tâm đã hôn mê.
Thấy hai mắt cô nhắm chặt, ấn đường hơi nhíu, cảnh tượng đâm thủng ngực cô một ngàn năm trước chợt thoáng qua trong đầu Chester. Hình ảnh từng bị anh chôn sâu trong trí nhớ lại trở nên rõ ràng ngay vào lúc này.
Chester nhẹ nhàng đặt cô lên giường rồi cởϊ áσ khoác và giày giúp cô.
Bấy giờ, nhiệt độ phòng dần tăng lên.
Sau khi đắp chăn cho cô xong, Chester ngồi bên mép giường rất lâu. Nhìn cô ngủ, như thể đáy mắt anh đang có thứ gì đó ẩn núp.
Bên ngoài tuyết vẫn rơi.
Mãi cho tới chạng vạng.
Khi ý thức của Trần Nhữ Tâm từ từ khôi phục, tuyết ngoài kia đã ngừng.
Cô vừa mở mắt thì đối diện ngay với cặp mắt đỏ tươi của Chester. Mất hồi lâu cô mới phản ứng, "Chester?"
"Ta đây." Chester đỡ cô ngồi dậy rồi cầm lấy áo choàng da nặng trịch khoác lên cho cô, "Bên ngoài lạnh lắm."
"Ừ." Lúc này Trần Nhữ Tâm không hề cảm giác được nhiệt độ quanh thân, như thể thân xác này đã không còn là của cô vậy.
Chester ở bên cạnh hầu hạ rửa mặt rồi cầm lấy khăn lông lau tay cho cô.
Móng tay cô nổi đốm máu đen, đã mất đi độ hồng hào, nhìn có phần giật mình.
Lúc cúi đầu Trần Nhữ Tâm cũng trông thấy tay mình. Cô bất giác co ngón tay như muốn giấu đi.
Chester đè tay lên lòng bàn tay đối phương, dịu dàng lau chùi cổ tay của cô.
"...Chester, bao giờ thì ta cử hành hôn lễ?" Trần Nhữ Tâm đột nhiên hỏi vậy. Chester khựng lại, giương mắt nhìn cô: "Sao thế?"
"Em muốn nhanh nhanh trở thành cô dâu của ngài." Trần Nhữ Tâm rút tay về, "Ban đầu em đã đáp ứng ngài rồi còn gì."
Đối diện với đôi mắt bình đạm của cô, Chester nín thở, giọng nói vô tình khản đặc: "Nhữ Tâm, sao em lại gấp như vậy?"
Trần Nhữ Tâm bất giác siết chặt ngón tay, nhưng cô không hề né tránh ánh mắt anh. Cô nói: "Em rất mong đợi."
"Em có đồng ý tiến hành nghi thức chuyển hoá ma cà rồng cùng ta không?" Chester bắt lấy tay cô, "Chỉ có thể sống trong bóng tối vĩnh viễn, như ta."
Ánh mắt Trần Nhữ Tâm hiền hoà. Cô kiên định mà dịu dàng đáp: "Dĩ nhiên em đồng ý."
"Vậy thì..." Chester ôm lấy cô. Sau tích tắc, hai người đi tới một gian phòng hơi u tối.
Chester dịu dàng đặt cô lên mặt đất. Bốn bề lập loè ánh nến.
Trần Nhữ Tâm nhìn anh: "...Trong này là?"
"Nơi tiến hành nghi thức chuyển hoá ma cà rồng." Chester đáp lời cô. Anh nói: "Trong quá trình có thể sẽ khá khó chịu. Em kiên nhẫn một chút. Một khi đã bắt đầu thì nghi thức sẽ không thể kết thúc. Em hiểu chưa?"
"Ừm." Trần Nhữ Tâm gật đầu.
Kế đến, Trần Nhữ Tâm lại được ôm lấy. Chester mang cô tới một căn phòng thông thoáng.
Phòng xây bằng đá, nhìn rất lâu đời.
Bên trong phòng có một cái bồn tắm màu trắng. Chester đặt cô lên giường, rồi nhìn cô bằng cặp mắt đỏ tươi: "Ta muốn cởϊ qυầи áo của em."
Trần Nhữ Tâm gật đầu.
Song, từng chiếc quần áo trên người cô bị cởi xuống, cho đến khi cô hoàn toàn trần trụi.
Da cô không hồng hào, thậm chí còn hơi tái nhợt, như thể có thứ gì đó đang gặm nhấm mạng sống của cô vậy.
Hiển nhiên Chester cũng khá rục rịch khi nhìn thấy cơ thể người mà mình thích. Anh đè nén du͙ƈ vọиɠ, nhẹ nhàng áp tay lên cần cổ mảnh mai yếu đuối kia. Trần Nhữ Tâm vô tình nhắm mắt lại.
Sự ngoan ngoãn và cử chỉ ngầm đồng ý này đã khiến đáy mắt Chester càng thêm long lanh.
"Nhìn ta."
Nghe giọng nói trầm khàn của Chester, mất hồi lâu Trần Nhữ Tâm mới hồi thần từ cơn hoảng hốt. Cô mở mắt.
"Mất nhiều máu rất đau. Cơn đau này sẽ làm em yếu đi một chút." Đáy mắt đỏ tươi của Chester như vực nước xoáy sâu, khiến cô không thể thoát khỏi hành động thôi miên, và đồng thời, nó cũng giảm thiểu cảm giác của cô đối với thế giới bên ngoài.
Trong đầu Trần Nhữ Tâm không hề có ý nghĩ kháng cự. Vậy nên việc gây mê được tiến hành khá thuận lợi, ngay cả khi cơ thể bị đặt trong nước lạnh thì cô vẫn không phát hiện ra.
Chester nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn ấy rồi vuốt đỉnh đầu cô, nói giọng trầm thấp mà dịu dàng: "Bé ngoan."
Khi thấy cô không lộ vẻ khó chịu thì Chester mới bắt đầu bước tiếp theo. Anh đứng sau lưng cô, khẽ cúi đầu bên gáy cô và cắn.
Động tác của anh rất nhẹ, thậm chí nhẹ tới nỗi Trần Nhữ Tâm không hề nhận ra.
Tuy nhiên, sau đó mới chính là lúc nguy hiểm. Chester hút máu cô. Vì mất máu quá nhiều nên mặt Trần Nhữ Tâm tái mét, tim cũng đập yếu dần.
Thế nhưng, Chester vẫn không dừng lại.
Quá trình này rất dài. Kể cả với Chester, nó cũng cực kì gian nan.
Đợi khi máu trong cơ thể cô đã vơi đi hơn phân nửa, bấy giờ Chester mới ngừng hút máu rồi rạch cổ tay cô, thay máu trong cơ thể cô bằng của mình.
Đối với cô, trở thành ma cà rồng sẽ khiến cơ thể cô không còn yếu đuối như vậy nữa. Cô có thể ở bên cạnh anh mãi mãi và sẽ vĩnh viễn không rời xa anh.
Nhưng lúc này Chester không hề biết rằng, linh hồn của cô đã từng bị hành hạ và đau đớn như thế nào. Nếu so ra, cơn đau chuyển hoá ma cà rồng có lẽ chẳng là gì.
Thay máu trong cơ thể Trần Nhữ Tâm xong, Chester mới dừng lại.
Nhìn Trần Nhữ Tâm trải qua toàn bộ quá trình đau đớn mà chưa kêu lên một tiếng nào, đáy mắt Chester lộ vẻ xót xa, và cả sự yêu thương.
Bấy giờ Chester đã rất yếu. Thậm chí một tên ma cà rồng bất kì cũng có thể dễ dàng gϊếŧ chết anh. Anh cần dùng bữa.
Nhưng anh không muốn rời đi mà liên tục canh giữ bên cạnh, đợi cô tỉnh lại.
Lúc này Trần Nhữ Tâm nửa mê nửa tỉnh. Cô muốn mở mắt ra nhưng không thể.
Tức thì, máu trong cơ thể hệt như đang thiêu đốt. Nhịp tim dần dần trở về sinh lực vốn có. Âm thanh đó như tiếng trống vọng về từ thời viễn cổ, trầm mà mạnh. Khoảnh khắc ấy, cô tựa hồ sinh ra ảo giác...
Có một người, đi đằng trước, chặn hết tất cả những nguy hiểm tiềm tàng thay cô.
Thấy cô không cảm nhận được sự nguy hiểm, y ngoảnh đầu lại rồi bất đắc dĩ nói với cô: "Vẫn cà lơ phất phơ như thế. Nếu một ngày nào đó ta không ở bên cạnh nàng thì nàng định hành tẩu ra sao giữa mảnh đất hoang vu này chứ..." Trần Nhữ Tâm không nom rõ dáng vẻ của y. Tuy nhiên cảm giác này quá đỗi quen thuộc, quen thuộc tới mức từng lỗ chân lông trên cơ thể Trần Nhữ Tâm đang réo gọi ầm ĩ - - anh là ai?
Thế nhưng, giọng nói của cô như bị ai đó cướp đi. Cô không phát ra bất kì âm thanh nào mà chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bóng lưng y mãi.
Về sau, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, người kia biến mất...
- - Đừng đi!
....Dù có thế nào, xin hãy để tôi được gặp anh một lần.
Trần Nhữ Tâm nói như cầu xin nhưng vẫn không thể ngăn người kia rời đi. Khoảnh khắc đó, Trần Nhữ Tâm giãy dụa, tiềm thức trở về từ hư vô.
Lông mi cô khẽ run. Con mắt hơi nhập nhèm mở ra.
Đập vào mi mắt là khuôn mặt tuấn tú yếu ớt của Chester. Cặp mắt long lanh kia đang nhìn cô.
Chớp mắt một cái, Trần Nhữ Tâm có phần hoảng hốt.
"...Chester?"
"Ta đây." Thấy cô tỉnh lại, rốt cục Chester cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Coi như việc chuyển hoá ma cà rồng đã hoàn thành một nửa.
Chester bế cô lên rồi đặt cô vào trong chiếc chăn lông dê, sau đó rời khỏi nơi này.
Từ đầu chí cuối, Trần Nhữ Tâm vẫn chưa dứt ra khỏi ảo cảnh ban nãy.
Thứ cô nhìn thấy, là ảo giác ư?
...Hay đó vốn là, kí ức của cô?
Cho dù có hồn phi phách tán thì cảm giác này cũng khiến cô trông thấy người kia một lần nữa. Nhưng nó...là ảo giác sao?
Trong thoáng chốc cô bỗng nhớ tới lời hệ thống đã nói với cô, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ và đi hết luân hồi mà hệ thống từng đề cập thì cô có thể khôi phục kí ức lúc trước.
Vậy...cô sẽ biết được rốt cục người kia là ai...Vì sao đột nhiên lại khiến đáy lòng cô sinh ra tâm trạng mãnh liệt đến vậy. Dường như trái tim bị đục từng chút từng chút một rồi lại miễn cưỡng hàn gắn...
Tiềm thức chìm nổi. Trần Nhữ Tâm rơi vào giấc ngủ trong lòng Chester lần nữa.
Người cô nhớp nháp mồ hôi. Chester luôn ở bên cạnh chăm sóc cô, giúp cô xử lí cơ thể. Đầu ngón tay lạnh buốt vuốt khẽ ấn đường của cô khi anh thấy nó nhíu lại, như thể muốn xua đi hết những giấc mộng đang quấy nhiễu cô.
Rất nhanh, Chester bắt gặp ấn đường của cô đã giãn ra một chút, vô tình cọ phải tay anh, yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Chester khẽ vuốt gò má cô. Cặp mắt đỏ càng thêm long lanh. Anh cúi người hôn nhẹ lên đôi môi lạnh của cô rồi thì thầm: "Mơ đẹp nhé, Nhữ Tâm."