Phản Diện Cũng Có Quyền Yêu!

Chương 68




Chẳng biết con người ta khi chết sẽ nghĩ tới gì nhỉ? Hình ảnh đầu tiên nhớ được...hay hình ảnh cuối cùng nhớ được? Hắn chẳng biết nữa! Hắn không thể nhìn, cũng không thể nói, chỉ có thể cảm thấy bản thân đang bị ngâm trong một hố băng vĩnh cửu, cả người bị sự lạnh lẽo đó làm cho tê dại.


Đột nhiên hắn nhớ tới rất nhiều chuyện, cũng nhớ tới rất nhiều người. Nhớ tới nụ cười của Mặc Uyển, vẻ mặt nghiêm nghị của Lý Hạo, nhớ giọng nói trầm khàn của Dục Thần, gương mặt tuấn tú của Trình Phong, ánh nhìn lạnh lẽo của Vũ Phẩm, nhớ cả mái tóc bạch của Riddle. Hắn nhớ hết tất cả, nhưng lại không dám mở mắt nhìn, chỉ để mặc bản thân rơi vào khoảng không vô tận.


Lần đầu tiên gặp Vũ Phẩm, Trình Phong đã gần 10 tuổi tròn. Còn hắn, chẳng nhớ bao nhiêu, chỉ biết ngay cả tên mình cũng không thể viết nổi. Hai anh em hắn nương tựa vào nhau, trốn phía sau một bức tường đổ nát còn sót lại giữa đống tàn tích bị ngọn lửa đêm qua thiêu rụi. Vừa đói, vừa khát, vừa lạnh, vừa mệt.


Ấn tượng đầu tiên của hắn về Vũ Phẩm, đến tận bây giờ vẫn vô cùng sâu đậm. Hắn sợ. Chỉ duy nhất một chữ sợ bao trùm lấy cơ thể nhỏ nhắn gầy gộc của hắn. Sợ ánh nhìn lạnh lùng quỷ dị như muốn lấy mạng người khác của y. Sợ thanh âm ấm áp dịu dàng đến lạ thường của y. Sợ tất cả mọi thứ thuộc về người đàn ông đó.


Vì y nhắc hắn nhớ tới kẻ đã lấy đi sinh mạng toàn bộ người thân của hắn, những người đàn ông với hình xăm con cáo đỏ. Thật trớ trêu...hắn sau này cũng là một người đàn ông với con cáo đỏ trên vai.


Nhắc tới Trình Phong, hắn lại nhớ lúc bản thân cầm bức ảnh trên tay, bên tai vẫn còn văng vẳng lời thuộc hạ. Ngài ấy chính là Vũ Trình Phong. Tề Môn Thiên Sách chính là Vũ Trình Phong!


Cảm giác lúc đó như...toàn bộ tín ngưỡng và chỗ dựa tinh thần của mình đều đã sụp đổ trong chớp mắt. Giống như vị thần năm xưa bản thân từng sùng bái, nay chỉ còn là một gã hề đeo mặt nạ để che giấu nước mắt vậy! Thật sự rất...tuyệt vọng...


Người Vũ gia coi thường kẻ ngoại tộc, càng coi thường đứa con rơi như hắn. Thiếu đi Vũ Phẩm, không còn ai che chở cho hắn nữa. Thiếu đi Trình Phong, không còn ai vỗ về hắn như trước nữa. Từ một đứa trẻ hoạt bát ngoan ngoãn, hắn trở nên ngỗ nghịch hiếu thắng, chỉ khát khao khẳng định vị trí và thực lực của bản thân.


Nhưng rồi ông trời lại để hắn gặp Cổ Dục Thần, người đàn ông mà đến tận khi nhắm mắt hắn vẫn tâm tâm niệm niệm là cha. Khi đó hắn vẫn còn là một học sinh cấp 2 bỏ bê học tập để theo đuổi những thú vui xa xỉ của giới thượng lưu.


Y vừa là cha, vừa là thầy, vừa là anh. Mọi thứ hắn có, tiền bạc, địa vị hay quyền lực. Tất cả đều có sự chống lưng của Cổ Dục Thần. Nếu hắn không thể gặp được y ngày hôm đó, không đủ can đảm để cất lên hai chữ chào cậu, thì có lẽ đã không còn tồn tại Vũ Vương Phong như ngày hôm nay nữa rồi!


Cổ Dục Thần là một trong hai người ảnh hưởng đến con người hắn sau này rất nhiều. Riddle, chính là người thứ hai. Cả hắn và Riddle đều có xuất thân giống nhau, đều mất cả cha lẫn mẹ, được những người lạ mặt nuôi nấng từ nhỏ.


Sự đồng cảm đó khiến tình bạn của hắn và Riddle có thể kéo dài gần cả một thập kỷ. Hắn nhớ như in khoảnh khắc Riddle ôm chặt lấy cơ thể lạnh lẽo của hắn, nước mắt thấm đẫm cả vai áo. Đó là khi y biết chuyện hắn bị nhiễm độc...


Thật ra không phải hắn không biết tình cảm của y...càng không phải hắn cố tình ngó lơ. Chỉ là kiếp này tim hắn đã có một đóa anh đào rồi, không thể chứa thêm nổi bất kỳ bông hoa nào khác nữa. Thứ cảm xúc thiêng liêng đó của y, hắn chỉ đành cất lại vào túi áo, để trong lòng chứ không thể nào đáp lại được...


Trớ trêu thay, từ bỏ cả vườn hồng để chọn một đóa anh đào, vậy mà cho dù hắn có để trong lòng hay trong tim đi chăng nữa thì cô vẫn luôn thuộc về người khác, hắn mãi mãi không thể với tới được.


Nhớ đêm hôm đó, cô nằm trong lòng hắn, cơ thể yếu ớt gầy gò đó run rẩy, máu tươi thấm ướt cả chiếc áo trắng. Màu đỏ đó lan ra trong tuyết. Hắn như một kẻ mất hồn, hốt hoảng nhìn đôi mắt diễm lệ đó từ từ khép lại. Trong vô thức, hắn chỉ nhớ mình đã bế thốc cô lên, dùng toàn bộ sinh lực để chạy tới bệnh viện gần nhất..


Hắn muốn nhìn thấy nụ cười đó một lần nữa. Muốn nghe thấy thanh âm ngọt ngào đó một lần nữa. Muốn chìm vào ánh mắt dịu dàng đó một lần nữa. Tất cả, chỉ cần một lần nữa mà thôi!


Nhưng cô tỉnh dậy, đã không còn là Mặc Uyển hắn nhớ nhung. Cô chỉ thuộc về hắn đúng một đêm hôm đó mà thôi. Còn sau này, cô chính là người phụ nữ của Lý Hạo!


Kể ra...nếu được quay lại thời điểm đó một lần nữa, hắn sẽ chọn cách lùi lại một bước. Nếu hắn không đi du học, không trở về, không bị truy đuổi, thì có lẽ ngày hôm đó cô sẽ không cứu hắn, và cũng sẽ không phải chết....


Dù Mặc Uyển của hiện tại hay Mặc Uyển của năm đó, hắn đều không muốn phải mất đi! Nhưng nếu chỉ vì sự ích kỷ của bản thân mà khiến cả hai phải đau khổ, hắn thật sự không can tâm!


Chỉ cầu kiếp sau được sinh ra trong một gia đình bình thường, gặp được người phụ nữ mình yêu thương, sinh con đẻ cái tận hưởng hạnh phúc gia đình, rồi cùng nắm tay nhau đi đến đầu bạc răng long...


------------------------------


Lâu lắm rồi Vũ Vương Phong không nghe lại tiếng chuông báo thức này, theo thói quen lại quờ quạng tay để tìm điện thoại. Mơ hồ làm một loạt thao tác gì đó, tiếng báo thức cuối cùng cũng im bặc, trả lại khoảng không im ắng.


Đã gần 2 năm rồi hắn không dùng đến chuông báo thức, kể từ ngày kế thừa Vũ gia. Như một nhiệm vụ của người đứng đầu, Vũ Vương Phong luôn phải thức dậy đúng giờ. Và người chịu trách nhiệm đánh thức hắn mỗi sáng chính là Anh Kiều...


Khoan đã, mình....không phải mình đã chết rồi hay sao? Tại sao lại còn nghe thấy tiếng báo thức? Chẳng lẽ lại gặp ác mộng? Dè dặt mở mắt, Vũ Vương Phong sợ rằng giấc mộng đẹp này của bản thân lại bất chợt tan biến như gió cuốn mây bay.


Hắn nằm trên chiếc giường màu xám quen thuộc, mùi trầm hương xộc lên mũi. Ánh nắng bên ngoài len qua rèm cửa, rọi xuống mặt đất như những sợi chỉ bằng vàng mỏng manh. Chậm rãi đảo mắt, hắn nhận ra mình đang ở trong căn phòng mà chính hắn từng ở cách đây 7 năm về trước.


Tất cả mọi thứ đều y hệt như ngày hắn rời đi. Từ bức hình đặt trên bàn làm việc cho tới chiếc laptop để ở cuối giường, không có gì xê dịch cả. Thậm chí ngay cả bộ đồng phục học sinh tối qua thay ra vẫn còn đang vứt chỏng chơ dưới sàn gỗ.


Giấc mơ này...sao lại chân thực đến vậy? Thực sự biết cách khiến người ta đau lòng mà...Dù chắc chắn đây là mơ nhưng Vũ Vương Phong vẫn dứt khoát nhéo mạnh vào tay mình một cái. Mơ quá đẹp, sẽ khó lòng mà tỉnh dậy được!


Nhưng cảm giác đau nhói truyền từ cánh tay lên, bất giác khiến hắn nhíu chặt mày kiếm. Đau như vậy, chắc hẳn không phải là mơ chứ??? Nhưng, tại sao lại có chuyện này? Hắn đang ở đâu vậy? Có thật là vẫn còn sống hay không?


Vô thức kéo mạnh chăn qua một bên, Vũ Vương Phong thả chân xuống đất, xỏ dép vào rồi loạng choạng bước tới chiếc gương đứng dựng ở góc phòng. Đối diện vs hắn là một thiếu niên trẻ tuổi, ngũ quan xuất sắc yêu nghiệt không hề có dấu vết của thời gian, mái tóc hung đỏ khác biệt rõ ràng với màu đỏ máu. Cậu ta mặc bộ đồ ngủ nhàu nhĩ, mang theo khuôn mặt bàng hoàng đứng nhìn hắn chằm chằm.


Đây...chẳng phải là chính là Vũ Vương Phong của 7 năm trước sao? Run rẩy vươn tay về phía trước, hắn chạm nhẹ vào mặt gương lạnh lẽo mà trơn bóng, sợ rằng chủ cần mạnh tay thôi cũng đủ khiến mặt kính mong manh đó vỡ tan thành trăm mảnh.


Hắn, có thật là đã trở về năm 16 tuổi rồi hay không? Vũ Vương Phong giữ câu hỏi đó trong lòng, lại nhéo mạnh vào đùi mình một cái. Sự đau đớn lan ra trong chốc lát, khẳng định lại câu trả lời trong lòng y. Đây không phải là mơ. Thực sự không phải là mơ....


Giật mình một cái. Lẽ nào tất cả những gì xảy ra trước đó, đều là mơ hay sao? Mặc Uyển, chỉ là một giấc mơ thôi sao???


Tiếng điện thoại lại reo. Lần này là có người gọi đến. Vội vàng lao đến như tên bắn, Vương Phong chộp lấy chiếc điện thoại, lướt mắt qua tên người gọi đến. - Cậu... - Hắn lầm bầm, đầu óc tự dưng mụ mị. Cậu, là ai nhỉ?


Phải mất một lúc sau Vũ Vương Phong mới nhận ra đó chính là Cổ Dục Thần. Hắn cố giữ cho bàn tay mình ngừng run, ngập ngừng bắt máy, áp vào tai. - A...alo? -


Bên kia đầu dây ngay lập tức cất tiếng. Vẫn là giọng nói trầm ấm đó. Nó dường như đã đánh thức toàn bộ ký ức trong hắn. - Vương Phong, cháu có chắc là muốn đi du học không? -


Toàn bộ những lời định nói đều bị nuốt hết vào bụng. Vũ Vương Phong ngồi trên giường, tay cầm điện thoại áp vào tai, hốc mắt tự dưng lại ươn ướt. Hắn chưa từng nghĩ một ngày nào đó sẽ có thể gặp lại y...


Cứ như vậy, hắn không thể cất nên lời. Người bên kia dường như có chút không kiến nhẫn, lại tiếp tục cao giọng hơn bay nãy một chút. - Nếu giờ này cháu còn đang ngủ thì đừng trách... -


- Không cậu ạ, cháu muốn nhập ngũ với cậu! -